Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1917: Đồng Minh Giang Hồ (27)



Hoa Dương thần y ngăn cản những người đang định lên tiếng nói chuyện đạo lý với Thời Sênh.

Thời Sênh và Vọng Thư liền ngồi ở bên đó… cắn hạt dưa xem diễn.

Có đáng giận hay không chứ?

Nếu có thể, Hoa Dương thần y cũng muốn gϊếŧ chết hai người kia, nhưng giờ ông ta nghĩ đồ đệ nhà mình còn chưa cứu ra được, đâu có thời gian cành mẹ đẻ cành con nữa.

Hoa Dương thần y tiếp tục nói: “Đúng là Thương Tuyết thuộc về Đỗ thiếu hiệp, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người có tay nghề giỏi, có thể hoàn toàn mô phỏng mà đúc ra một thanh kiếm giống hệt. Ta đã thấy một vài người chết, chỉ có thể nói là miệng vết thương rất giống, không thể chứng minh Đỗ thiếu hiệp làm được.”

“Vậy phải giải thích sao về chuyện có người tận mắt nhìn thấy đây hả?”
Hoa Dương thần y thong dong giải thích: “Chắc mọi người cũng biết thuật dịch dung rồi đúng không, chỉ cần có thân hình giống nhau, hơn nữa lại dịch dung, vậy thì giả thành người khác đều không có gì là khó cả.”

“Thành chủ, nàng thấy sao?” Vọng Thư hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh cắn hạt dưa tanh tách, chậm rãi trả lời: “Chuyện này có hai kết luận, hoặc bọn họ làm, hoặc không phải bọn họ làm. Kết luận đầu tiên, bọn họ làm, hoặc là bị điên, bị nhân cách phân liệt gì đó, hoặc có mục đích nào đấy. Kết luận thứ hai, không phải bọn họ làm, vậy nghĩa là bị người ta vu oan hãm hại.”

“Vậy nàng nghiêng về kết luận nào?”

“Cái thứ hai.”

“Tại sao?”

“…” Bởi vì bọn họ là vai chính.

Trong cốt truyện bình thường luôn bị người ta vu oan hãm hại, sau đó vai chính liền tương kế tựu kế, dẫn người chủ mưu ra, trở thành người cười cuối cùng.
“Các ngươi ngăn cản chúng ta điều tra chân tướng là muốn che giấu điều gì sao?” Hoa Dương thần y nổi giận, nói chuyện tử tế với bọn họ nửa ngày mà những người này đều không nghe lọt tai.

“Hôm nay nhất định phải xử tử hai kẻ tai họa này, không thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật được. Hoa Dương thần y, không phải ta không tin ngài, nhưng ta phải báo thù cho những người thân đã chết của ta. Nếu chỉ vì mấy câu của ngài mà tha cho bon họ, vậy thì sao người của chúng tôi ở nơi suối vàng có thể an lòng được chứ?”

“Xử tử bọn chúng!”

“Xử tử bọn chúng!”

Có không ít kẻ trong đám người kia bắt đầu hô vang khẩu hiệu, sau đó khẩu hiệu trở nên chỉnh tề. Thời Sênh cứ có cảm giác như đang ở hiện trường bán hàng đa cấp vậy.

Chiêu Tị đứng ở bên cạnh, không nhịn được cười lạnh, cho dù có Hoa Dương thần y chống lưng thì sao chứ, nhiều người như thế, chẳng lẽ còn phải sợ ông ta à?
“Các người đừng có quá phận!” Trong đám người, có một kẻ xông ra, chỉ về phía Thời Sênh, “Thanh Diên cũng làm hại võ lâm, sao các ngươi không công khai lên án cô ta đi.”

Thời Sênh: “…” Không phải chứ thiếu niên, ngươi là ai thế!

Ta chỉ ngồi xem thôi mà, trêu gì vào ngươi đâu, tại sao lại muốn kéo ta xuống nước hả, không phục!

“Giờ chúng ta đang nói tới Đỗ Tuế Hàn và Nguyễn Chỉ Mạt, không nói tới Thanh Diên.”

“Các ngươi rõ ràng là chỉ bắt nạt kẻ yếu.” Ánh mắt của thiếu niên tràn đầy chán ghét, “Bởi vì các ngươi không đánh thắng được Thanh Diên nên mới không dám trêu vào cô ta chứ gì? Những chuyện mà cô ta làm còn chưa đủ ác độc à?”

“Này!” Thời Sênh đứng lên, “Ta đã làm gì hả?”

“Ngươi gϊếŧ bao nhiêu người mà ngươi còn không nhớ à?” Thiếu niên nói: “Mạng người trên tay cô ta, các ngươi quên hết rồi à? Những người chết hiện tại có thể nhiều như người mà Tử Linh Thành của cô ta gϊếŧ sao?”
Thời Sênh nhún vai: “Cầm tiền của người giúp người tiêu tai thôi, ta cũng chỉ muốn kiếm sống. Nếu trên thế giới đã có nghề sát thủ, tại sao ta lại không thể làm chứ?”

“Ngươi gϊếŧ người vô tội!” Thiếu niên gần như đã không khống chế được cảm xúc của mình.

Thời Sênh chẳng thèm giận, giọng điệu lạnh nhạt: “Gϊếŧ người vô tội là ở trong miệng các ngươi thôi, sao các ngươi có thể chắc chắn là hắn ở trong mắt người khác không phải là kẻ tội ác chồng chất chứ?”

“Người trên giang hồ đều rõ ràng, ngươi đừng có lấy cớ nữa, ngươi là kẻ lạm sát người vô tội.” Thiếu niên một mực khẳng định, “Còn chuyện lúc trước ở Ngũ Phong Sơn nữa, các ngươi không quên đấy chứ? Tại sao cô ta biết ở đó là chỗ vào, bởi vì cô ta là người làm chủ chuyện đó sau lưng, các ngươi đừng để bị cô ta lừa.”
“A, vậy mục đích của ta là gì?” Giỏi nha, ông đây còn chưa nhìn ra mình là người đứng sau lưng, chẳng lẽ lúc mộng du làm ra à?

“Làm sao ta biết được mục đích của ngươi là gì?” Thiếu niên thẹn quá thành giận.

Rõ ràng thiếu niên này muốn dẫn lửa lên người Thời Sênh, tranh thủ thời gian cho Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn.

Thời Sênh đảo mắt, ngồi trở lại, kiêu ngạo nói: “Nếu cảm thấy ta là người bày mưu đứng sau chuyện đó, vậy tới đánh một trận đi.”

Có chuyện gì thì cứ dùng nắm tay nói chuyện thôi.

Ai thua kẻ đó gánh tội.

Thiếu niên: “…”

Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, trong tay Thời Sênh có thanh kiếm cổ quái kia, bọn họ không dám xông lên đánh loạn.

Gϊếŧ không được người ta có khi còn táng mạng mình vào.

“Các ngươi…” Thiếu niên thấy người xung quanh không hề có động tĩnh gì.
“Nếu mà nói tới người đứng sau âm mưu ấy…” Thời Sênh lại đột nhiên lên tiếng, “Ta cảm thấy người của Linh Hạc Tông đáng nghi nhất.”

“Thanh Diên, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế hả? Liên quan gì tới Linh Hạc Tông của bọn ta?” Người của Linh Hạc Tông lập tức đứng lên bất bình.

Thời Sênh kinh ngạc, “Ô, chỉ có các ngươi được suy đoán còn ta thì không được à, quyền nói chuyện cũng không có luôn chắc? Hơn nữa, ta cũng có kết luận là các ngươi làm đâu, khẩn trương gì chứ, giờ đang nói tới chuyện ở Ngũ Phong Sơn mà. Chúng ta cứ to gan mà suy đoán đi, xem ai là người đáng hiềm nghi nhất.”

“Thanh Diên, ngươi đừng có ở đây yêu ngôn hoặc chúng nữa đi. Chuyện Ngũ Phong Sơn ngươi vốn là người bị tình nghi nhiều nhất. Lúc đó chúng ta cũng không biết nhiều người như thế bị bắt đi đâu, sao ngươi có thể biết trong thời gian ngắn như thế được?”
“Bên dưới có rất nhiều cơ quan, ngoại trừ người của Lưu Quang Môn ra thì còn ai trên giang hồ này biết được nữa chứ?”

Lửa dẫn tới trên người Linh Hạc Tông, người của Linh Hạc Tông liền bắt đầu không thể ngồi yên.

“Thẹn quá thành giận rồi.” Thời Sênh chậc chậc hai tiếng, “Nếu các ngươi không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sao có thể thẹn quá thành giận chứ?”

“Ai làm chuyện trái với lương tâm chứ hả? thanh Diên, ta nghĩ ngươi mới là kẻ làm chuyện trái với lương tâm chứ gì? Giờ còn dám ở đây chèo lái dư luận nữa.”

Mẹ kiếp, còn biết cả từ dư luận nữa cơ ấy.

Lúc bản cô nương chèo lái dư luận thì chẳng biết nhà ngươi còn đang ở đâu đâu.

“Lúc trước các ngươi bị bắt thế nào vậy? Bị người hạ thuốc đúng không? Vậy sao không nói là người của Tử Vi sơn trang đi? Đó là tổ tông dùng độc, thần không biết quỷ không hay hạ dược cho các ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay à?” Thời Sênh cười như không cười, nói.
“Lúc đó Tử Vi sơn trang không có ở gần đấy, rất nhiều người có thể làm chứng bọn họ ở đâu.” Người của Tử Vi sơn trang tới rất đột ngột, bọn họ có thể không nghi ngờ sao? Bên đầu tiên bị tra chính là Tử Vi sơn trang. Nhưng người ta còn được người của cả một thành làm chứng, lúc đó Tử Vi công tử đang dẫn người đi ở bên đó cơ mà.

Mắt thấy sự tình càng nói càng đi xa, Thời Sênh phất tay áo: “Bỏ đi, nhiều lời vô ích, đánh thôi, đánh thắng thì các ngươi có nói ta muốn tạo phản cũng chẳng sao hết.”

Vừa nói tới đánh nhau, đám người bên kia lập tức rụt cổ lại, không một ái dám xông lên.

Mọi người còn đang rụt đầu rụt cổ thì đám người đột nhiên xôn xao, hình như có người ngã xuống.

Sau đó, luyện võ trường như lúa bị gặt vậy, người nọ tiếp nối người kia đổ gục xuống đất.
Vọng Thư túm lấy Thời Sênh nhảy lên một chỗ cao, trong gió hình như có mùi hương nhàn nhạt. Hắn duỗi tay che miệng mũi Thời Sênh lại: “Đừng hít thở.”

Bên dưới cũng có người có phản ứng nhanh như Vọng Thư, nhưng khi bọn họ chuẩn bị nhảy lên cao thì lại có một đám mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv