Hydra đã có lịch sử rất lâu nhưng từ xưa đến nay, họ chưa bao giờ thay đổi lòng si mê với sức mạnh siêu nhiên cũng như việc tìm kiếm các đồ vật trong truyền thuyết của mình. Những thứ này có thứ chỉ là những lời đồn đại đuổi hình bắt bóng nhưng cũng có thứ thật sự tồn tại. Red Skull đã dựa theo thần thoại Aesir mà tìm được khối lập phương Cosmic Cube ở Bắc Âu. Sau đó lợi dụng sức mạnh của khối lập phương này để tạo ra vũ khí chinh phục thế giới. Là một môn đồ của Red Skull, Daniel Whitehall cũng từng sở hữu một món đồ như thế, ông ta từng có được khối Obelisk của người Kree.
Vào thời viễn cổ, một nhóm phần tử hiếu chiến hung hăng của đế quốc Kree đã từng đến Trái Đất. Bởi vì người Kree trước đó đã phát động một cuộc chiến tranh dai dẳng nhưng ở tiền tuyến đã bị thương vong nghiêm trọng nên họ cần phải bổ sung một lượng lớn binh lính chiến sĩ. Họ đã tiến hành cải tạo gen của người Trái Đất lúc đó khiến họ bị đột biến. Từ đó sở hữu sức mạnh đặc biệt, sau đó đưa ra tiền tuyến bổ sung lực lượng. Nhưng kế hoạch này chỉ mới đang ở giai đoạn thử nghiệm thì đã bị một nhóm người Kree thuộc đảng phái khác ngăn chặn.
Dù vậy mấu chốt người Kree dùng để cải tạo người Trái Đất đã được họ đặt vào khối Obelisk của Nhà Tiên Tri, sau đó để lại Trái Đất. Thứ này đã bị Hydra tìm thấy, Red Skull xem nó là một vũ khí có thể thay đổi thế giới, vì vậy giao cho Whitehall bảo quản và nghiên cứu. Sau này, thứ này cũng giống như Whitehall và phân bộ nước Áo của ông ta, bị Peggy Carter dẫn theo đội Howling Commandos tóm hết.
Whitehall đã cực kỳ si mê sức mạnh của khối Obelisk. Ông ta tuy không hiểu tác dụng thật sự của nó nhưng luôn tin rằng có thể dùng nó để tạo ra một vũ khí sát thương quy mô lớn. Suốt gần sáu mươi năm nay, ông ta luôn muốn tìm lại nó nhưng tiếc là vẫn chưa thực hiện được.
“Cậu biết món đồ ấy sao?” Giọng của Whitehall có hơi run run. Sự việc có liên quan đến khối Obelisk mà ông ta luôn mơ được có lại, khiến ông ta không khỏi hồi hộp.
“Nếu ông đang muốn nói đến khối Obelisk thì tôi nghĩ tôi biết.” Evanson mỉm cười gật đầu.
“Cậu là ai?” Sau khi xác nhận thứ mà đối phương đang nói thật sự chính là Obelisk, Whitehall cuối cùng cũng bắt đầu thấy hứng thú với thân phận của Evanson, kẻ có thể biết được chuyện này, lại còn tự tin lớn tiếng nói rằng có thể giúp đỡ thì tuyệt đối không thể là người bình thường.
“Để tôi giới thiệu lại.” Evanson lại chìa tay ra lần nữa: “Abraham Wesker, giám đốc điều hành của công ty Umbrella.”
Công ty Umbrella? Hoàn toàn chưa nghe đến bao giờ. Whitehall cố lục lại trong trí óc cái tên xa lạ này, phát hiện ra mình hoàn toàn không có chút thông tin tình báo nào về công ty này cả, nhưng việc này không quan trọng, điều ông ta quan tâm duy nhất hiện giờ chính là, người này làm sao giúp ông ta có được khối Obelisk, sự chờ đợi trong sáu mươi năm quả thực là quá lâu rồi.
“Thế thì cậu Wesker, cậu và công ty của cậu định sẽ giúp chúng tôi như thế nào?” Lần này thì giọng điệu của Whitehall đã lịch sự hơn nhiều so với lúc đầu rồi.
“Nếu tôi nói ra nơi đang cất giữ khối Obelisk thì chắc chắn ông sẽ không thấy hứng thú.” Evanson nói đúng, vì Whitehall thật sự đã biết Obelisk hiện đang ở đâu. “Nhưng mà, các ông đã biết chỗ rồi, tại sao lại không đi lấy nó về?”
“Nơi ấy có một sư đoàn Mỹ trấn thủ.” Whitehall nói. Đúng là đã biết chỗ, nhưng biết chỗ rồi không có nghĩa là có thể lấy về. Obelisk đang được cất giữ trong một nhà kho quân sự đặc biệt, bên trong có một sư đoàn Mỹ canh giữ, muốn vượt qua tuyến phòng ngự của một sư đoàn Mỹ rồi lấy thứ ấy về, thật sự đúng là người điên nói mớ.
“Thế nên, thứ ông cần không phải tin tức, mà là sức mạnh.” Evanson nói bằng giọng điệu mê hoặc.
“Sức mạnh? Một sức mạnh có thể chống lại một sư đoàn Mỹ sao? Ha ha ha…” Whitehall không kiềm được mà bật cười, chuyện này thật sự quá buồn cười rồi. Một sư đoàn Mỹ có gì? Gần ba mươi ngàn binh sĩ Mỹ được vũ trang toàn diện, còn có trực thăng, hỏa pháo, xe thiết giáp, xe tăng có vũ trang. Muốn đối đầu chính diện với họ ư? Cậu mà tài ba như thế thì chắc đã thăng thiên từ lâu rồi.
“Ông Whitehall, tôi nghĩ ông đã phạm một sai lầm.” Evanson mỉm cười nói: “Chúng ta không cần phải đối đầu với một sư đoàn Mỹ.”
“Nơi đó thật sự có một sư đoàn Mỹ canh gác, nhưng không phải tất cả họ đều đang bảo vệ cho cái nhà kho đó.” Evanson phân tích: “Trong tình hình bình thường thì chỉ có một liên đội nhận nhiệm vụ bảo vệ thôi, hơn nữa nếu các ông ban đêm lẻn vào mà bị phát hiện thì bọn họ cũng phải cần năm mươi phút sau mới có thể tập kết đầy đủ rồi chạy đến nhà kho, trong khoảng thời gian ấy ông chỉ cần giải quyết đám lính gác linh tinh là được rồi. Còn nếu trong khoảng thời gian giao tranh với các ông, khi phát hiện đấu không lại, bọn họ sẽ gọi chi viện, mà khi đội chi viện đến nơi thì chiến dịch của các ông đã tiến hành được hai mươi phút rồi.”
“Hai mươi phút là không đủ.” Nghe lời phân tích của Evanson, Whitehall vội lên tiếng. Phái một đội tinh nhuệ lẻn vào nơi ấy, chuyện này được, chống cự với hai liên đội trong hai mươi phút, chuyện này cũng có khả năng. Nhưng trong thời gian hai mươi phút ấy, khoan nói đến việc có tìm được khối Obelisk không, quan trọng là làm sao rút lui? Không rút lui được không phải sẽ công cốc sao?
“Nghe tôi nói xong đã, hai mươi phút sau quân chi viện sẽ đến nhưng sẽ đến bao nhiêu người? Để đối phó với một nhóm nhỏ lẻn vào?” Evanson gân cổ lên nói: “Tối đa chỉ đến thêm hai liên đội thôi, mà nếu các ông có thể cố gắng giằng co, khiến họ lại gọi thêm chi viện, thế thì có lẽ chiến dịch đã tiến hành được một tiếng rồi.”
Quân đội Mỹ cũng cần thể diện, bốn liên đội đã bằng một tiểu đoàn tăng cường rồi. Kẻ địch chỉ là một nhóm nhỏ hai mươi mấy người lẻn vào, các người còn gọi thêm chi viện ư? Chờ đến khi họ thật sự không chịu nổi, gạt hết thể diện sang một bên để gọi chi viện thì có lẽ cũng phải giằng co suốt một tiếng rồi.
“Thời gian một tiếng sẽ có thể đánh một trận chiến trận địa nhỏ rồi, xin hỏi ông Whitehall, như thế đã đủ chưa?” Evanson hỏi.
“Thời gian như thế thật sự đã đủ, nhưng chúng tôi làm sao có thể chống cự lại sự tấn công của bốn liên đội Mỹ chứ?” Whitehall cảm thấy người này nói ra nghe rất hay nhưng cũng chỉ là nói miệng. Một tiểu đội đấu với một tiểu đoàn tăng cường của quân đội Mỹ, nghĩ thế nào cũng thấy không thể thực hiện.
“Cho nên ông mới cần sự giúp đỡ của chúng tôi.” Nếu tự các người làm được thì tôi đến đây làm gì? “Tôi có thể giúp ông có được thời gian một tiếng.”
“Làm sao có được?” Whitehall cảm thấy rất tò mò về cách thức của đối phương. Ông ta đã nghĩ ra nhiều tình huống nhưng rồi đều phủ quyết. Chẳng hạn như đưa ra một đội quân chiến đấu đông đảo, nhưng đã là lẻn vào thì không thể quá nhiều người được, hai mươi mấy người là vừa đủ, ba mươi người là không được rồi. Làm tê liệt thông tin liên lạc của họ ư? Chuyện này cũng vô ích, một khi đã bắt đầu giao tranh thì còn cần gì phải liên lạc, kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện rồi. Đến lúc ấy các đội quân khác tò mò muốn biết chuyện, có khi kéo đến càng đông hơn.
“Nếu đã lẻn vào thì người không thể quá nhiều, thế thì nếu muốn kéo dài thời gian một tiếng thì chỉ còn cách nâng cao chất lượng của đội quân lẻn vào.” Evanson lấy ra một chiếc bình nhỏ có chứa khoảng một mi-li-lít chất lỏng đặc có màu xanh lục rồi đặt lên bàn: “Thứ này có thể giúp nâng cao chất lượng của họ.”