“Oong…”
Tiếng oong oong của thiết kiếm giống như bị một lớp thủy tinh trong suốt bao phủ, có chút trầm thấp.
Yên Loan nhìn thiết kiếm đang ở ngay trước mặt, nhưng cô ta không dám giơ tay ra. Dường như chỉ cần giơ tay ra một cái là tay cô ta sẽ bị đông cứng lại vậy.
Khóe mắt Yên Loan dần đỏ ửng lên, dường như Hồng Cẩm kia đang muốn nói với cô ta rằng, cho dù cô ấy có đặt thanh kiếm ngay trước mặt cô ta thì cô ta cũng không có dũng khí và thực lực để lấy nó.
Đáng ghét!
Trong lòng Yên Loan lửa giận nổi lên, nhìn người đang giao đấu với Ngưng Hoan ở phía xa xa. Cô ta cắn răng, rồi mạnh mẽ giơ tay ra, nắm lấy cán kiếm.
Tiếng kêu oong oong của thiết kiếm đột nhiên dừng lại, sự lạnh lẽo trong không khí cũng biến mất như thủy triều.
Yên Loan lấy làm kỳ lạ, dễ dàng như vậy thôi sao?
Cô ta nhìn thanh kiếm trong tay, trên kiếm dày đặc hoa văn, ở giữa bị một đường đỏ xuyên qua, thoáng lóe lên ánh sáng màu đỏ, mang lại cho người ta cảm giác rất không thoải mái, yêu mị tà khí.
Thiết kiếm trong tay rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng gì, nhưng khi ở trong tay Hồng Cẩm kia rõ ràng là rất mạnh mẽ.
Yên Loan thử vung kiếm, hoàn toàn không có được khí thế như khi Hồng Cẩm khua kiếm. Cô ta lại thử vận nội lực trong người, nhưng nội lực căn bản không thể xâm nhập được vào thanh kiếm.
Thanh kiếm này phải dùng thế nào đây?
Yên Loan vẫn còn đang nghiên cứu sử dụng kiếm thế nào, bên kia Ngưng Hoan đã bắt đầu rơi vào thế yếu hơn. Nhưng thấy Yên Loan cầm được thiết kiếm, lập tức xông về phía bên này. Thời Sênh nhanh chóng nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại phía sau, y phục trên người hắn vẫn chưa thắt chặt, Thời Sênh vừa kéo một cái, cả bộ y phục đã bị kéo xuống, để lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng, không có áo bào dày bao phủ bên ngoài, phần ngực hoàn toàn bằng phẳng hiện lên.
Thời Sênh thuận thế kéo y phục, trùm lên đầu Ngưng Hoan, giơ chân đá vào bụng hắn. Ngưng Hoan tuy không nhìn thấy, nhưng có thể nhận ra được nguy hiểm đang đến gần, nghiêng người sang một bên, kéo y phục lại, để bản thân mình lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Bị che đầu nên phương hướng có chút hỗn loạn, hắn vốn dĩ muốn đi đến bên Yên Loan, nhưng lúc này rõ ràng Yên Loan lại ở xa hơn, còn Thời Sênh đang đứng ngay giữa hắn và Yên Loan.
Ngưng Hoan sa sầm mặt hít sâu một hơi, nữ nhân này lợi hại hơn hắn tưởng nhiều.
Vốn cho rằng cô ta dựa vào thanh kiếm kia, nhưng sau khi không dùng kiếm mới phát hiện, bản thân cô ta đã rất lợi hại rồi, chiêu thức càng cổ quái hơn, không hề có chương pháp gì, nhưng lại có thể nhanh chóng chiến thắng.
“Điện hạ, đưa kiếm cho ta.” Ngưng Hoan hét lên với Yên Loan.
Yên Loan còn chưa kịp hiểu xem thanh kiếm này sử dụng thế nào, nghe thấy Ngưng Hoan gọi cô ta, cũng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng ném kiếm về phía kia.
Thiết kiếm vào trong tay, trọng lượng cũng vượt xa tưởng tượng của Ngưng Hoan, nó quá nhẹ…
Giống như là giả vậy.
Một thanh kiếm nhẹ như vậy tại sao cô ta lại có thể vung ra được khí thế uy lực kinh khủng nhường ấy cơ chứ?
Thời Sênh như cười như không nhìn Ngưng Hoan, “Ngươi cho là đồ của ta dễ dùng như vậy sao?”
Cô hơi giơ tay lên, thiết kiếm kêu “oong” một cái, rồi bắt đầu rung động dữ dội trong tay Ngưng Hoan. Ngưng Hoan càng cầm chặt hơn, lúc này cả người hắn đều lùi về sau một bước. Thiết kiếm trôi lơ lửng trước mặt hắn, xoay vòng vòng vô cùng huyền diệu, sau đó bay về bên cạnh Thời Sênh, chủ động rơi vào trong tay cô.
Ánh mắt Yên Thu dừng lại trên thiết kiếm giây lát. Thanh kiếm này hắn cũng đã từng thử dùng qua, cũng không phát huy ra được uy lực gì cả, chỉ giống như thanh kiếm thông thường, thậm chí còn không bằng, chém thử trên bàn, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại được, chẳng trách cô ấy dám vứt tùy tiện lung tung.
Có bị người khác nhặt được chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm bỏ đi, cô muốn triệu hồi lúc nào thì triệu hồi.
Nhưng thanh kiếm này như thể biết chủ động bảo vệ cô.
Hắn lại nhìn về phía chủ nhân của thanh kiếm, khóe môi mím lại thành một nụ cười.
Ngưng Hoan nhìn về phía Yên Loan, hai người đồng thời ra tay, một trước một sau kẹp lấy Thời Sênh.
Ánh sáng đỏ hiện ra, hội tụ thành vô số cánh hoa, bao vây xung quanh thiết kiếm, khi hai người họ áp sát Thời Sênh, tất cả cánh hoa giống như thiên nữ tung hoa tản ra xung quanh, ngưng tụ thành một đóa hoa hoàn chỉnh.
“A!”
Đóa hoa dày đặc, Ngưng Hoan và Yên Loan dù có nhanh thế nào cũng không thể tránh được nhiều hoa như vậy.
Hai người đồng thời bị đánh bay, gần như là cùng lúc. Thời Sênh cảm thấy cánh tay tê dại, cả người đều lùi về phía sau một bước.
Những cánh hoa không đánh trúng họ tan rã thành vô số cánh hoa ẩn vào trong bóng tối, các loại âm thanh đổ sập từ trong bóng tối truyền tới, mắt thường có thể nhìn thấy bóng cây cao chót vót đang chầm chậm đổ xuống.
“A a, đã xảy ra chuyện gì thế này!” Tên mặt đen dẫn theo người chạy từ phía sau kiến trúc đổ rạp xông tới, nếu còn không chạy thì sẽ bị chôn vùi luôn rồi.
Thời Sênh chống thiết kiếm xuống đất, ngẩng mặt lên nhìn trời, mơ hồ có mây đen hội tụ.
“Nữ hiệp, nữ hiệp…” Tên mặt đen xông đến trước mặt Thời Sênh, nhìn thấy Yên Loan và Ngưng Hoan đang nằm rạp bên cạnh, lại có cảm giác không biết phải làm sao, “Bọn họ…”
“Chẳng phải ngươi muốn lấy đầu công chúa Ngưng Hoan sao? Còn không mau đi?” Thời Sênh vẫy đôi tay tê dại, mặt không biểu cảm nhìn tên mặt đen.
“Ồ, ồ.” Tên mặt đen ngây ngốc gật đầu, sau đó dẫn theo hai tên thủ hạ cũng đang ngu ngơ xông về phía công chúa Ngưng Hoan.
Tên mặt gần như kinh hô lên một tiếng, có lẽ hắn không thể ngờ được hóa ra công chúa Ngưng Hoan lại là một người đàn ông.
Thời Sênh kéo thiết kiếm đi đến bên Yên Loan.
“Khụ khụ…” Những cánh hoa tưởng chừng như không có uy lực gì đó, một khi chạm vào cơ thể lại giống như viên đá khổng lồ nặng hàng nghìn cân, khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng bị lệch lạc cả đi.
Khóe miệng Yên Loan còn dính máu, sâu trong con ngươi là sự sợ hãi, sợ hãi Thời Sênh, sợ hãi thanh kiếm đó.
Đây đã không phải là vũ khí nhân loại có thể sử dụng được.
“Khụ khụ… Hồng Cẩm, ngươi không thể gϊếŧ ta được…”
“Tại sao lại không thể?” Thiết kiếm cắm mạnh trước mặt cô ta, giọng nói châm chọc của nữ tử từ đỉnh đầu cô ta truyền xuống, “Trước đây chẳng phải ngươi cũng muốn gϊếŧ ta đấy thôi. Chẳng lẽ chỉ cho ngươi gϊếŧ ta, còn ta không được phép gϊếŧ ngươi sao?”
“Là bởi vì ngươi muốn ám sát ta trước.”
Thời Sênh nhún vai, “Dù sao thì ngươi muốn gϊếŧ ta, ta cũng muốn gϊếŧ ngươi, tại sao lại có cục diện này có còn quan trọng nữa không? Hay là hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, thì sau này ngươi sẽ không để bụng chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa? Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc lắm sao?”
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, ấn vào lồng ngực Yên Loan, không hề do dự dùng lực đâm xuống.
Lực cản rất lớn, cánh tay cảm tưởng như sắp bị phế đến nơi, giống như bị người ta dùng dây chun siết chặt lấy cánh tay, đau đớn đến mức huyết quản gần như sắp bộc phát.
Đây là cái giá phải trả cho việc gϊếŧ nữ chính.
Yên Loan trừng mắt nhìn thiết kiếm đâm sâu vào lồng ngực mình, nỗi sợ hãi và sự đau đớn dần dần chiếm cứ khóe mắt của cô ta, không…
“Không…”
Tiếng kêu của Yên Loan vừa thảm thiết lại bén nhọn, xé tan đêm tối, giống như quỷ khóc.
“Ầm ầm…”
Sấm chớp màu tím từ trên trời đánh xuống, đúng lúc rơi xuống vị trí Thời Sênh đang đứng, chỉ chớp mắt đã thấy sấm chớp dày đặc từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả người cô trong sấm chớp.
Khu vực đó toàn là sấm chớp lóe sáng.
Vào khoảnh khắc sét giáng xuống, Yên Thu đã xông đến, nhưng khi hắn còn ở cách cô một mét, những cánh hóa vừa nãy đã biến mất lại di chuyển từ bên cạnh đến, nhanh chóng tụ lại thành một bức tường hoa, chặn đường đi của hắn.
“Nàng không cho ta qua đó sao?” Yên Thu nhìn bức tường hoa nỉ non.
Hắn đã thử chạm vào những cánh hoa đang xoay tròn đó, chúng không có khả năng sát thương, chỉ có một lực cản ấm áp.
Yên Thu cưỡng chế sự nôn nóng trong đáy lòng, nhìn khu vực sấm sét đó, sấm sét quá dày đặc, hoàn toàn không thể nhìn ra được bóng cô trong đó.
Lúc này trong đầu Yên Thu đang có vô số cảnh tượng đang chạy qua, trước đây rất mơ hồ, lúc này lại trở nên rõ nét, giống như hết bộ phim này đến bộ phim khác đang phát trong đầu hắn với tốc độ nhanh nhất.
Bỗng nhiên một khối lượng trí nhớ khổng lồ được khôi phục lại. Sắc mặt Yên Thu trắng bệch, nhưng cả người hắn đều trở nên nhu hòa, giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp, “Tiểu Sênh…”