“Được cục trưởng SHIELD đích thân lái xe đưa về nhà đúng là một vinh hạnh đặc biệt.” Khi về đến cửa nhà, Evanson trước khi xuống xe vẫn không quên buông một câu châm chọc tài xế Nick Fury.
Nick Fury chỉ mỉm cười cho qua chuyện này, sau đó liếc nhìn thấy chiếc siêu xe cực ngầu đang đỗ bên đường, ông hạ kính xe xuống rồi nói: “Cậu phải cẩn thận chiếc xe của cậu đấy.”
Evanson đã bước xuống xe, nghe thấy câu này lại quay người hỏi: “Là sao?”
Nick Fury đáp: “Chắc cậu cũng biết ý nghĩa của chiếc xe này, có vài người sẽ không vừa mắt đâu.”
“Hừ.” Evanson cười: “Chuyện này không phải đúng ý của ông sao? Như thế thì ông sẽ có thể câu được bọn chúng ra.”
Nick Fury bật cười: “Xem ra tôi phải phái thêm người đến chỗ cậu rồi.”
“Khỏi đi.” Evanson từ chối ngay. Anh không hề muốn mình trở nên giống một con thú trong vườn thú suốt cả ngày bị người ta quan sát: “Như tôi đã nói, Hitler không sánh được với Nazi, cũng như Red Skull không sánh được với Hydra. Đám người đó sẽ không vì một di vật của lãnh tụ đã mất hơn sáu mươi năm mà bộc lộ thân phận của mình đâu.”
Red Skull là người sáng lập nên Hydra ngày nay nhưng ông ta đã chết được hơn sáu mươi năm rồi. Cho dù hiện giờ vẫn còn rất nhiều thành viên Hydra sùng bái ông ta đi nữa thì bọn họ cũng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Chiếc xe của Red Skull lại bị SHIELD đem tặng cho một tên bán bùa, thế thì đám người Hydra sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ đương nhiên sẽ cho rằng đây là một cái bẫy do SHIELD giăng ra, muốn dùng cách sỉ nhục lãnh tụ của họ để dụ họ ra mặt, sau đó sẽ bị Nick Fury tung lưới bắt trọn.
Thế nên bọn họ sẽ chờ đến khi cái gọi là sự nghiệp phục hưng của họ đạt được rồi thì mới đi xử lí vấn đế của chiếc xe này. Phá nó đi cũng được, giành lại nó để tặng cho lãnh tụ mới cũng được. Lúc ấy muốn làm gì cũng dễ dàng, ít ra đó là điều mà họ nghĩ.
“Cậu tính toán cũng đúng đấy.” Nick Fury nói. Đương nhiên ông cũng biết đám người Hydra sẽ không dễ dàng bị dụ bằng cách này, nếu không thì suốt cả ngày ông đã cho đăng các đoạn phim sỉ nhục Hydra, sau đó phái người thủ sẵn ở đài truyền hình rồi.
“Vẫn không bằng ông.” Evanson nói xong thì bước vào trong tiệm. Giờ đã là ba giờ sáng rồi, anh muốn nhanh chóng được ngủ bù.
Nhưng khi Evanson mở cửa bước vào thì phát hiện đèn trong nhà vẫn chưa tắt. Anh lập tức nghĩ ngay là do cái đám người ở nhà đã quên tắt, chẳng biết tiết kiệm tiền điện gì cả.
“Hả?” Evanson chợt nhìn thấy Sarah, người trước đó đã được Melinda đưa về nhà, bây giờ vẫn còn chưa ngủ mà đang ngồi sau quầy chống tay lên cằm gật gà gật gù. Evanson thầm nghĩ, không phải cô ta đang chờ mình đấy chứ? Từ lúc nào mà cô ta lại có lương tâm thế này?
Lúc này Sarah cũng nhận ra Evanson đã về, bèn lập tức nghênh đón: “Chủ nhân, ngài về rồi. Chủ nhân vất vả rồi. Chủ nhân ngồi đi, để tôi mát xa vai cho ngài.”
Evanson nhất thời cảm động không nói nên lời, quyết định tháng sau có lương lập tức sẽ tăng lương cho Sarah.
Sarah vừa nhẹ nhàng bóp vai Evanson vừa nói: “Chủ nhân… ngài có… có… cách liên lạc với cô gái xinh đẹp đó không?”
Rắc, trái tim của Evanson lập tức vỡ nát ra như một đống kính vụn. Trời ạ, biết ngay mà, sao bỗng dưng lại chu đáo thế này? Hóa ra là vì Black Widow ấy. Cảm động gì chứ? Tăng lương gì chứ? Chúng bây mau đi chết cho trẫm.
“Không, tôi không muốn chọc giận người phụ nữ ấy đâu.” Evanson vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy bàn tay đang bóp vai cho mình trở nên mạnh bạo hơn, đồng thời cảm nhận được một luồng oán khí bốc lên ngùn ngụt phía sau. Thế là anh vội vàng nói tiếp: “Nhưng nếu cô có hứng thú thì tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
Sarah lập tức nở nụ cười: “Biết ngay chủ nhân là người tốt nhất mà.”
Evanson: “…”
Ngày hôm sau, Evanson lại ngủ đến tận khi mặt trời lên quá ngọn sào. Sau khi tắm rửa sơ sài, gọi đám nhân viên dậy rồi mở của ra. Evanson chợt phát hiện trước cửa tiệm nhà mình đã xảy ra chuyện.
Một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm, có ba người từ trên xe bước xuống rồi bàn luận về chiếc siêu xe của Evanson.
Thật ra thì lúc đầu, ngoại hình của chiếc xe này thật sự đã thu hút rất nhiều cặp mắt, có không ít người đã bỏ tiền ra để được chụp ảnh, quả thực đã giúp Evanson kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Nhưng cũng chỉ được một lúc thôi. Sau khi đã hết tò mò thì những người ở gần đây cũng không thấy kỳ lạ nữa, cùng lắm chỉ nhìn chiếc xe một lúc rồi thôi. Vì cho dù có đặc biệt đến đâu thì đó cũng chỉ là một chiếc xe, có ai mà mỗi ngày lại đến si mê nó đâu?
Trong ba người mới xuất hiện này, người đi đầu là một chàng trai trẻ mặc một bộ đồ vét ca rô chỉnh tề, đeo kính đen, hai tay chống hông, đứng ngay đầu xe chỉ chỉ trỏ trỏ. Hai người đi sau mặc bộ vét đen đeo kính đen, chỉ thiếu điều chưa ghi hai chữ vệ sĩ lên trán mình thôi. Họ đang liên tục đáp lời ông chủ của mình.
Ngang ngược, hống hách, không xem ai ra gì. Vừa nhìn thấy người đi đầu ấy thì Evanson đã lập tức đưa ra được đánh giá này, hơn nữa đây còn là loại người mà anh ghét nhất. “Này, Taylor, mau theo tôi ra ngoài xem thử.”
Chàng thanh niên kia thấy Evanson dắt Taylor ra ngoài thì liền hỏi bằng giọng ngạo mạn: “Cậu là chủ của chiếc xe này đấy à? Xem như cậu đã gặp may, tôi thích nó rồi, cậu ra giá đi.”
“Tôi không bán.” Evanson chẳng thèm nhìn người ấy mà bước ra đầu xe nhìn khắp một lượt hệt như sợ có chỗ nào đó đã bị làm bẩn.
Chàng thanh niên kia rất bất mãn trước thái độ của Evanson, bèn chỉ tay vào Evanson rồi nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Evanson nói mà chẳng thèm quay đầu lại: “Ai thèm quan tâm anh là cái đinh gì?” Nhìn bộ dạng của anh là biết không phải người của Hydra đến lấy xe rồi. Hydra mà dùng loại người như anh thì chắc lúc ấy mộ của Pierce cũng đã xanh cỏ rồi.
Người kia ngửa mặt lên trời, thở phì phì giận dữ nói: “Tôi chính là Justin Hammer, cái đồ nhà quê này.”
Evanson cau mày, thầm nghĩ hóa ra là hạng rác rưởi này, sao không đi gây sự với Tony đi mà đến đây kiếm chuyện với tôi làm gì?
Justin Hammer tuy bị Tony nói là hạng thấp kém nhưng thật ra vẫn có năng lực, nếu không đã không thể trở thành một nhà buôn bán vũ khí được chính phủ chống lưng. Nhưng từ trong xương tủy thì anh ta vẫn là một tên nhà giàu mới nổi, thích khoe khoang cho nên sau khi nhìn thấy chiếc xe của Evanson thì anh ta lập tức muốn mua ngay để thỏa mãn lòng tự tôn đáng thương của mình.
Mà thái độ khó ưa của anh ta đã hoàn toàn bộc lộ bản chất nhà giàu mới nổi của mình, đối với người trên mình thì a dua nịnh hót, đối với người dưới mình thì lại xem thường.
Thấy Evanson không nói gì, Justin cho rằng danh tiếng của mình đã khiến người này khiếp sợ rồi, thế nên mới dương dương tự đắc: “Giờ cậu bán xe cho tôi thì tôi sẽ đưa ra một cái giá tốt, còn không thì… ha ha.”
Đáng tiếc, Evanson không phải một người dân bình thường, đêm qua anh còn vừa mới tán gẫu với Nick Fury kia mà.” Sao? Justin Hammer à? Là cái tên giòi bọ bị Tony Stark đạp dưới chân ấy hả?”