“Phù… Cậu làm tôi giật bắn mình đấy.” Coulson đang cảnh giác cao độ nhưng sau khi nhìn lại phát hiện ra người vừa đột ngột xuất hiện ấy chính là nhân vật chính trong đoạn phim mình vừa quay lúc nãy thì thở phào nhẹ nhõm, đặt súng xuống rồi nói: “Cậu đột ngột xuất hiện sau lưng một đặc vụ thế này thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện đấy, cậu Richter.”
Người ấy gỡ mũ choàng đầu xuống để lộ ra gương mặt. Chính là Evanson, người được mời đến giúp đỡ. Anh nói bằng giọng điệu chẳng quan tâm: “Hừ, thế thì cũng chẳng làm sao, dù gì thì cũng chỉ có anh bị thương.”
“Hừ.” Coulson đút súng vào bao xong cũng nói bằng giọng khó chịu: “Cậu không thể cho tôi chút thể diện sao?” Tôi biết tôi không làm bị thương cậu được nhưng cậu cũng không nên nói thẳng như thế. Dù gì tôi cũng là một đặc vụ cao cấp, cũng cần chút thể diện mà.
“Nhưng mà, cây trượng này của cậu là thế nào thế?” Coulson nhìn cây pháp trượng có khảm ít nhất là năm cái đầu lâu trông vô cùng tà ác ấy rồi hỏi.
“À, cái này…” Evanson liếc nhìn cây pháp trượng trong tay rồi nói: “Đây là xương bò thôi, bây giờ giết người là phạm pháp mà.”
Coulson thầm nghĩ, cho dù giết người là phạm pháp đi nữa thì người bình thường cũng chẳng ai cầm năm cái đầu lâu đi lung tung thế này: “Nói thế tức là đây là đồ giả sao? Thế cậu cầm theo thì cũng vô dụng rồi.”
Evanson trả lời: “Ừ, cơ bản là hoàn toàn vô dụng.”
Coulson ngẩn người, sau đó hỏi: “Thế cậu cầm theo để làm gì?”
Evanson nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng nói: “À, để cho ngầu.”
“Thế còn bộ trang phục này của cậu?” Coulson nhìn bộ trang phục toát ra vẻ ảo diệu khôn lường thầm nghĩ cái này không thể nào là giả được. Cậu đừng có nói cái lốc xoáy sau lưng cậu thật ra là quạt điện còn gương mặt phát sáng là do có gắn đèn nê-ông nhé. Tôi cũng có ăn có học, cậu đừng có mà lừa tôi.
Evanson cởi cái áo choàng trên người ra rồi nói: “Heart of the Void (Tâm Hư Không), đây là bộ trang phục chức nghiệp của tôi. Có điều thật ra đây là hàng nhái do tôi chế ra thôi, có chút tác dụng phép thuật nhưng không lớn. Nếu tôi mà mặc hàng gốc thì cái tên khốn vừa rồi sẽ không đỡ nổi trận Mưa Lửa đâu.”
Đúng thế, đây là bộ trang phục Evanson dựa vào trang bị Heart of the Void của Warlock mà chế ra nhưng nếu so với bản gốc thì nó chẳng qua chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi.
Tuy rằng nó đã được tăng cường thêm một chút hiệu quả phép thuật nhưng đối với Evanson mà nói thì công dụng lớn nhất của nó chỉ là giúp giảm bớt xung động pháp lực khi thi triển phép thuật giúp anh tránh bị người khác dễ dàng dò ra.
Hơn nữa, nó còn giúp anh che đi gương mặt thật tạo ra một vẻ oai phong. Anh không muốn khi ra ngoài đánh nhau lại phải bịt khẩu trang hoặc xé một tấm vải bịt mặt lại, như thế thì trông sẽ rất ngớ ngẩn.
Nói đến đây thì không thể không nhắc đến kỹ năng sinh hoạt của Evanson, hiện giờ anh đang chuyên tâm học may vá và xây dựng.
Kỹ năng sinh hoạt trên lục địa Azeroth có rất nhiều hơn nữa xem ra còn rất hoành tráng. Nhưng Evanson sau khi xem xong một lượt chỉ biết cười ngao ngán.
Mấy kỹ năng thu thập thì thôi khỏi nói, Evanson không muốn cầm cái cuốc đi đào khoáng, cầm cái liềm đi hái thuốc càng không muốn vác cây dao vào rừng lột da thú.
Thế thì chuyển sang các kỹ năng chế tạo vậy. Xem ra cũng có vài cái hữu dụng, ví dụ như kỹ năng ghép hồn. Nhưng muốn ghép hồn thì phải có nguyên liệu ghép hồn. Evanson hiện giờ còn không có được một bộ trang bị hoàn chỉnh cho mình, ngay cả quần áo cũng là mô phỏng chế ra, pháp trượng thì chỉ là hàng giả dùng xương bò gắn vào. Trong tình hình như thế thì lấy đâu ra trang bị để đi phân giải chứ?
Một kỹ năng khác là luyện kim, cái này xem ra rất có ích nhưng mà vui lòng cho tôi biết, trên Trái Đất này, tôi phải đi đâu để tìm được Peacebloom (Hoa Ninh Thần) đây?
Kỹ năng gia công ngọc thì lại càng không cần nhắc đến. Nếu Evanson có ngọc để gia công thì có cần phải vì một chiếc xe mà lăn lộn thế này không?
Thế nên chỉ có thể học may vá và xây dựng thôi, đây là những kỹ năng khá thực tế. Nhưng do vấn đề kinh tế nên mức độ thuần thục xây dựng của Evanson hiện giờ vẫn bằng không.
Lúc này, Evanson liếc nhìn thiết bị ghi hình trên xe rồi hỏi: “Quay hết cả lại rồi à? Có phải đặc vụ các anh đều có thói quen quay trộm như thế không?”
“E hèm.” Coulson ngượng ngùng đằng hắng một chút rồi nói: “Đây là công việc, SHIELD cần phải tìm hiểu thực lực của cậu, mong cậu hiểu cho.”
“Được rồi, tôi hiểu.” Evanson ngao ngán nói: “Nhưng mà, chỉ dựa vào đoạn phim này mà có thể hiểu được sao?”
“Nói thật lòng thì…” Coulson nhún vai nói:” “Trận chiến này khác xa so với tôi nghĩ.”
“Hừ.” Evanson bật cười: “Thế anh nghĩ nó sẽ như thế nào? Tôi cưỡi chổi bay đến sau đó vung pháp trượng vòng vòng rồi niệm thần chú đúng không?”
Rồi Evanson lại lắc đầu nói: “Anh đúng là chẳng biết gì về phép thuật.”
“Không phải, sau khi quen biết cậu thì tôi đã vứt hết tất cả sự tưởng tượng trước đây của mình về phép thuật vào sọt rác hết rồi.” Coulson giải thích.
“Được rồi, có thể vẫn còn sót lại chút ít.” Coulson thấy ánh mắt không tin của Evanson thì liền nói thêm: “Nhưng mà không phải như cậu nói, tôi chỉ cảm thấy trận chiến này diễn ra quá nhanh. Cậu thắng quá dễ dàng, cậu mạnh hơn rất nhiều so với chúng tôi tưởng tượng.” Coulson hoàn toàn nói thật. Tuy anh không có sự hiểu biết trực quan về thực lực của Evanson nhưng lại nhìn thấy rất rõ sức mạnh bộ giáp của Obadiah. Lúc đầu theo anh nghĩ, trận chiến này ít nhất cũng phải diễn ra tám trăm hiệp mới kết thúc, ai ngờ chỉ nhanh như thế mà đã dập lửa rồi lại còn là thắng lợi áp đảo nữa.
Evanson thầm nghĩ, có phải anh cảm thấy tôi phải bị người ta đánh bán sống bán chết, trước ngực bật đèn đỏ cấp cứu như Ultraman thì mới phản kháng đúng không? Anh bèn phẩy tay nói: “Không đến mức ghê gớm như anh nói, tôi chỉ chơi chiêu mà thôi. Cái tên khốn ấy không hề yếu, nếu tôi mà dùng phép thuật tấn công trực tiếp để liều mạng với ông ta thì e rằng sẽ không nhẹ nhàng như thế.”
Thật ra, Evanson vốn cho rằng nếu dùng những phép thuật trực tiếp như phép thuật hệ hủy diệt thì sẽ tạo động tĩnh rất lớn, dễ thu hút đám người rắc rối kia.
“Nhưng mà…” Evanson nở nụ cười gian xảo: “Tôi dùng phép thuật loại nguyền rủa. Hừ, cho dù áo giáp của ông ta có mạnh đến mức nào thì bên trong cũng chỉ là một cơ thể người phàm yếu ớt mà thôi.”
Evanson luôn thể hiện sự thành thật trước mặt SHIELD, ít ra thì bề ngoài là như vậy, thế nên Coulson cũng khá tin lời anh.
Nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: “Cậu biết nguyền rủa à?”
“Không phải anh đem hết nhận thức về phép thuật trước đây vứt vào sọt rác hết rồi sao?” Evanson khó chịu nói: “Không giống như anh nghĩ đâu, cái gọi là nguyền rủa chẳng qua chỉ là một loại phép thuật khá bí ẩn, hơn nữa không dễ bị ngăn cản chứ không phải là cầm cái hình nộm ra rồi châm kim là có thể giết người từ xa đâu.”
Coulson trong lòng nghĩ không cần phải giết người từ xa chỉ cần bí ẩn và không dễ bị ngăn cản thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
“Được rồi, nói đến đây thôi, nói nhiều quá anh cũng không hiểu, tôi đi về ngủ đây.” Evanson chuẩn bị rời đi: “Còn nữa, đừng có quên lời hứa, nếu không tôi sẽ lấy hình nộm châm kim thật đấy.”
“Cậu cứ yên tâm, SHIELD rất tôn trọng lời hứa.” Coulson chán nản nói.
“Tôi đi đây.” Evanson quay người vẫy tay rồi thong dong bước đi.
Nhưng mới đi được hai bước thì anh đột ngột quay lại: “Coulson, các anh chở tôi về được không? Tôi chỉ bảo mấy người đưa tôi đến đây đứng xa một chút, ai ngờ bọn họ đi về hết rồi.”
Coulson: “…”