“Với thực lực của quý công ty mà còn cần tôi phải tiến cử sao?” Whitehall hỏi, lời ông ta nói một nửa là sự thật, một nửa có ý thoái thác.
Sau vài lần tiếp xúc với Evanson, Whitehall dần cảm thấy thực lực của công ty Umbrella này có thể nói là ngang ngửa với Hydra.
Một tổ chức như thế, nếu nói muốn kết giao với một quan chức cao cấp chính phủ hoặc một đại tướng quân đội gì đấy thì Whitehall còn cảm thấy bình thường nhưng lần này họ lại muốn tiếp xúc với một tên buôn bán vũ khí nhỏ. Việc này khiến ông ta thấy rất khả nghi, thế nên không muốn tham gia vào.
Hừ, con cáo già thành tinh này, Evanson thầm mắng, sau đó nói: “Vì tôi không muốn để anh ta biết quá nhiều.”
Không đợi Whitehall hỏi, Evanson nói tiếp: “Thật ra, khi công ty chúng tôi hợp tác với một số nhân vật lớn chẳng hạn như ông Whitehall đây thì sẽ không ngại đối xử chân thành, đây là một thành ý, cũng là một sự tôn trọng.”
Lời nói này rất có tác dụng với Whitehall. Sự tôn trọng nhận được từ một nhân vật có địa vị tầm cỡ sẽ giá trị hơn rất nhiều so với lời nói a dua nịnh bợ của đám tiểu tốt.
Evanson tiếp tục nói: “Nhưng Justin Hammer thì lại khác, anh ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện hợp tác với một người như tôi và ông. Thế nên chúng tôi chỉ muốn đơn giản lợi dụng anh ta nhưng nếu muốn anh ta ngoan ngoãn để bị lợi dụng thì phải cần một nhân vật lớn như ông trấn áp.”
Whitehall hiện giờ đã hoàn toàn hiểu ý của Evanson. Công ty Umbrella này rõ ràng đang định vắt kiệt giá trị của Justin, sau đó vứt sang một bên không quan tâm.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu không lộ diện trước mặt người ta rồi thể hiện thực lực của mình ra thì làm sao người ta chịu ngoan ngoãn để cho lợi dụng? Thế nên Umbrella mới muốn tìm đến mình, nhờ mình giúp họ lộ diện, khiến Jusin chấn động mà không làm loạn.
Có nên đồng ý không? Whitehall suy đi tính lại, việc này đối với bản thân mà nói rõ ràng chẳng có chút lợi ích gì, cũng có nghĩa là giúp không công. Tuy nhiên thật ra việc này cũng không tốn nhiều công sức lắm, chỉ một cú điện thoại là có thể thu phục được Justin rồi. Nhưng nếu làm thế thì bản thân có vẻ cũng bị Umbrella lợi dụng rồi. Hả? Lợi dụng?
Nghĩ đến đây, Whitehall chợt nói: “Được, tôi đồng ý, nói cho tôi thời gian đi.”
Whitehall đột nhiên nghĩ ra, mối quan hệ giữa ông ta và Umbrella có vẻ chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau nên nếu có bị lợi dụng một chút thì cũng chẳng có gì phải tính toán, cùng lắm thì sẽ ăn miếng trả miếng.
Hơn nữa việc giá họa lần trước đã khiến Umbrella lộ diện trước mặt SHIELD nhưng nghe giọng điệu của Wesker vừa rồi thì có vẻ cũng đã biết, đồng thời còn điều tra được là do ông ta đã làm nhưng lại không có ý định truy cứu cũng xem như là đã nể mặt ông ta, đồng thời suy xét đến thực lực của Hydra mà chịu nhường một bước. Thế thì bản thân cũng nên biết điều thể hiện một chút, nếu không e sẽ bị trở mặt.
“Không cần gấp lắm, trong vòng ba tháng là được.” Thấy Whitehall nhận lời, Evanson thở phào nhẹ nhõm.
Whitehall hỏi tiếp: “Thế cậu định dùng thân phận gì để đi gặp?”
Ý của Whitehall tức là, cậu đã không muốn đối phương biết quá nhiều rồi thì không phải cũng nên thay đổi thân phận một chút sao?
“Tôi vẫn lấy danh nghĩa của công ty Umbrella.” Evanson trả lời, nếu không dùng vỏ bọc này thì cũng đâu cần phải làm việc này. “Nhưng lần này không phải tôi đi mà là một đồng nghiệp của tôi.”
Whitehall nhíu mày hỏi: “Là ai?”
Evanson nheo mắt nhìn về phía Sarah đang gật gà gật gù sau quầy: “Quản lý an ninh, Jill Valentine.”
“Jill Valentine? Nghe có vẻ là một phụ nữ.” Whitehall sau khi cúp máy liền nói với thư ký bên cạnh: “Mau sắp xếp điều tra một cô gái tên là Jill Valentine, tôi không tin nhân viên Umbrella đều là người tàng hình.”
Lãnh thổ Mỹ, căn cứ đặc biệt.
Tướng Ross sau khi bại trận thảm hại trở về từ Brazil đang cầm một bản sơ yếu lí lịch, nói chuyện với một sĩ quan có gương mặt nham hiểm: “Thiếu tá… Blonsky, tại sao cậu vẫn chỉ là một thiếu tá? Xem lí lịch của cậu thì lẽ ra đã sớm được thăng chức rồi.”
Ross cảm thấy rất lạ, Blonsky là một quân nhân cực kỳ ưu tú, phục vụ nhiều năm trong quân đội, từng tham gia rất nhiều trận chiến hơn nữa chiến công lừng lẫy, theo lí mà nói thì anh ta phải sớm được thăng làm trung tá, hoặc thậm chí thượng tá rồi.
“Tôi thích chiến đấu, thưa sếp.” Blonsky chắp tay trả lời.
Thiếu tá là quân hàm cao nhất được phép tham gia chiến đấu, nến tiếp tục thăng chức thì chỉ có thể ngồi trong bộ chỉ huy phụ trách chỉ huy thôi.
“Thích chiến đấu sao? Một chiến binh bẩm sinh à?” Ross không bình luận tiếp về việc này, ông nhìn gương mặt thâm trầm của Blonsky rồi nói: “Cậu vẫn đang khó chịu về sự việc lần trước đấy à?”
“Nói thật lòng, thưa sếp…” Blonsky thở dài nói: “Lần trước chính là trận đánh tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.”
Lần trước, khi ở Brazil, Blonsky đã dẫn đội đặc nhiệm do chính tay anh ta huấn luyện để đi vây bắt Bruce Banner.
Anh ta vốn cho rằng nhiệm vụ lần này không hề khó khăn, bởi vì cho dù cấp trên đã luôn nhấn mạnh mục tiêu lần này rất nguy hiểm nhưng anh ta vừa nhìn là đã biết tên Bruce Banner ấy chỉ là một con mọt sách yếu đuối, hoàn toàn chưa trải qua bất kỳ sự huấn luyện quân đội nào, à, trại hè quân đội thiếu nhi thì không tính.
Blonsky thầm suy đoán, tên Banner này có lẽ là một nhân viên văn phòng của một tổ chức khủng bổ nào đó, phụ trách các công việc như quản lí tiền bạc, chế tạo vũ khí, đồng thời còn biết được nhiều bí mật, thế nên cấp trên mới muốn bắt sống.
Nhưng khi hành động, Blonsky mới phát hiện bản thân mình đã hoàn toàn sai lầm. Con mọt sách yếu đuối ấy bỗng hóa thành một tên khổng lồ xanh lét mình đồng da sắt, có thể hất tung xe tải như đang chơi bowling, hình thức chiến đấu chính là đập nát tất cả khiến cho tiểu đội vây bắt bị tiêu diệt hết, chỉ còn một mình Blonsky là còn đứng vững được.
“Với kỹ năng và kinh nghiệm hiện tại của tôi thì hoàn toàn có thể khiến cho bản thân mình cách đây mười năm phải khiếp sợ.” Blonsky nói trong kích động nhưng sau đó lại trầm xuống: “Nhưng rốt cuộc tôi lại không còn giữ được tố chất sức khỏe như mười năm trước nữa. Tôi già rồi, ông nói rất đúng, có lẽ tôi nên suy xét đến việc thăng chức, rời khỏi tiền tuyến, đến văn phòng làm việc có thể cũng không tệ.”
“Chỉ là không ngờ, trận chiến cuối cùng của tôi lại có kết cục thảm hại như thế.” Blonsky nở nụ cười đau khổ, một cảm giác nhụt chí chiến sĩ dâng lên.
Blonsky đã bốn mươi tuổi rồi, độ tuổi này đối với một chiến sĩ chiến đấu ngoài tiền tuyến mà nói thì thật sự quá già. Tuy anh ta đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm nhưng cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm cộng thêm cú sốc sau thất bại ở trận chiến trước khiến anh ta càng thêm chán nản.
Nhưng Ross lại có cách khiến tro tàn lại bùng cháy: “Có lẽ tôi có thể cho cậu một cơ hội.”
“Cơ hội gì? Đến một văn phòng thoải mái ư?” Blonsky không hiểu ý của Ross.
“Tôi có thể giúp cậu trở lại tuổi hai mươi hoặc có khi còn tốt hơn thế.” Ross nói.
“Cái gì?” Blonsky còn tưởng mình đã nghe lầm.
Ross dọn dẹp hồ sơ rồi bảo Blonsky đi theo mình, vừa đi vừa nói: “Tôi trước nay luôn nghiên cứu dự án siêu chiến binh nhưng nhiều năm nay không có kết quả, tỉ lệ thành công rất thấp, tác dụng phụ lại quá lớn.”
“Nhưng mà…” Giọng điệu của Ross chợt thay đổi: “Dạo gần đây dự án này đạt được tiến triển đột phá, tiến triển này đến từ một món quà.”
“Món quà sao?” Blonsky thắc mắc hỏi.
Ross nói: “Một tháng trước, tại một căn cứ đã xuất hiện một số vị khách đặc biệt, bọn họ thật sự không hề thân thiện nhưng lại mang đến cho tôi một món quà có thể nói là như được Thượng Đế ban xuống.”