Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1912: Đồng Minh Giang Hồ (22)



Quỷ Khốc bị đánh gãy trước mặt bao nhiêu người như thế, tất nhiên không ai nhắc tới nó nữa, lực chú ý liền chuyển hết lên thanh kiếm còn lại là Phong Ngân.

Phong Ngân là thanh kiếm yếu nhất trong ba thanh, vì thế lúc đầu mọi người mới đều hướng về Quỷ Khốc, ngược lại khiến cho người nắm giữ Phong Ngân được an ổn một thời gian. Nhưng giờ thì đã không còn thời gian an ổn đó nữa rồi.

Nhân sĩ chính phái của các môn phái bắt đầu giương cao khẩu hiệu, muốn hủy diệt cả Phong Ngân và Nghê Uyên hiện chưa rõ tung tích đang làm cho toàn bộ võ lâm không được an bình.

Đại đa số môn phái đều rất tích cực hưởng ứng, vì thế, hiện tại thế cục trên giang hồ có thể chia làm bốn phe.

Phe những người chiếm giữ Phong Ngân, phe các đại môn phái muốn hủy diệt Phong Ngân, phe có ý đồ muốn cướp đoạt Phong Ngân và phe ngồi xem kịch như Thời Sênh.
Người của Tử Vi sơn trang chạy khắp nơi tìm Vọng Thư với ý đồ nhất định phải lấy được kiếm Nghê Uyên.

Vọng Thư hoàn toàn không để tâm tới vấn đề này. Hắn thật sự không có ý đồ gì với Nghê Uyên mà chỉ là vì một trận đánh cuộc nên mới lấy nó mà thôi.

Thời Sênh đã trở về Tử Linh Thành được mấy ngày. Mấy ngày nay, ngoại trừ nghe Tiểu Ly kể chuyện bát quái thì luôn ở bên cạnh Vọng Thư nhìn Nghê Uyên.

“Huynh đã nhìn nó mấy ngày rồi, có thể nhìn thấy đóa hoa mọc ra được à?” Thời Sênh vốc một nắm hạt dưa ngồi xuống đối diện với Vọng Thư, giữa hai người bọn họ là thanh kiếm Nghê Uyên.

“Thành chủ, nàng đánh gãy nó giúp ta.” Vọng Thư chỉ vào Nghê Uyên.

“Làm gì cơ?” Quỷ Khốc đã bị cô đánh gãy, giờ lại làm gãy cả Nghê Uyên nữa thì trên thế giới này chỉ còn lại mỗi thanh Phong Ngân mà thôi.
“Giữ lại cũng vô dụng.” Vọng Thư nhướng mày nhìn Thời Sênh. “Đồ vật vô dụng với ta thì sao phải giữ lại làm gì chứ? Thành chủ, nàng nói có đúng không?”

Thời Sênh dừng cắn hạt dưa, đảo mắt, sau đó thả hạt dưa xuống bàn, phủi tay đứng lên.

Thiết kiếm xuất hiện trong tay, Vọng Thư đặt kiếm Nghê Uyên ra giữa.

“Ta chém thật đấy.”

Vọng Thư gật đầu.



Giang Lâm vội vã từ ngoài thành tiến vào, đi thẳng tới phủ thành chủ. Những người theo sau hắn đều vô cùng phong trần, mỏi mệt.

“Ô, Giang Lâm ca ca, huynh trở về rồi à?” Giọng Tiểu Ly vui vẻ truyền ra từ trong phủ thành chủ, sau đó tiểu cô nương cũng lao ra theo.

“Tiểu Ly, tiểu sư muội có nhà không?” Giang Lâm không có thời gian hàn huyên với Tiểu Ly mà hỏi thẳng xem Thời Sênh có ở đây không.

Tiểu Ly gật đầu: “Có chứ, gần đây thành chủ… Ơ, muội đã nói xong đâu, huynh vội vàng thế làm gì.”
Giang Lâm đi thẳng tới viện của Thời Sênh, vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh kim loại gãy.

Hắn sửng sốt một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiến thẳng lên gõ cửa.

Người mở cửa là Thời Sênh tay kéo thiết kiếm, hoàn toàn không tỏ thái độ gì với sự trở về của hắn. Giang Lâm cười khổ trong lòng. Từ bốn năm trước, tiểu sư muội vĩnh viễn đều mang bộ dáng bình thản như thế này, chẳng ai có thể làm muội ấy nhìn nhiều hơn một chút.

“Tiểu sư muội.” Giang Lâm đang định nói chuyện thì thấy ở trong căn phòng còn có một thân ảnh màu tím nữa.

Thân hình kia rõ ràng là đàn ông.

Ánh mắt Giang Lâm dừng lại ở thân hình đó, câu nói kế tiếp biến mất không còn dấu vết, trong lúc nhất thời, không khí tựa hồ cũng như đọng lại.

Trong phòng của tiểu sư muội lại có đàn ông sao?
Trước kia bọn họ muốn ở trong phòng của tiểu sư muội lâu một chút cũng khó khăn, giờ lại có người có thể ở trong phòng của muội ấy.

Trong thời gian này khi bọn họ rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

“Thành chủ?” Vọng Thư thấy Thời Sênh đứng ở cửa, sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì thì không khỏi gọi một tiếng.

Thời Sênh mở cửa phòng, xoay người đi vào, giọng bình thản: “Có chuyện gì?”

Lời này rõ ràng là hỏi Giang Lâm.

Cửa phòng mở ra, hắn cũng nhìn rõ hoàn toàn người trong phòng. Người đàn ông áo tím đang cầm một đoạn mũi kiếm gãy trên tay. Người đó liếc nhìn về phía này, ánh mắt vừa tò mò lại vừa có vẻ âm trầm.

Giang Lâm nhíu mày, rũ mắt xuống: “Tiểu sư muội, ta có việc muốn nói chuyện riêng với muội.”

“Nói ngay ở đây đi, hắn không phải người ngoài.” Thời Sênh ngồi xuống ghế, tùy ý đặt thiết kiếm sang một bên, vơ lấy hạt dưa tiếp tục cắn.
Người đàn ông áo tím dường như vui vẻ vì câu nói kia nên cười hì hì tiến lên thì thầm với cô điều gì đó.

Giang Lâm chỉ mơ hồ nghe thấy hai từ “thích”, “buổi tối“.

Tiểu sư muội vốn không thích người khác tới gần lại thân mật nhéo má người đàn ông áo tím, trong đôi mắt thoáng qua ý cười.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?

“Giang Lâm ca ca… phù phù…” Tiểu Ly thở hổn hển chạy tới, “Muội còn chưa nói xong, huynh đi nhanh thế làm gì chứ.”

Giờ bị dọa rồi chứ gì?

“A…” Tiểu Ly lúc hét lúc gào dọa cho Giang Lâm nhảy dựng lên. Hắn vội lấy lại tinh thần nhìn sang Tiểu Ly.

Tiểu Ly chỉ vào mũi kiếm đang được Vọng Thư cầm trong tay, cùng với nửa thanh kiếm nằm trên đất, vẻ mặt hoảng sợ, “Thành chủ, ngài lại chặt đứt cả Nghê Uyên luôn rồi sao?”

Kiếm Nghê Uyên?
Đây chẳng phải là một trong ba thanh kiếm gần đây làm cho võ lâm phải ồn ào náo động sao?

Giang Lâm nghi hoặc nhìn thanh kiếm gãy đang nằm trên mặt đất.

Đây là kiếm Nghê Uyên ư?

Gãy rồi?

Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng kim loại gãy, không phải là âm thanh gãy của nó đấy chứ?

“Ừm.” Ở bên kia, Thời Sênh chậm rì rì đáp lại một tiếng.

Giang Lâm lau mồ hôi lạnh, tiểu sư muội, muội cũng thật biết chơi đấy!

Kiếm mà người ta tranh đoạt ngươi sống ta chết, thế mà muội nói chém gãy là chém gãy ngay được sao?

“Thành chủ…” Có lẽ Tiểu Ly đã không còn tìm được từ ngữ nào để mô tả được sự trâu bò của thành chủ nhà mình nữa rồi, đành phải lặng lẽ giơ ngón tay cái, tỷ được lắm!

Nếu để người bên ngoài biết được nhất định sẽ nhốt chị vào rọ lợn.

“Có chuyện gì?” Ánh mắt Thời Sênh dừng trên người Giang Lâm.
“Khụ…” Giang Lâm điều chỉnh lại thần sắc, “Tiểu sư muội à, bọn ta đã tra được một đoạn manh mối hữu dụng. Lúc trước khi Lưu Quang Môn bị thảm sát thì có người nhìn thấy một đám người qua lại gần khu vực của Lưu Quang Môn, dáng vẻ rất khả nghi.”

Tuy rằng Thời Sênh không quan tâm đến chuyện này nhưng bọn họ có thể tùy tiện sử dụng tài nguyên của Tử Linh Thành, vì thế khi bọn Giang Lâm tra được tin tức thì sẽ trở về nói cho Thời Sênh nghe đầu tiên.

“Oh, sau đó thì sao?”

Giang Lâm: “…” Không có sau đó.

Chuyện này bọn họ tra được rất tình cờ, hiện tại đang điều tra theo hướng này.

Hắn tin tưởng qua mấy ngày nữa, nhất định sẽ có manh mối.

Hẳn chỉ cảm thấy gần đây giang hồ loạn như thế, lại nghe được những lời đồn đãi không hay, có chút lo lắng cho Thời Sênh nên mới gấp gáp trở về xem cô thế nào.
Sau khi rời khỏi phòng Thời Sênh, Giang Lâm vẫn cảm thấy mình đang ở trong một trạng thái rất mơ hồ. Hắn túm lại Tiểu Ly đang nhảy nhót trước mặt, “Tiểu Ly, người đàn ông trong phòng tiểu sư muội là ai thế?”

“Hắn á, áp trại phu nhân mà thành chủ cướp về đấy.”

Phụt…

Đùa hắn à?

Tiểu sư muội có hung tợn thật nhưng đâu phải loại thổ phỉ tùy tiện cướp người về thế này đâu.

Chẳng lẽ tiểu sư muội quá thiếu yêu thương à?

Giang Lâm cảm thấy áy náy trong lòng, sớm biết thế thì bọn họ đã không ra ngoài tất, hẳn là nên để lại người ở bên tiểu sư muội mới đúng.

“Hắn là ai? Tên là gì?” Giang Lâm cứ có cảm giác người đàn ông đó khá quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là đã gặp được ở nơi nào.

Tiểu Ly đáp: “Vô Ảnh công tử đó, đệ nhất công tử trong tam đại công tử trên giang hồ ấy… Có điều, thành chủ toàn gọi hắn là Vọng Thư, chắc Vọng Thư là tên của hắn rồi? Người giang hồ mà còn muốn tên nữa, thật là kỳ quái.”
“Ai cơ?” Giang Lâm nghĩ có khi mình bị ảo giác rồi.

Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn hắn, “Vô Ảnh công tử.”

Giang Lâm: “…”

Mẹ ơi, tiểu sư muội, rốt cuộc muội đang làm gì thế!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv