Mộ Lí đút tay vào túi áo khoác dài màu trắng, “Chu Ninh muốn gặp cô.”
“Gặp tôi làm gì?” Nói hết rồi ông đây cái gì cũng không biết. Nam chính đại nhân vì Mao lão* cứ bám lấy bản cô nương mãi không tha.
* Mao lão: Ý nói tiền lương.
Có bệnh a!
“Không biết.” Mộ Lí xoay người rời đi, “Đi theo.”
Thời Sênh bĩu bĩu môi, anh kêu đi theo là phải đi theo chắc, ông đây mất mặt nhiều rồi, không đi.
Thời Sênh đi ngược lại hướng Mộ Lí.
Mộ Lí đi mấy bước, không nghe phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu liền thấy cô đã đứng ở trước mặt hai bệnh nhân thần kinh không biết làm gì, đang túm cổ áo một người, đẩy hắn ngã trên đất.
Mộ Lí: “…”
“Đánh người rồi!” Y tá nhỏ ở phía xa thét chói tai.
Hộ lý phân tán ở bốn phía, lập tức xúm lại chỗ Thời Sênh.
Thời Sênh bị đưa đến phòng tối nhỏ.
Mộ Lí ngồi ở đối diện cô, trầm mặt, “Tại sao đánh người?”
Thời Sênh vắt hai chân ở trên bàn, khẽ rung, nghe được câu hỏi của Mộ Lí, hung hăng càn quấy hất hất cằm, “Phát bệnh thôi.”
Mộ Lí gia tăng ngữ khí, “Cô rất tỉnh táo mà.”
Vừa rồi cô đánh người xong liền không có bất cứ động tĩnh gì, căn bản không phải là phát bệnh.
“Ngứa tay.” Thời Sênh đổi một từ, “Dù sao tôi có bệnh, đánh người lại không phạm pháp.”
Mộ Lí yên lặng một hồi, đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò người bên ngoài, “Đưa camera tới đây.”
Camera rất nhanh đưa đến tay Mộ Lí, camera trong vườn hoa là ở khắp mọi vị trí. Hắn lọc ra những camera có quay được góc đó.
Trong camera, sau khi hắn xoay người, cô lập tức đi hướng ngược lại, sau đó đột nhiên đứng lại ở trước mặt hai người kia, giây kế tiếp liền động thủ.
Đổi góc ngắm khác, có thể nhìn chính xác người bị cô đánh kia, lúc đó mặt thô tục, đưa tay muốn sờ cô…”
Không gian quanh người Mộ Lí bỗng nhiên lạnh lẽo. Hắn cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn điện thoại nội bộ, “Bệnh nhân phòng 23 tầng 4, đưa đến chỗ tôi.”
Mộ Lí lại nhìn camera, ổn định lại nội tâm, lần nữa đi đến phòng tối nhỏ.
Thời Sênh vẫn duy trì cái tư thế kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt tựa như châm biếm, “Tôi có thể đi được chưa?”
Mộ Lí mở cửa ra, “An Khởi, cô đủ thông minh thì nên biết cái gì gọi là tạm lánh mũi nhọn.”
Thời Sênh hạ chân xuống, cười lạnh, “A… ông đây tại sao phải tạm lánh mũi nhọn?”
Phá một cái bệnh viện cô còn chơi không xong, sao còn có thể chinh phục ngôi sao ngoài khơi.
Mộ Lí lẳng lặng nhìn cô. Đến khi tiếng chuông điện thoại di động của hắn vang lên nhiều lần, hắn mới thu tầm mắt lại, xoay người đi nghe điện thoại.
Cửa không khóa, ý là cô có thể đi ra ngoài rồi.
Thời Sênh nhìn bóng lưng Mộ Lí biến mất ở cửa, tên biếи ŧɦái này có chút vấn đề…
Thời Sênh không biết Mộ Lí viết báo cáo cho bệnh viện thế nào, dù sao sau khi cô đánh người, không có bất cứ ai qua hỏi, chẳng những như vậy, cô còn có thể tùy ý hoạt động ở dưới tầng.
Lúc trước Mộ Lí nói Chu Ninh muốn gặp cô, cô không để ý, ai biết Chu Ninh lại tìm tới cửa.
Đây tức là cô không tự tìm chết, cũng có vua bi kịch kêu cô đi tìm chết.
Sáo lộ, đều là sáo cmn lộ.
Lật bàn, sáo lộ cái rắm ấy!
Kiếm của ông đâu!
Ông muốn chém chết nam chính này.
[…] Ký chủ bình tĩnh, gϊếŧ người trước công chúng không tốt.
Thời Sênh yên lặng chọc thức ăn trong khay, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, như thể nằm trong khay chính là thi thể của hắn.
Lúc này trong đầu Chu Ninh chính là hình tượng như vậy.
Chu Ninh có chút không chịu nổi bầu không khí như vậy, mở miệng phá vỡ yên lặng, “An Khởi, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô.”
Thời Sênh cầm dĩa bất động, “Tôi dựa vào cái gì phải trả lời anh? Anh là cái gì?”
“Cô thân là công dân, có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của cảnh sát.” Chu Ninh mệt mỏi, hắn chỉ là muốn hỏi cô mấy vấn đề, cũng không phải là bắt cô.
Thời Sênh ném dĩa lên bàn, dĩa va chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, “Vậy có phải tôi thân là bệnh nhân tâm thần, đánh cảnh sát không tính là đánh cảnh sát đúng không.”
Chuông báo động trong lòng Chu Ninh vang lên. Cô gái đối diện đã nhặt cái đĩa trên bàn lên, trực tiếp cắm lên mặt hắn.
Chu Ninh điêu luyện tránh ra, nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi, không ít thức ăn rau xanh dính ở trên vai hắn, nước canh vung lên cả người.
“An Khởi cô làm gì thế!” Hứa Nhạc không biết từ nơi nào lao ra, nhanh chóng hất thức ăn và rau xanh trên vai Chu Ninh ra, tức giận không thôi, “Cô biết cô đang làm gì không?”
“Đánh cảnh sát a.” Thời Sênh đập đập tay, hai tay chống nạnh, lớn tiếng hét lên, “”Mắt mù không nhìn ra à?”
Tưởng có mình cô biết hét à?
Ông đây cũng biết đấy!
“Cô biết cô còn làm.” Hứa Nhạc giận đến mặt đỏ bừng.
“Tôi có bệnh mà.” Thời Sênh cây ngay không sợ chết đứng, “Đánh cảnh sát lại không cần chịu trách nhiệm, cơ hội có mà không dùng thì để lãng phí à!”
Hứa Nhạc nghẹn lời, quy củ bệnh nhân tâm thần đánh người không chịu trách nhiệm hình sự rốt cuộc là ai định ra vậy.
Hứa Nhạc đầu óc xoay chuyển, nhanh chóng nói: “Cô bây giờ tư duy rõ ràng, chứng minh cô là đang tỉnh táo, phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh lợn chết không sợ nước sôi, tiếp tục hung hăng, “Hừ, chỉ là đánh người, cùng lắm là bị nhốt mấy ngày, đi ra Trẫm lại là một hảo hán.”
Hứa Nhạc xích lại gần Chu Ninh, đề nghị: “Chu đại ca, đưa cô ta vệ cục cảnh sát đi.”
Chu Ninh sớm muốn đưa cô ta về rồi, nhưng Mộ Lí bên đó không thả người. Không có sự chấp thuận của bác sĩ, hắn không thể tùy tiện mang người đi.
Lần này cô động thủ trước, vừa hay tạo thành cơ hội.
Chu Ninh mở còng tay ra, “An Khởi, cùng tôi đi một chuyến đi.”
Phía sau Thời Sênh đột nhiên có một người, kéo cô ra sau, “Cảnh sát Chu, An Khởi chỉ là hắt đĩa thức ăn vào người anh thôi, không đủ để thành tội danh đánh cảnh sát.”
Đậu má!
Người này đi không có tiếng động sao? Xuất quỷ nhập thần!
Dọa chết bổn cô nương rồi!
Thời Sênh như có gì suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Lí.
Chu Ninh nhìn thấy Mộ Lí, chỉ cảm thấy nhức đầu. Người đàn ông này rất cổ quái, cổ quái y như người bệnh thần kinh phía sau hắn đó.
“Bác sĩ Mộ, vì sao anh cứ ba lần bốn lượt ngăn cản tôi phá án vậy?”
Chu Ninh thân là quân nhân, trên người tự nhiên có chính khí thanh thế cuồn cuộn, cộng thêm hào quang của nam chính, hắn kiên cường vô cùng, khí thế kia vô cùng dọa người.
Đương nhiên đó là đối với người bình thường mà nói.
Thời Sênh hoàn toàn không nhìn hắn, nhìn chằm chằm sau gáy Mộ Lí, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Lí mặt không đổi sắc, thậm chí còn rất trấn định đẩy đẩy gọng kính, “Cảnh sát Chu, tôi chỉ là vì bảo đảm an toàn cho bệnh nhân. Anh không có bất kỳ bằng chứng và chứng cứ nào, tôi tại sao phải để cho anh mang bệnh nhân của tôi đi chứ?”
Sắc mặt Chu Ninh từ xanh biến thành đen, nhất thời nói không ra lời, hắn chỉ là hoài nghi, không có bất kỳ chứng cứ gì.
“Nếu như không có chuyện gì, tôi dẫn An Khởi đi trước.”
“Chờ một chút.” Chu Ninh gọi Mộ Lí lại, “An Khởi, cô không muốn biết thân thế của mình sao?”
Thời Sênh đảo con ngươi, chuyển tầm mắt từ sau gáy Mộ Lí lên trên người Chu Ninh, kinh ngạc, “Cảnh sát Chu tra được thân thế của tôi rồi?”
“Không có.”
“Không có vậy anh nói cái rắm à!” Thời Sênh đảo mắt.
Sắc mặt Chu Ninh lại đen xì, “Tôi tra được một ít manh mối, tôi có thể nói cho cô, nhưng coi như trao đổi, cô phải trả lời vấn đề của tôi.”
“Tâm tình không tốt, không muốn trả lời, cũng không muốn biết tôi là ai.” Tức là không để cho anh phá án đấy.