Melinda tuy là đặc vụ cao cấp có năng lực xuất chúng nhưng về mặt tinh thần thì theo Evanson thấy cũng không khác nhiều so với người thường. Đối với những người như thế này thì nhược điểm về mặt tâm linh là rất đáng sợ.
Nhược điểm này không giống với giác quan trên cơ thể con người mà nó vốn không thể nhìn hay chạm được. Đối với một Warlock như Evanson mà nói, những nhược điểm này hiện ra rõ ràng như ánh lửa trong đêm đen hơn nữa còn không có một chút đề phòng nào, chuyện này không phải do ý chí mà là do tâm lí họ quá mong manh.
Đối với nhược điểm thế này, Evanson chỉ cần phát hiện ra một dấu hiệu nhỏ thôi là hoàn toàn chẳng cần tốn nhiều công sức. Chỉ cần dùng chút lời lẽ kích động là có thể công phá được rồi. Nếu đổi lại là những Twilight Priest (Tư Tế Chạng Vạng), The Faceless One (Vô Diện) hoặc The Old God (Thần Thượng Cổ) thì việc này càng dễ dàng hơn nữa. Bọn họ chỉ cần dùng một động tác, một ánh mắt thậm chí là một luồng suy nghĩ thôi cũng đã hoàn toàn khiến người ta suy sụp rồi.
Một khi phòng tuyến tâm linh đã bị phá vỡ thì muốn họ nghe theo lời chỉ dẫn của mình mà làm một việc gì đó là chuyện hết sức đơn giản. Việc này thì ngay cả phương pháp tẩy não của Hydra còn làm được huống hồ là đối với một Warlock chuyên dụ dỗ người khác sa ngã như Evanson.
Đúng thế, muốn có sức mạnh thì phải trả giá. Điều nay Melinda cũng biết nhưng tiếc là cô lại chẳng biết chút gì về sức mạnh của một Warlock. Trong nhận thức của cô, cái gọi là cái giá của sức mạnh chỉ dừng lại ở việc trải qua huấn luyện gian khổ dùng mồ hôi để để lấy sức mạnh thôi.
Cho nên đối với sức mạnh mà Warlock ban cho, cô cũng nghĩ chỉ cần trả cái giá như thế là đủ.
“Hạt giống đã trồng rồi, giờ chỉ cần chờ xem khi nào nảy mầm thôi.” Evanson tự lẩm bẩm rồi định vào trong nghỉ ngơi.
Hôm nay anh thật sự đã quá bận rộn. Trước tiên là giả trang đi nhận hàng ở chỗ Whitehall sau đó lại phải dụ dỗ. À, không phải, là mê hoặc. À, cũng không đúng, nói tóm lại là đi thuyết phục Melinda. Đây đều là những công việc hết sức hại não hơn nữa sau khi mọi việc hoàn tất thì trời cũng đã tối rồi.
Vì thế cho dù Evanson là một người luyện phép thuật, có tinh thần lực hơn hẳn người khác thì cũng vẫn cảm thấy hơi mệt.
“Chủ nhân, ra ngoài chút đi, có thứ thú vị lắm.” Sarah đang chuẩn bị đóng cửa tiệm đột nhiên gọi Evanson.
Evanson tò mò bước ra cửa tiệm thì thấy Sarah đang ngẩng đầu nhìn trời thì cũng nhìn theo ánh mắt của Sarah.
Trên bầu trời có một vật thể bay rất nhanh tạo ra một vệt sáng phía sau.
Nó không những bay rất nhanh mà còn bay rất cao, ánh sáng mà nó tạo ra phía sau cũng không hiện ra rõ ràng lắm trong bầu trời đêm New York rực rỡ ánh đèn. Nếu không nhờ Sarah và Evanson không phải là người thường thì có lẽ đã không phát hiện ra rồi.
Nhưng Evanson dù gì cũng vẫn chịu sự giới hạn của một con người nên thị lực không thể bằng một Demon như Sarah được.
Anh bèn nhắm mắt lại rồi cố gắng mở rộng lực tinh thần của bản thân. Vật ấy bay quá nhanh lại quá cao, nếu không làm thế này thì khó mà nhắm vào nó được.
“Hừ, thì ra là thế.” Evanson sau khi dùng lực tinh thần đã có thể nhìn rõ hình dạng thật sự của vật thể ấy.
Đúng lúc này, vật thể ấy như một ngọn lửa bị dập đi từ từ tối lại rồi rơi từ trên cao xuống. Evanson bèn rút lực tinh thần quay người lại nói khẽ: “Đừng có quên xử lý vấn đề đóng băng đấy, anh Stark.”
Không cần nói cũng biết, vật thể không xác định trên bầu trời ấy chính là Tony Stark đang thử nghiệm bộ giáp mới phát minh ra của mình. Nhưng cái tên này bay ra ngoài thử tính năng một chút thì thôi đi. Đằng này lại bay vèo một phát lên đến tầng bình lưu cho nên cuối cùng đã bị đóng băng rồi rơi tự do từ trên không trung xuống.
Hi vọng anh ta có thể tái khởi động động cơ trước khi chạm mặt đất nếu không thì chỉ có thể cầu nguyện rằng năng lực chống xóc của bộ giáp này tốt một chút.
“Hừm…” Xem xong phim, Evanson đương nhiên không muốn tiếp tục đứng trên phố hít gió nhưng anh vừa định quay vào trong thì chợt hừm một tiếng rồi cảnh giác nhìn ra xung quanh.
“Chủ nhân…” Sarah là một Demon nên rõ ràng cũng cảm nhận thấy điều bất thường, vội lo lắng hỏi.
“Không có gì cả, chỉ là một cuộc trinh sát tinh thần trên diện rộng thôi.” Sau khi cẩn thận thăm dò một lượt, Evanson mới phán định tình hình hiện tại: “Chắc chắn là hệ thống quét đã cảm nhận được việc tôi đã thi triển tinh thần lực, lúc nãy tôi quá bất cẩn rồi.”
Tuy rằng trước khi xuyên không vẫn chưa xem được bản đẹp của phim Doctor Strange nhưng Evanson cũng hiểu rõ mình có bạn làm cùng nghề ở thế giới này.
Họ đã xây dựng lên những điểm quan sát quy mô lớn ở những vị trí nút thắt phép thuật lớn trên thế giới này dùng để giám sát những sóng xung động phép thuật bất thường trên thế giới. Thế nên lúc trước, mỗi khi Evanson chuẩn bị thi triển phép thuật lớn một chút đều chuẩn bị sẵn phép thuật che chắn để tránh bị đám người ấy phát hiện ra. Vì dù gì ở bất kỳ thế giới nào thì Warlock đều là một chức nghiệp không được người ta ưa thích lắm nên Evanson không muốn gây ra rắc rối.
Nhưng lần thi triển tinh thần lực lúc nãy đã quá bất cẩn, đã kích thích cơ chế cảm ứng của điểm quan sát. “Yên tâm, trước khi họ bắt đầu trinh sát thì tôi đã thu lực tinh thần của mình về, có lẽ họ không tìm được gì đâu.” Evanson muốn làm yên lòng Sarah vẫn đang hết sức cảnh giác.
“Thật sao?” Sarah vẫn không yên tâm. Cô cũng biết cho dù là Warlock hay Demon thì đều bị những người có sức mạnh bí ẩn bài xích và thù ghét.
“Đương nhiên, trừ phi nút thắt ấy là vùng phép thuật tương tự như Karazhan, và người tọa ở đó là Medivh.” Không phải Evanson xem thường những người sở hữu sức mạnh bí ẩn ở thế giới này mà là nếu so sánh với Medivh thì họ thật sự còn kém rất xa.
“Thế thì tốt, tôi còn tưởng chẳng bao lâu nữa tôi phải quay về Nether rồi, ở đó thật sự rất chán.” Sarah cuối cùng cũng yên tâm.
Thế là hai người vào trong đi ngủ. Tất nhiên là ngủ riêng.
Lúc này ở một nơi khác trong thành phố, trong một nhà kho bỏ hoang tại bến cảng.
Nơi này có vô số xác chết nằm ngổn ngang nhưng họ không phải người thường. Tất cả đều đang ôm một khẩu súng trường.
Nhưng nhìn tư thế chết của họ thì có vẻ không hề trải qua một trận chiến ác liệt. Họ dường như bị đột kích bởi một kế hoạch chi tiết nên bị giết chết trước khi kịp có phản ứng gì.
Một đám lính mặc trang phục chiến đấu màu đen đang cầm súng chĩa vào hai người quỳ trên mặt đất. Một người mặc bộ đồ vét màu đen chỉnh tề, người còn lại mặc áo khoác dài màu trắng phong cách Ả Rập.
Nhìn thấy hiện trường đã hoàn toàn được kiểm soát, thủ lĩnh của đám người mặc áo đen bèn nói qua bộ đàm: “Thưa sếp, tôi là Rumlow. Dọn dẹp hoàn tất, anh có thể vào rồi.”
Sau khi liên lạc xong, chỉ ít lâu sau một người đàn ông đầu trọc đeo kính vuông xách một chiếc va li bước vào.
Anh ta vừa đi vừa mở các thùng container trên đường. Trong các thùng container ấy chứa đầy các loại vũ khí, súng máy hạng nhẹ, súng trường tự động, súng bắn hỏa tiễn và đủ loại đạn dược.
Thấy người đàn ông đầu trọc bước vào, người mặc áo choàng trắng đang quỳ dưới đất đột nhiên hét to: “Bọn chó săn của SHIELD, các chiến binh của Alah sẽ không khai gì đâu.”
Đúng thế, những người này đều là người của SHIELD. Bọn họ đến đây để xử lí một vụ phần tử khủng bố lén buôn bán vũ khí.
Chiến dịch lần này do đặc vụ cấp sáu là Sitwell chỉ huy đội hành động, xem ra không có gì đặc biệt. Trong một năm SHIELD thường xử lí rất nhiều việc tương tự thế này nhưng khác với lúc trước, những người tham gia chiến dịch lần này đều là thành viên của Hydra ẩn mình trong nội bộ SHIELD.
Nghe người mặc áo trắng nói thế, Sitwell liền thản nhiên bĩu môi nói: “Không sao cả, tôi vốn cũng không cần anh phải khai gì.”
Một tiếng pằng vang lên. Sitwell vừa nói dứt lời thì một người lính mặc áo đen đã bắn chết người mặc áo choàng trắng.
“Ôi Chúa ơi, tôi khai, tôi khai hết, đừng giết tôi.” Người mặc áo vét đen quỳ bên cạnh ôm đầu, suýt nữa đã tè ra quần. Ông ta chỉ là một người buôn bán vũ khí chứ không phải một tên khủng bố không sợ chết.
“Ông chịu hợp tác tôi thấy rất vui, ông Yuri.” Sitwell thấy rất vui khi người mặc đồ vét chịu hợp tác nhưng rồi anh ta đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà tiếc là tôi cũng không cần ông phải nói gì.”
Rumlow bước đến bên cạnh người mặc đồ vét rồi bóp cằm ông ta sau đó nhét vào miệng ông ta một viên thuốc rồi đẩy mạnh cằm lên. Người đàn ông mặc vét sau đó sùi bọt mép co giật một lúc rồi chết.
Sitwell liền nhét cái va li trong tay mình vào tay người đàn ông vừa chết ấy chụp vài tấm ảnh rồi lấy cái va li lại.
“Xử lí sạch sẽ hiện trường đi.” Sitwell ra lệnh cho đám người mặc áo đen rồi giơ cái va li lên: “Tôi phải giao nó cho Nick Fury.” Sau đó anh ta quay người bước đi.
Trên cái va li ấy có một biểu tượng hình tròn màu đỏ xen kẽ trắng, chính là biểu tượng của Umbrella.