Trước tiên làm tốt công tác chuẩn bị đã.” Trong một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại thành London, Evanson nhìn Peggy Carter đang hôn mê bất tỉnh nằm trên một cái giường nói:
“Bắt đầu xăm ma văn cho bà ấy đi.”
Bọn Sarah vốn dĩ lúc đầu tản ra khắp nơi ở London rồi mới bị Evanson triệu hồi mà đến, như vậy có thể trì hoãn thời gian bị SHIELD tìm thấy, Evanson cũng không muốn bị người khác quấy rầy khi đang làm nghi thức.
“Xong rồi ông chủ.” Sau khi Sarah nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu cởi bỏ quần áo cho Peggy Carter giờ đã hôn mê.
Ma văn thứ này đương nhiên vẫn là dùng hình thức xăm mực vẽ trực tiếp lên cơ thể là tốt nhất. Tuy nhiên, nếu như không muốn xăm mà dùng bút màu vẽ lên người... việc này cũng không phải là không thể được.
Nhưng mà hãy thử tưởng tượng một chút xem, mỗi lần tắm rửa cũng có thể vì chà rửa quá mạnh mà trôi đi mất một mảng, trở về chỉ có thể nhìn gương tự mình vẽ lại, nếu như là ở sau lưng, còn phải tìm người khác giúp đỡ, rất phiền phức có phải hay không?
Thật ra cái này còn không phải là đáng sợ nhất, nếu như trong lúc đang chiến đầu mà chảy mồ hôi thì sẽ khiến ma văn bị trôi nhòe mất, vậy thì thật không có chỗ để khóc.
Cho nên Peggy Carter cả một đời làm người phụ nữ ngoan hiền, hiện giờ đã ở tuổi gần chín mươi, dứt khoát kiên quyết xăm hình lên người so với đám trẻ trâu thất tình trông còn "trâu bò" hơn nữa.
Mà sư phụ xăm hình cho bà hình như càng không đáng tin hơn, chỉ thấy Sarah lấy một thanh đoản kiếm phát ra Tà Năng màu xanh lá, nhìn bộ dạng như vậy thật giống như là đang muốn phanh ngực mổ bụng người trước mắt ra chứ không phải đang xăm ma văn lên người bà ấy.
Ác ma mà, ở một số mặt nào đó tác phong làm việc cũng sẽ có một chút cẩu thả, dùng đoản kiểm xăm hình, thật sự là có vẻ hơi lạc hậu. Có một số ác ma vì muốn ghi nhớ những ma văn có thể giúp chính mình trở nên mạnh hơn, đồng thời hưởng thụ cảm giác đau đớn yếu ớt này, hầu hết đều lựa chọn phương thức xăm ma văn là trực tiếp lột bỏ miếng da đó xuống.
“Nói thật, ông chủ.” Sarah cầm lấy đoản kiếm, từ trên người Peggy Carter mô phỏng lại hình dáng ma văn, mặc dù lưỡi đao hoàn toàn chưa đâm vào trong da thịt nhưng Tà Năng ở phía trên đã khắc in nét vẽ lên rồi. Cô đột nhiên nháy mắt ra hiệu nói với Evanson:
“Anh không có ý định tự mình làm sao? Đây chính là cơ hội tốt hiếm có mà.”
Khi xăm hình đương nhiên không thể mặc áo vào được, với lại người sáng tạo những loại ma văn này chắc chắn cũng không để ý đến vấn đề bảo vệ đời tư cá nhân nên bây giờ Peggy Carter gần như là đang khỏa thân, hơn nữa ma văn cũng phải đi qua một số chỗ nhạy cảm và những chỗ không thể miêu tả trên người bà nữa.
“Hừ...”
Evanson khinh thường hừ một tiếng, mình là một thanh niên có phẩm chất đạo đức tốt, làm sao có thể làm ra chuyện nhân lúc thấy người khác gặp nạn mà còn vô liêm sỉ làm tổn hại đến lễ nghĩa này được? Anh liền dùng lời lẽ thẳng thắn nói với Sarah:
“Bà ấy nếu như có thể trẻ lại 60 tuổi, cô cho rằng tôi sẽ giao việc này lại cho cô được sao?”
Cũng may Peggy Carter hiện tại đang ở trong trạng thái hôn mê, nếu không bây giờ có thể bệnh tắc nghẽn mạch máu não và bệnh tim đều tái phát cùng một lúc.
“Hơn nữa tôi còn có một số việc khác phải xử lý đã.” Evanson nhìn về một góc khác trong phòng.
“Đúng vậy.” Sarah tạm thời ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu lên rất bất mãn nhìn qua Evanson nói:
“Cái đó chắc chắn càng có sức hấp dẫn hơn, dù sao tôi cũng đã thêm thắt mấy phần cho bà ta.”
“Chuyên tâm làm việc...” Evanson kéo ống tay áo của mình lên nói:
“Nếu như bà ấy không chịu phối hợp thì cứ sắp xếp theo ý cô là được.”
Sarah: “Mong là bà ấy có thể kiên cường một chút.”
Evanson khẽ lắc đầu, đi tới một góc khác trong phòng, nơi đó có một cô gái đang bị trói trên ghế.
Tuổi tác nhìn qua đại khái khoảng 25 tuổi, mái tóc vàng buộc phía sau, mặc một bộ váy dài màu đen phối dây lụa màu đỏ, trên gương mặt mang nét đặc trưng của phụ nữ tộc Slav, nhất là bờ môi đã được tô son kia, xác thực có sức hấp dẫn rất lớn với người nhìn.
Đầu của cô gái đó có chút rủ xuống, giống như là đã ngất, Evanson dời cái ghế sang ngồi đối diện cô ta nói:
“Cô còn định tiếp tục giả bộ nữa sao?”
“Bị anh phát hiện rồi?”
Quả nhiên, cô gái kia ngẩng đầu lên, nói ra giọng điệu rất giống những bộ phim truyền hình của Mỹ thập niên 50, vừa nhỏ giọng mềm mỏng, vừa nhìn Evanson bằng ánh mắt mê hoặc.
“Cô cũng đừng nên nghĩ đến việc chạy trốn, cô trốn không thoát đâu.” Evanson không chút cảm xúc nói.
“Đúng vậy...” Cô gái kia mím môi, xem ra cô ta đã thử rất nhiều lần:
“Không ngờ cách làm này sẽ có kết quả như vậy.”
Kiểu trói trên người cô ta còn có một tên gọi khoa học là kiểu trói mai rùa. Đây chính là sức hấp dẫn được thêm vào mà Sarah nói tới.
“Cũng tạm được, chủ yếu là kinh nghiệm phong phú.”
Lời của Evanson là nói thật, anh có thể cam đoan, kiểu trói này không phải sau khi Sarah đến thế giới này mới học được. Thế nên không biết con ma nhỏ này lúc còn ở cùng quân đoàn đã trói mai rùa hết bao nhiêu cô gái rồi.
Đáng tiếc, từ khóe miệng của cô ta có thể thấy được một tia run rẩy rất nhỏ, cô ta chắc đã hiểu lầm người có kinh nghiệm phong phú là muốn chỉ đến ai.
“Hay là nói về vấn đề của cô trước.” Evanson đổi chủ đề, lạnh lùng nói với cô ta:
“Sự xuất hiện của cô không nằm trong kế hoạch của tôi, tôi nên xử lý cô như thế nào đây?”
Sau khi sự việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Evanson đỡ Peggy Carter đang run rẩy chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa đi ra tới cửa lớn, chủ hiệu may ở đối diện đang đi về phía bọn họ.
Có vẻ như là cô ta có việc gấp, đi rất vội vàng hấp tấp, dường như không để ý mà đâm vào người Evanson.
Sau khi bị đụng phải Evanson rõ ràng cảm giác có một vật cứng chĩa vào người mình. Ta nói, bà cô này không ngờ còn mang theo súng nữa?
Evanson cúi đầu xem xét, lập tức thở dài một cái thì ra là một khẩu súng ngắn kiểu nữ tinh xảo, xem ra, so với khẩu súng của Peggy Carter là cùng một đôi mà. Tuy nhiên, Evanson không còn tâm trạng thưởng thức nữa, ở trên người đối phương nhẹ nhàng điểm một cái, người phụ nữ kia ngay lập tức đến cả lực bóp cò cũng không có, ngã thẳng vào lồng ngực Evanson.
Bởi vì đang ở trên đường cái, Evanson không muốn gây ra náo loạn nên đành phải dìu cô ta lên xe. Ừm, là xe của Peggy Carter.
“Ôi, Dotti đáng thương, lúc nào ở cùng với tôi thì cô ấy luôn gặp xui xẻo.”
Không ngờ rằng Carter quen biết người phụ nữ này, với lại trong giọng nói của bà còn mang theo một chút ý trêu chọc.
“Cô ta không phải là đặc vụ hộ vệ của bà chứ?”
Evanson ngồi trên ghế lái thắt dây an toàn, nhìn kính chiếu hậu một chút rồi hỏi.
“Không phải.” Carter ngồi ghế sau, nhìn người phụ nữ đang nằm trong ngực cười xấu xa nói:
“Cô ta là một người... bạn cũ của tôi.”
“Bạn cũ?”
Evanson nhớ lúc mới gặp, Peggy Carter đang lúc nửa tỉnh nửa mê, liền nhận lầm mình là Dottie, cũng chính là người phụ nữ này. Tuy nhiên cô ta nhìn không hề thấy già chút nào.
“Dottie Underwood.” Carter nói ra cái tên của người phụ nữ kia.
“Nếu như cậu điều tra hồ sơ của tôi thì nhất định đã thấy qua cái tên này.”
“Dottie... Underwood...”
Evanson cố gắng suy nghĩ một chút về cái tên này, cuối cùng kinh ngạc hỏi:
“Cô ta là Dottie Underwood sao? Cô ta vẫn còn sống tới bây giờ, vả lại còn trẻ trung như thế.”
“Đương nhiên...” Carter có chút trìu mến, vuốt ve mái tóc của Dottie hiện giờ vẫn đang còn ngất.