Một món tài sản thừa kế khá ổn nhưng lại không có người để lại tài sản thế thì số vàng này từ đâu mà ra? Chuyện này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những việc như trộm cắp, cướp của, giết người, hoặc có thể là trộm cắp chuyển thành cướp của rồi tăng cấp lên giết người, cả một loạt những việc làm bất hảo. Thế mà một người bản thân là đặc vụ của chính phủ như Melinda lại phản ứng với việc này theo kiểu: “Ừ, rồi sao nữa?”
Đùa à? Trộm cắp cướp của giết người, mấy chuyện này liên quan gì đến chị đây? Cậu ta trộm của người thường thì đi báo cảnh sát, trộm của nhà giàu thì đã có cục điều tra liên bang, trộm của chính phủ thì đã có cục tình báo trung ương, cho dù có trộm của tổng thống thì cũng có cơ quan mật vụ, liên quan gì đến SHIELD?
“Xem thử hồ sơ y tế của cậu ta đi.” Coulson rõ ràng cũng không để ý đến vấn đề thừa kế nữa.
“Không có, không có hồ sơ y tế, không có bệnh án, có bảo hiểm toàn diện nhưng trước giờ chưa bao giờ đi khám bác sĩ.” Melinda vừa lật tập hồ sơ vừa nói.
“Điều này có nghĩa là gì? Cậu ta trước nay chưa bao giờ bị ốm sao?” Coulson cười. Một người bình thường sao có thể không bao giờ bị ốm chứ? Cho dù không xui xẻo đến mức mắc các bệnh như ung thư, máu trắng đi chăng nữa thì lâu lâu cũng phải bị cảm bị sốt còn không thì cũng phải bị đau bụng tiêu chảy chứ.
“Không chừng là do sức khỏe cậu ta quá tốt.” Melinda trả lời. Một chàng trai 20 tuổi trước nay chưa bao giờ đi bệnh viện, tuy cũng khá kỳ lạ nhưng cũng không đến mức không chấp nhận được, có thể người ta mới sinh đã có sức đề kháng mạnh, hoặc người ta bị cảm bị ho mà chỉ cần uống hai ly nước nóng là khỏe rồi.
“Cậu ta ở đường số 6 khu Brooklyn.” Coulson nói tiếp.
“Đường số 6?” Melinda dường như phát hiện ra gì đó, vội lật ngược vài trang của tập hồ sơ lại: “À há, cậu ta lại chưa hề báo cảnh sát bao giờ, cảnh sát cũng không có ghi chép điều tra gì, có vẻ thú vị rồi đây.”
Con đường số 6 Brooklyn có thể nói chính là cái ung nhọt của khu Brooklyn, bởi vì đây chính là khu vực có tổ chức xã hội đen lớn nhất Brooklyn băng Tử Cục, hoạt động của chúng mạnh mẽ nhất. Băng đảng này chuyên cưỡng bức thu tiền bảo kê, cướp giật, thực hiện các giao dịch bẩn… Người dân và các cửa tiệm nơi này buộc phải thường xuyên qua lại cả với xã hội đen và cảnh sát.
Nhưng trong tập hồ sơ này lại ghi rằng đối tượng chưa bao giờ đi báo cảnh sát, hơn nữa cửa tiệm buôn bán rất thuận lợi, nếu thế thì rất có khả năng đối tượng quá nhát gan, bị cướp cũng không dám đi báo cảnh sát, đồng thời còn nộp một số tiền bảo kê rất lớn nhưng thường với loại nhát gan này thì một tổ chức hạng bét như Tử Cục sẽ luôn vơ vét hết tất cả những thứ có thể vơ vét rồi sau đó đá cậu ta ra khỏi khu Brooklyn.
Nhưng có vẻ như cửa tiệm của cậu ta lại kinh doanh rất ổn định, thế thì sẽ có một khả năng khác, đó chính là tiệm này đang che giấu một thủ lĩnh của băng Tử Cục. Phải, rất có khả năng, thử nhìn cửa tiệm của cậu ta đi, chỉ bán bùa, không giống một cửa tiệm làm ăn phát đạt chút nào, thế mà không những có thể sống ở đường số 6, mà còn thuê được bốn nhân viên, rồi nuôi thêm một con chó nữa.
Bốn nhân viên bao gồm một anh chàng cao to lực lưỡng cao khoảng hai mét, một nữ tiếp viên xinh đẹp gợi cảm, một chàng béo trầm lặng ít nói, một chàng lùn xấu xí mồm miệng liến thoắng, còn có một biểu tượng rất ngầu chính là con chó Husky. Nhưng điều cạn lời nhất ở đây chính là chỉ có con chó mới có hộ tịch bình thường. Đúng thế, chỉ có hộ tịch của con chó là đi đúng quy trình bình thường, hơn nữa còn được đi tiêm ngừa định kỳ, còn thân phận của bốn người còn lại thì theo tin tình báo cho thấy đều nhờ xã hội đen địa phương giúp làm hộ tịch. Ha ha, đúng là người còn không bằng chó mà.
“Băng Tử Cục, rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau? Một lão già râu ria ở Trung Đông? Một tên béo ở Triều Tiên? Một tên đầu trọc ở Libya?” Melinda hỏi dồn dập. Băng Tử Cục là một cái ung nhọt của khu Brooklyn nhưng đối với SHIELD mà nói thì cùng lắm cũng chỉ là con muỗi. Muốn xử lý thì trong vòng một ngày là có thể khiến chúng quỳ gối xin hàng, hoàn toàn không đáng để hai đặc vụ cao cấp như họ phải ra tay, trừ phi chúng còn có liên quan đến một tổ chức lớn ở bên ngoài, cần phải điều tra ra manh mối, tung lưới bắt cá lớn, một mẻ hốt trọn luôn tổ chức đứng đằng sau.
“Không hề có, băng Tử Cục là một băng đảng xã hội đen rất bình thường, hơn nữa mục tiêu của chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến băng Tử Cục này.” Coulson khẳng định.
Melinda đóng tập hồ sơ lại, bình tĩnh nói với anh: “Coulson, anh là một trong số những người bạn ít ỏi của tôi.” Sau đó cô tiếp tục nói trong sự ngơ ngác của anh: “Nếu anh đột nhiên chết hay bị thương nặng thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy.” Nói xong, cô lấy hai nắm tay đấm vào nhau chan chát.
“Này, được rồi, May, cô đừng kích động.” Coulson hốt hoảng, anh vội nói ra tất cả những gì mình biết: “Băng Tử Cục đã từng đến đó gây rối, lần gần đây nhất đã cử năm tên đến, nhưng lần nào chúng cũng biến mất một cách bí ẩn.” Sau đó anh rút điện thoại ra: “Đây là một đoạn phim mà người của chúng ta ghi lại được ở lần hành động trước.”
Melinda nhận lấy chiếc điện thoại rồi mở đoạn phim ra xem, nội dung trong đó khiến cô phải giật mình. Trên màn hình là một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi, do có ánh đèn chiếu đằng sau nên không nhìn rõ mặt. Tay trái anh ta đang nắm lấy cổ của một tên da đen đầu trọc lực lưỡng, còn tên da đen ấy thì đang cố sức giãy giụa nhưng không thể nào thoát được sự khống chế của chàng trai kia. Tiếp theo đó, chàng trai đưa tay phải ra, trên đầu của tên da đen lực lưỡng bỗng xuất hiện một luồng sáng màu tím kỳ lạ, tích tụ dần vào bàn tay của chàng trai, khi ánh sáng màu tím dừng lại thì tên da đen không còn giãy giụa nữa, trông giống hệt như đã chết. Đột nhiên, một ngọn lửa xanh lục đột nhiên bao trùm toàn thân tên da đen, chỉ trong thoáng chốc chưa đến một giây, tên da đen ấy đã tan thành tro bụi.
“Đây là gì thế? Người đột biến sao?” Melinda kinh ngạc hỏi. Cô biết trên thế giới này có một số người đặc biệt, sở hữu năng lực mà người thường không có. Cũng giống như nhiệm vụ của cô vừa rồi ở đảo Bahrain, mục tiêu chính là một cô bé mất kiểm soát năng lực, cô buộc phải ra tay giết chết mục tiêu, chính việc phải ra tay giết một đứa trẻ đã khiến cho cô bị sốc nặng, không ngờ giờ mới đó lại gặp phải một người đột biến nữa.
“Có thể, nhưng còn chưa xác định.” Coulson nói: “Những người được phái đi đều biến mất bí ẩn, ngay cả xác cũng không tìm thấy, điều này khiến cho băng Tử Cục bình thường không dám đến cái tiệm này gây rối, nhưng mỗi khi băng Tử Cục đổi người lãnh đạo thì đều muốn xử cái tiệm này để chứng minh thực lực của mình mạnh hơn kẻ tiền nhiệm. Người chúng ta cài vào là một nhân viên bậc trung trong băng Tử Cục, anh ta biết vào tối hôm đó, sếp mới sẽ phải người đến cái tiệm ấy gây rối, mà anh ta cũng rất tò mò muốn biết chuyện gì, thế nên mấy hôm trước đó đã lén đặt một DV ở một chỗ kín đáo gần cửa tiệm, nhờ vậy mới quay lại được thứ này.”
“Thảo nào lại được đặt thành quyền hạn cấp 6.” Melinda nghiêm túc nói, nhưng đột nhiên lại nhớ ra gì đó: “Coulson, chúng ta nên gọi cho đội hành động, nếu đối phương là một người đột biến, có năng lực đặc biệt gì đó mà lại đột nhiên phản kháng thì hai chúng ta nhất thời khó lòng khống chế được, ở đó là khu dân cư mà.”
Chứ còn gì nữa? Chuyện này chẳng phải cũng giống như một tên cướp đột nhiên xông vào khu chợ, tay cầm khẩu AK47, toàn thân mặc áo giáp chống đạn hạng nặng, vác theo RPG, thắt lưng giắt 20 trái lựu đạn phân mảnh, còn người được phái đi chống lại hắn lại là hai cảnh sát khu vực cầm súng lục hay sao?
Định dùng biện pháp kế hoạch hóa gia đình để chống lại sự bùng nổ dân số sao?