Cái gì mà đùi to, Thời Sênh chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Còn trong lòng cô thì cô chính là cái đùi to tỏa sáng lấp lánh đó.
Đùi to của người khác dù có to hơn nữa cũng là của người khác, không thể chặt ra lắp vào người mình được.
Cho nên cách tốt nhất chính là làm cho đùi của mình đủ độ to.
“Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.” Thời Sênh vẫy tay, “Có tỷ ở đây, không ai dám làm gì đệ đâu.”
Nguyện vọng của nguyên chủ chính là bảo vệ Lâu Lân, cho nên cô phải bảo vệ nó thật tốt. Mệt tim quá.
Cứ trực tiếp báo thù luôn cho xong, còn phải làm nhiệm vụ bảo tiêu, làm giảm đẳng cấp của cô quá rồi.
Lâu Lân cảm thấy tỷ tỷ nhà mình thực sự vô cùng kỳ lạ. Cậu ngồi vò đầu bứt tai một hồi, thấy có lẽ là vì lần trước tỷ tỷ bị tra tấn giày vò nên mới trở nên kỳ lạ như vậy.
Dù sao thì tỷ tỷ cậu xưa nay chưa từng thất bại bao giờ, có lẽ nhất thời chưa thể chấp nhận được chuyện này…
“Tỷ tỷ…” Lâu Lân vẫn thấy không yên tâm, Khiên Mạn và đường chủ Phong Vân Đường đều không phải là người dễ chọc, tỷ tỷ lại đối đầu với họ như vậy.
Thời Sênh hung dữ trừng mắt, “Còn không mau cút thì ông đây đánh cả ngươi luôn.”
Lâu Lân: “…” Xem ra tính khí tỷ tỷ lại nóng nảy hơn trước nữa rồi.
Lâu Lân ôm một bụng lo lắng đi ra ngoài. Đến lúc gần tối, chuyện cậu lo lắng cũng xảy ra.
Người của Hình Pháp Đường đến đưa Thời Sênh đi.
…
Nguyên chủ xưa nay chưa từng vào Hình Pháp Đường, tất nhiên không biết Hình Pháp đường như thế nào.
Cảm giác đầu tiên khi Thời Sênh bước vào là sự âm u. Cảm giác thứ hai là khó ngửi, bên trong có một thứ mùi máu tanh nồng nặc.
Cửa sổ bốn phía xung quanh đại đường đều bị bịt chặt lại bằng vải đen, chỉ có phía cửa ra vào mới có ánh sáng lọt qua được.
Chỗ nào cũng thấy có đạo cụ tra tấn, bên trên là vết máu loang lổ, có vết máu đã đông cứng lại, có vết máu vẫn còn mới nguyên.
Lúc này ở Hình Pháp Đường ngoài người đưa Thời Sênh tới đây thì còn có ba người nữa.
Một người là đường chủ Hình Pháp Đường. Một người là đường chủ Phong Vân Đường. Người tương đối trẻ tuổi còn lại là con trai của đường chủ Phong Vân Đường.
Thời Sênh vừa bước vào liền không kiêng nể gì đánh giá một hồi. Thái độ kiêu căng hống hách của cô đã chọc giận thành công đường chủ Hình Pháp Đường.
“Lâu Nguyệt.” Đường chủ Hình Pháp Đường ngồi trên chiếc ghế duy nhất, trên gương mặt chính trực là nét trang nghiêm, “Ngươi đã biết tội chưa?”
Thời Sênh nhíu mày, đôi lông mày lá liễu cong cong, “Tội? Tội gì?”
Tội của ông đây thì có nhiều lắm.
Trên mặt cô còn mang theo ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn tưởng như vô hại, giống như chưa trải chuyện đời, chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ vô tội.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cô, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng ấy sẽ khiến cái kết luận phía trên bay biến hoàn toàn.
“Có phải là ngươi đánh Mạn Mạn hay không?” Khiên Hiên, con trai đường chủ Phong Vân Đường giận dữ gào lên. Bộ dạng đó tựa như chỉ một khắc sau sẽ nhào lên gϊếŧ chết cô luôn vậy.
“Là ta đánh đó, làm sao?” Tiếc quá còn chưa gϊếŧ được cô ta, vừa nhìn nữ nhân này đã biết là người thích gây chuyện, hay là tối nay đi gϊếŧ cô ta nhỉ…
[…] Ký chủ xin cô đừng có vừa đến đã gây chuyện, đều là bia đỡ đạn cả, làm gì phải dằn vặt nhau vậy.
Bia đỡ đạn mà không cố gắng thì cái cơ hội sống tiếp càng khó hơn.
[…] Tôi không có lời nào đối đáp.
Đường chủ Hình Pháp Đường ra hiệu cho Khiên Hiên đừng quá xúc động. Hắn nghiêm mặt nói: “Không được phép động thủ với đồng môn trong Khiên Vũ Các, đây là quy định trong các. Dựa theo quy định, người gây chuyện trước sẽ phải chịu phạt mười tám trượng. Lâu Nguyệt, ngươi còn gì để nói không?”
Thời Sênh lập tức giơ tay, “Ta có chuyện muốn nói.”
Đường chủ Hình Pháp Đường nhìn cô, “Nói.”
“Ta không hề đánh người trong các.”
Đường chủ Hình Pháp Đường tức giận, “Bao nhiêu người chứng kiến mà ngươi còn muốn chối cãi sao! Vừa rồi ngươi đã thừa nhận là ngươi đánh Khiên Mạn, bây giờ ngươi lại chỗ cãi thì còn có ý nghĩa gì?”
Thời Sênh nhìn đường chủ Hình Pháp Đường, “Ta cũng không nói ta không đánh người.”
Đường chủ Hình Pháp Đường: “…” Ngươi đánh người xong còn bày ra cái khí thế cương trực ngay thẳng này được sao!
“Người xem thái độ của cô ta kìa. Đường Chủ, người phải làm chủ cho Mạn Mạn. Mấy ngày tới là hôn lễ của ta và Mạn Mạn rồi, nhưng bây giờ đã bị cô ta… hôn lễ này sao có thể tổ chức được tiếp?” Khiên Hiên trừng mắt giận dữ nhìn Thời Sênh, “Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc cô ta, nếu không cô ta không biết mình mang họ gì nữa.”
“Lâu Nguyệt.”
Thời Sênh nghiêm túc tiếp lời.
Khiên Hiên bị hai chữ của Thời Sênh làm cho nghẹn lại. Cô ta nghiêm túc tiếp lời như vậy là có ý gì? Có ai thèm hỏi tên cô ta đâu chứ!
Khí thế quanh người đường chủ Hình Pháp Đường bừng lên, trong giọng nói mang theo sự uy hϊếp, “Lâu Nguyệt, ngươi có chối cãi cũng vô ích thôi, là ngươi ra tay trước, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Bây giờ ngươi nhận tội ta còn có thể giảm bớt cho ngươi một số hình phạt. Nếu ngươi còn cứng đầu thì đứng trách ta vô tình.”
Thời Sênh tiếp tục trợn trắng mắt, “Ta nói sự thật mà. Ta không đánh người trong các. Ta đánh người ở bên ngoài các. Sao nào, không được đánh nhau trong các, chẳng lẽ đánh nhau bên ngoài các ngươi cũng quản sao?”
Khi đó Khiên Mạn đứng dưới cửa lớn, nhưng cô đã lôi Khiên Mạn ra ngoài đánh.
Không hề bước vào cửa lớn, sao gọi là trong các được chứ?
Đường chủ Hình Pháp Đường đập “rầm” một cái lên tay dựa ghế, “Lâu Nguyệt ngươi chớ có già mồm, ngươi đánh người ở cửa lớn lẽ nào không phải là đánh người sao?”
“Vậy các ngươi có quản nổi không? Trong quy tắc nói… không được động thủ với đồng môn ở trong các, ta có động thủ ở trong các không?” Thời Sênh nhấn mạnh hai chữ trong các.
“Ngươi…”
“Ta làm sao?” Thời Sênh giương cằm, “Quy tắc là do Hình Pháp Đường các ngươi định ra, đừng có nói là các ngươi định sai đấy!”
“Hừ, ngươi nói là ngoài các thì tức là ngoài các sao? Ai có thể chứng minh cho ngươi?” Đường chủ Phong Vân Đường im lặng nãy giờ bất chợt hừ lạnh một tiếng.
Nam nhân này vừa nhìn tướng tá đã biết là “gian thần”, vẻ mặt gian xảo, mưu hèn kế bẩn.
Thời Sênh không hề sợ hãi đối mặt với ánh mắt của đường chủ Phong Vân Đường, ngữ khí kiêu ngạo, “Vậy thì ai có thể chứng minh cho ngươi là ta đánh người ở trong các?”
“Tất nhiên là có, đi truyền những người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay đến đây.” Đường chủ Phong Vân Đường phân phó mấy người mang Thời Sênh tới.
Thời Sênh nhìn ông ta ném cho người đó một cái nháy mắt mờ ám.
Đợi người được gọi tới, quả nhiên tất cả mọi người đều chỉ định lúc đó Thời Sênh ra tay ở trong cửa lớn.
“Lâu Nguyệt bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”
Thời Sênh lắc lư đầu, nghiêng đầu nhìn nhân chứng số 1 ở bên cạnh, “Ngươi chắc chắn?”
Nhân chứng bị hỏi cúi gằm, gật đầu như gà con mổ thóc.
Soạt…
Thiết kiếm bỗng xuất hiện, đặt trên cổ nhân chứng số 1. Nụ cười âm hiểm hiện lên trên môi cô gái cầm kiếm, “Nào, nói lại lần nữa, ta có đánh người ở trong các không?”
Nhân chứng kia bị thiết kiếm dí vào cổ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chạy vào trong cơ thể hắn, lạnh đến nỗi toàn thân hắn run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi đang chiếm cứ lồng ngực.
“Lâu Nguyệt hỗn xược!” Dám uy hϊếp người ngay trước mặt hắn, đường chủ Hình Pháp Đường giận dữ đứng lên, không nói hai lời chỉ thẳng vào Thời Sênh, “Ngươi còn định uy hϊếp người thay đổi khẩu cung sao?”
Thời Sênh nói ngay thẳng chính trực, “Tại sao lại không thể chứ?”
“Trong mắt ngươi còn có Hình Pháp Đường nữa không?”
Sênh Kiêu Ngạo một giây lên sóng, “Một Hình Pháp Đường rách nát cũng đòi lọt vào mắt ông đây. Ngươi nghĩ Hình Pháp Đường của ngươi làm bằng vàng chắc?”