Thật ra hai người cũng chẳng muốn mua gì, chẳng qua là tới trung tâm thành phố mua chút đặc sản của Bạc Thành cho cha mẹ An ở Tứ Xuyên thôi.
Tuy rằng An Nhu đã ở Bạc thành 5 năm nhưng vì cô ít khi ra ngoài nên cũng chẳng biết đặc sản của Bạc Thành là gì cả, mọi thứ đều do Trần Bạch Phồn dẫn cô đi mua. An Nhu ôm lấy chiếc túi nặng trĩu từ tay chủ cửa hàng, cô mới ôm nó vào lòng đã bị Trần Bạch Phồn cầm mất. Anh vui vẻ nắm tay cô, hỏi: “Em còn muốn mua gì không?”
Thấy giọng anh có vẻ vui thì An Nhu do dự nhìn anh một lát, cô lắc đầu: “Không, mình về thôi.”
Hai người lên xe, An Nhu cúi đầu thắt dây an toàn. Chờ tới khi anh khởi động xe thì mới nhớ đến chuyện mình định nói, cô chỉ về phía cốp xe: “Hình như mình mua nhiều quá rồi, không cầm hết được đâu.”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát: “Nếu không cầm hết thì cho Tín Gia đi, cái gì nó cũng ăn.”
An Nhu ồ lên: “Vậy chờ chút nữa em sửa sang xong thì anh đưa cho cậu ấy giúp em nhé.”
“Tối nay đi.”
“Hả? Tại sao?”
“Có việc.”
An Nhu nghe vậy thì sửng sốt: “Chút nữa anh phải ra ngoài à?”
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Trần Bạch Phồn dừng xe, anh ngoảnh đầu nhìn cô: “Không.”
“Vậy anh ——”
“Em nói lúc về gãi cho anh mà?”
“…”
“Toàn thân.”
“…”
“Anh gấp lắm, chuyện khác để sau đi.”
“…”
*
Sau khi Trần Bạch Phồn vào cửa bèn để đồ lên tủ giày, anh đang định cầu an ủi với An Nhu thì thấy cô đang ôm túi đặc sản vào phòng nên đành ngoan ngoãn bám theo sau cô.
An Nhu nghiêm túc nhét đặc sản vào vali, sau đó khép vali lại nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Bạch Phồn.
Cô bỏ đặc sản thừa vào một chiếc túi mới rồi đưa cho anh: “Anh mau mang cho Tín Gia đi, em còn phải phác thảo nữa, anh đừng làm phền em.”
An Nhu còn đang ngồi dưới đất, anh thì ngồi xổm cạnh cô.
Vốn anh còn đang bày ra vẻ mặt mong chờ, nhưng lúc nghe thấy lời cô nói thì nụ cười cứng lại, anh tựa vào người cô, cọ cọ trên vai An Nhu: “Nhu Nhu à anh ngứa lắm.”
Trông gợi đòn cực kỳ.
An Nhu cố kìm lại cảm xúc muốn đập anh: “Nếu em mà cào thì có khi da anh tróc thật đấy.”
“Không sao.” Trần Bạch Phồn lại bày ra vẻ mặt chờ mong, “Dùng sức vào.”
An Nhu: “…”
Sau đó, Trần Bạch Phồn bị An Nhu đá khỏi phòng một cách tàn nhẫn, cửa đóng lại cái sầm.
Anh vẫn chưa đứng vững thì cửa phòng lại mở ra, người bên trong ném cho anh một túi đặc sản. Trần Bạch Phồn sờ sờ mũi, anh đứng yên ngoài cửa một lúc, nhưng chưa đếm đến giây thứ ba mươi thì cửa lại mở ra lần nữa.
An Nhu nhìn thấy anh thì sửng sốt: “Sao anh còn chưa đi.”
Trần Bạch Phồn còn tưởng cô ra dỗ mình: “… Vậy em ra ngoài làm gì?”
“Vào thư phòng vẽ tranh.” Cô thành thật nói.
Trần Bạch Phồn mỉm cười, giả vờ giả vịt mà ồ lên một tiếng.
*
Hà Tín Gia nghe thấy tiếng chuông cửa bèn lết ra ngoài mở cửa, cậu thấy Trần Bạch Phồn đứng ngoài cửa thì lười biếng nhướng mày: “Hiếm khi mới thấy anh, có chuyện gì không?”
“Mang đồ ăn sang cho em đây.”
“Đồ ăn thừa à?”
“Đúng vậy.”
“…”
Hà Tín Gia cũng kệ anh, cậu ngồi lại sô pha, cụp mí mắt nhìn truyện tranh trên ipad, Trần Bạch Phồn nhìn phòng khách được dọn dẹp gọn gàng thì tặc lưỡi: “Có phụ nữ trong nhà khác hẳn.”
Đúng lúc Hà Tín Gia lật đến tờ cuối cùng của truyện tranh, cậu ném cho Trần Bạch Phồn rồi thuận miệng nói: “Cái thứ này hình như do bạn gái anh vẽ thì phải.”
Trần Bạch Phồn thờ ơ cầm lấy, hơi liếc qua thì sững người.
“Đúng lúc hôm nay lướt thấy thứ này, cảm thấy vai chính có vẻ giống hai người.” Hà Tín Gia ngáp ngắn ngáp dài, “Gần đây cũng có một đám người comment dưới Weibo của An Nhu hỏi Nhĩ Đông An An có phải clone của cô ấy không kìa.”
Phong cách đúng là rất giống Nhu Chỉ.
Trần Bạch Phồn đẩy cậu ra, anh ngồi xuống, nghiêm túc đọc từ chương đầu tiên. Sau đó từ từ nở một nụ cười rất quái dị khiến Hà Tín Gia ngồi cạnh rùng mình. Cậu nhịn không được bèn bắt đầu tìm cách gây xích mích: “Nhưng phần sau chẳng giống anh chút nào, sau khi hai người yêu đương lại càng không giống.”
Trần Bạch Phồn vẫn đang mê mẩn truyện tranh, hoàn toàn không hề phản ứng với lời cậu nói chút nào.
Cậu ra kết luận, châm chọc: “Một anh bạn trai chẳng có tí hấp dẫn nào cả.”
“…”
“Có khi giờ An Nhu đã bắt đầu chê anh phiền rồi cũng nên.”
Trần Bạch Phồn nghe thấy thế thì cuối cùng cũng nhìn về phía cậu, anh ngừng cười, bày ra vẻ mặt vô cảm. Chẳng mấy chốc anh lại nhếch môi, từ từ nở nụ cười.
Phản ứng này của anh làm Hà Tín Gia sợ gần chết, cậu vội vàng sửa miệng: “Em chỉ đùa với anh thôi.”
Trần Bạch Phồn ném ipad cho cậu, anh đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao: “Đọc chương này đi.”
Hà Tín Gia sụp mí mắt nhìn thì thấy là chương mới nhất. Là lúc hai vai chính mới yêu đương không lâu.
Vì đây là lần đầu tiên nữ chính yêu đương nên không biết phải hành xử thế nào, thế là còn đọc mấy quyển sách về tình yêu nữa. Sau đó cô ấy kết luận: Chuyện tình yêu muốn dài lâu thì cả hai bên phải cùng nhau gắn bó mới được.
Thế là hôm sau, nữ chính hẹn nam chính đi ăn trưa, nam chính vui vẻ nhận lời. Hôm đó đúng là Lễ Tình Nhân, dọc đường đi đều là những cặp yêu nhau, họ nắm tay trông có vẻ rất thân mật, chỉ có nam nữ chính đi song song, cách nhau một đoạn, trông chả khác gì hai người lạ cả.
Nữ chính ngại nên không dám chủ động nắm lấy tay anh, cũng hơi dỗi vì anh chẳng thân mật với mình chút nào. Huống hồ nữ chính được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ đến lớn nên tính tình hơi khó ưa. Dọc đường đi cô ấy cứ cúi đầu, cau mày, trông không vui chút nào.
Đúng lúc hai người băng qua đường thì nam chính nhân lúc đông người cầm lấy tay cô ấy, dịu dàng cười: “Đừng cúi đầu, nhìn đường đi.”
Lúc này nữ chính mới nói: “Sao giờ anh mới nắm tay em?”
Nam chính sửng sốt.
Nữ chính ngẩng đầu nhìn nam chính, nghiêm túc nói: “May mà anh cầm tay em đấy, nếu lúc nãy anh mà không nắm tay em, có khi em sẽ khóc luôn cho anh xem.”
Hà Tín Gia đọc lướt qua, cậu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Câu thoại cuối kia kìa,” anh khẽ cong môi, “Là anh nói.”
Hà Tín Gia: “…”
*
Vì Quốc Khánh phải về nhà nên từ tuần trước An Nhu đã làm gần xong một nửa chương mới mà cô sẽ up vào tuần Quốc Khánh rồi, lúc này cũng không muốn vẽ tranh nữa mà chỉ nghĩ không biết liệu Trần Bạch Phồn có còn giận không thôi.
Nhưng cô cứ nhớ tới lời của Trần Bạch Phồn thì lại đỏ bừng mặt
“Giận thì giận chứ sao.” Cô lẩm bẩm.
Sao mà gãi toàn thân được chứ… Ngày nào cũng giận dỗi vô cớ.
An Nhu chán nản click vào bình luận trong app truyện tranh, đột nhiên nhìn thấy mấy bình luận gần đây nhất.
【Nghe nói truyện này do Nhu Chỉ vẽ nên tui mới tới ngó qua.】
【 Sao mọi người cứ nói về người này vậy… Nhu Chỉ là ai thế? 】
An Nhu ngừng thở.
Thật ra từ lúc cô đăng truyện tranh này lên đến giờ cũng chưa phải là chưa nhận được những bình luận nói cô có phong cách giống họa sĩ nào đó bao giờ, nhưng chỉ là số ít thôi nên An Nhu cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thống nhất nói rằng cô là Nhu Chỉ.
An Nhu không cố tình thay đổi phong cách vì cô cũng không sợ bị người khác nhận ra mình là Nhu Chỉ. Nhưng mà nếu thế thì… còn gì là niềm vui bất ngờ nữa.
Sao đột nhiên mọi người đồng loạt phát hiện cô là Nhu Chỉ vậy…
An Nhu cau mày, cô vào Weibo nhìn thoáng qua thì thấy một đống tin gửi tới hỏi Nhĩ Đông An An có phải clone của cô không.
Cô chưa vào clone, nhưng không cần đoán cũng biết chắc chắn là gặp phải tình huống y thế này rồi.
An Nhu rên rỉ, lúc cô đứng dậy mở cửa ra để xem xem Trần Bạch Phồn đã về chưa thì đúng lúc anh về từ nhà Hà Tín Gia.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Trần Bạch Phồn thong thả đóng cửa lại cẩn thận rồi mới tới chỗ cô.
Anh đến trước mặt An Nhu, chẳng hề gạt cô chuyện mình đã biết cô viết truyện tranh: “Nghe nói dạo này em vẽ truyện tranh.”
“…”
“Chuyện tình yêu trong đời thực của tác giả đã được cải biên.”
“…”
“Vui thật.” Trần Bạch Phồn cười nhẹ, “Em vẽ anh thành phụ nữ.”
An Nhu: “…”