Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1633: Ôn Cố Tri Tín (3)



[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm!!! Cậu phấn chấn lên cho tớ, ông đây không phải về rồi sao? Tên hỗ xược nào dám ức hϊếp cậu, Trẫm lúc nào cũng có thể chém ả!!]

[Tô Tín: Tớ rất phấn chấn.]

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Nói cái rắm gì thế, cậu từ trước đến nay không nói chuyện với tớ như vậy. Cậu có phải là bị thần kinh rồi không???]

Thời Sênh im lặng, nguyên chủ là nói chuyện với Hách Bảo Bối thế nào?

Thời Sênh mở lịch sử nói chuyện ra. Nguyên chủ ở trước mặt Hách Bảo Bối nhất định chính là một người phóng khoáng ăn nói mất lòng, loại lời nói không thể nói với người khác, ở chỗ Hách Bảo Bối, đều có thể nói.

[Tô Tín: Tớ khả năng quỷ nhập vào người rồi, có sợ không?]

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm cậu tỉnh táo chút cho ông đây, đừng có ăn nói linh tinh, tớ hơi sợ.]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm, cậu là tốt nhất.]

Thời Sênh khẽ cười một tiếng, tiểu trúc mã này đối với nguyên chủ mặc dù không có tình cảm nam nữ, nhưng tuyệt đối có thể coi là một người anh tốt.

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tớ lên máy bay rồi, lát nữa còn phải chuyển máy bay, nhớ đến sân bay đón tớ đấy. Tô Tiểu Tâm, tớ muốn nhìn thấy cậu còn sống, còn sống!! Chết cự tuyệt nhận!]

[Tô Tín: Nghèo.]

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: ?? Tiền tiết kiệm của cậu sớm đã là bảy con số rồi, nghèo cái gì?]

[Tô Tín: Đền tiền vi phạm hợp đồng rồi.]

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Cậu ngu hả?!]

Hách Bảo Bối sau khi gào xong những lời này liền không lên tiếng nữa. Mấy phút sau Thời Sênh nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại. Cô lật ở phòng khách nửa ngày, mới tìm được điện thoại trong đống sách dưới chỗ cô treo cổ kia.
Rất nhiều tin nhắn, nguyên chủ cơ bản đều chưa xem, tin nhắn mới nhất là một tin nhắn chuyển khoản.

Hách Bảo Bối chuyển cho cô mười nghìn.

[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Dùng tạm đi, đợi tớ về rồi hãy nói.]

Thời Sênh nhìn thời gian vẫn sớm, lại mở trang của họa sĩ làm nguyên chủ thành cái bộ dạng này ra xem.

Bút danh của họa sĩ này là Ô Vân, phía sau tác giả có thể nhìn thấy số fans, đã rất nhiều rồi.

“Ma tướng” trong thời gian ngắn đã cập nhật đến năm mươi chương, duy trì tiết tấu một ngày một chương, có thể thấy việc hắn nói đã vẽ xong rất đáng tin.

Dựa theo sáo lộ, nếu như Ô Vân này là nhân vật chính, như vậy bộ “Ma tướng” này nhất định sẽ hot, hơn nữa còn rất hot.

Thời Sênh lật kịch bản gốc “Ma tướng” của nguyên chủ ra, tình tiết truyện rất hay, thiết kế đầu mối chính và đường nhánh tương xứng, cộng thêm yếu tố ** lưu hành nhất bây giờ, vô cùng hút fans.
Quan trọng ở chỗ “Ma tướng” mặc dù là lấy danh của người khác, nhưng từ đầu chí cuối, công và thụ đều nằm giữa tình yêu mơ hồ, không chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, cho dù sau này cải biên thành phim hoạt hình hoặc là phim truyền hình gì, đều tuyệt đối có thể trực tiếp mô phỏng.

Ô Vân có một weibo, weibo không có bất kỳ liên kết nào, giống như một tài khoản chết. Thời Sênh thuần thục tra IP, phát hiện chỉ là một quán net, thời gian đăng nhập, chính là lúc hắn đăng một tin weibo cuối cùng. Càng tuyệt vọng là quán net không có camera, muốn xem xem là kẻ nào cũng không được.

Tin tốt duy nhất chính là quán net này ở cùng một thành phố với cô, Ô Vân cũng là người ở thành phố này.

Mà tài khoản trên Kuman dùng để cập nhật đó, tra được là công ty Kuman, đây là biên tập đăng thay…
Thời Sênh tiếp tục hack máy tính của biên tập viên đó, cuối cùng tìm được tung tích của Ô Vân.

Thời Sênh xác định địa điểm, đợi cô tìm cơ hội đi xem xem Ô Vân này là thần thánh phương nào.

Còn về bộ ngòi nổ trước đó, cũng đã bắt đầu đăng liên tiếp, vừa hay cập nhật một chương.

Từ sau khi khẳng định Ô Vân là chủ bút, tác giả học trưởng đó liền không nói chuyện với nguyên chủ nữa, có lẽ ở trong lòng kinh hãi cho rằng nguyên chủ là đạo văn.

Ô Vân…

Sau này sợ rằng thật sự là mây đen*, không còn trời trong nữa rồi!

*Mây đen: Ô là đen, Vân là mây. Ô Vân là đám mây đen.

“Chậc!” Trò chơi bắt đầu rồi.

[…] Trò với chả chơi!

Thời Sênh đóng trang web, rút giấy trắng trên bàn nguyên chủ ra, cầm bút định dựa theo ký ức của nguyên chủ thử xem có thể trở thành cao thủ không.
Bút chì vạch qua trên giấy màu trắng. Một đường lại một đường cong xuất hiện.

Đợi cả nhân vật phơi bày trên giấy rồi, Thời Sênh lập tức thở dài.

Nhân vật là hữu hình, nhưng hoàn toàn không có linh khí, giống như là vật chết cứng nhắc. Cái này là dựa vào ký ức cơ bắp của nguyên chủ mới hoàn thành, loại tác phẩm này cầm ra ngoài, sẽ bị đánh chết.

Thời Sênh lại vẽ ra một trận pháp bên cạnh, trận pháp so với nhân vật cứng nhắc đó, là hai phong cách vẽ hoàn toàn khác nhau.

Sênh Vẽ Xấu không muốn nói chuyện.

Cô ném bút đi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ánh sáng màu cam bao phủ lấy cô.

Lúc này đã gần hoàng hôn, tiểu khu phía dưới có người dắt chó đi dạo. Con chó nhỏ nô đùa như trẻ con, người lớn ở bên cạnh mỉm cười nhìn, tình cảnh rất vui vẻ ấm áp.

Thời Sênh đứng một lúc, xoay người đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài kiếm đồ ăn.
Ăn xong bữa tối, lại đi loanh quanh một vòng trên đường, đón xe đến sân bay, vừa kịp giờ.

Cô vừa đi vào sân bay, số điện thoại của Hách Bảo Bối đã gọi đến.

Có giọng nói gào to từ bên kia vang lên, nhạc nền là tiếng người ồn ào, “Ở đâu?”

“Cửa ra.”

“Sao tớ không thấy cậu? Cậu tàng hình rồi à?”

“Cổng chính lối ra.”

“…” Tiếng Hách Bảo Bối gần lại, “Có người đi đón người như cậu à??”

Hách Bảo Bối cúp điện thoại, Thời Sênh đứng một lúc ở cửa ra, rất nhanh nhìn thấy một tên con trai mặc xanh xanh đỏ đỏ đeo kính đen kéo vali hành lý, tốc độ một trăm mét chạy nước rút từ trong đám người qua đây.

Đám người xung quanh đều dùng ánh mắt “đi gấp vậy làm gì” nhìn chăm chú cái kẻ không bình thường này.

Lúc Hách Bảo Bối đến trước mặt cô, trực tiếp cuốn theo một cơn gió, mang theo cả mùi nước hoa không biết là của ai, đập vào mặt Thời Sênh.
Hách Bảo Bối cao mét tám, đẹp trai ngời ngời, rất phù hợp với thiết lập anh trai hàng xóm.

Hách Bảo Bối dừng lại trước mặt Thời Sênh. Thời Sênh đã thủ sẵn tư thế cự tuyệt ôm, nhưng Hách Bảo Bối không xông lên, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, dường như đang xác định cô có phải vẫn còn sống không.

“Tô Tiểu Tâm, sắc mặt này của cậu cũng có thể đi tranh cử tuyển chọn sắc mặt kém nhất trong lịch sử rồi đấy.” Hách Bảo Bối quan sát xong, mở miệng.

“Nghèo chỉ có thể ăn mì gói.” Thời Sênh không biết làm sao buông tay.

Khóe miệng Hách Bảo Bối giật giật, tháo kính đen xuống cài lên ngực, “Đi, anh dẫn cô đi ăn đại tiệc.”

“Vừa ăn rồi.”

“Tớ vẫn chưa ăn!” Hách Bảo Bối trợn mắt, “Ông đây nghìn dặm xa xôi quay về, mời cậu ăn cơm cậu còn không vui. Tô Tiểu Tâm cậu ngứa da à!”
Thời Sênh: “…” Ông đây thấy anh mới là ngứa da đấy.

Cuối cùng Hách Bảo Bối chỉ được ăn một bát mì. Bây giờ đêm muộn rồi, kinh doanh trong thành phố đều là đồ ăn nhanh 24 giờ. Hách Bảo Bối chỉ đành dời đại tiệc đến ngày mai.

Thời Sênh đưa Hách Bảo Bối đến khách sạn, cái miệng của Hách Bảo Bối chưa từng ngậm lại.

“Tên khốn kiếp nói cậu đạo văn ở đâu chui ra vậy hả?” Hách Bảo Bối đại khái là quan sát vẻ mặt Thời Sênh không khó coi như hắn tưởng tượng, lúc này mới đi vào vấn đề chính.

“Hắn không nói tớ đạo văn, chỉ là đăng truyện trước tớ mà thôi.”

Thời Sênh nói đơn giản lại chuyện một lần cho Hách Bảo Bối, từ đầu chí cuối đều duy trì sự bình tĩnh. Sự chú ý của Hách Bảo Bối một nửa đặt trên mặt Thời Sênh, một nửa đặt trên sự việc.
Đợi Thời Sênh nói xong, câu nói đầu tiên của hắn là, “Tô Tiểu Tâm, cậu không bị bệnh chứ?”

Thời Sênh: “…” Cậu mới có bệnh ấy!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv