Đã qua một ngày sau khi chiến dịch đột kích băng Tử Cục kết thúc, Nick Fury vẫn luôn ở trong văn phòng của mình mà không đi đâu cả. Kết quả chiến dịch lần này có thể nói đã làm cho ông cảm thấy tinh thần bất an. Tuy đã chứng minh được việc Hydra hồi sinh từ cõi chết không phải là lời nói dối, nhưng cũng chứng minh được sự việc phức tạp và phiền phức hơn nhiều, người của Hydra đã xâm nhập vào bên trong nhân viên chính phủ rồi, thậm chí nội bộ SHIELD cũng có khả năng có gián điệp của bọn chúng.
Lo lắng về những việc này nên Nick Fury hầu như không thể ngủ yên được. Ông cứ luôn suy nghĩ, khả năng có nội gián của Hydra bên trong SHIELD là rất lớn, muốn đào ra được tên nội gián này thì việc cần thiết và cần làm chính là thẩm tra nội bộ. Nhưng mà, phạm vi thẩm tra phải lớn bao nhiêu? Ai sẽ thẩm tra? Thẩm tra bao lâu? Mức độ thẩm tra phải lớn thế nào? Chỉ là những câu hỏi và điều tra đơn giản, hay phải dùng máy kiểm tra nói dối và thuốc sự thật? Hơn nữa, việc thẩm tra này liệu có ảnh hưởng đến công việc thường nhật của SHIELD không?
Có quá nhiều phương diện, quá nhiều thứ phải suy xét. “Cộc cộc cộc” Lúc này một loạt tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Nick Fury, còn chưa được sự cho phép của ông thì cửa đã bị đẩy ra, việc này khiến Nick Fury cảm thấy bất ngờ, nhưng khi thấy người bước vào thì ông mới thấy nhẹ nhõm, vì đó chính là Alexander Pierce, bộ trưởng của SHIELD, cũng là một người có quyền hạn cấp mười như ông, hơn nữa Nick Fury sở dĩ có thể lên làm cục trưởng một phần cũng là nhờ có sự đề bạt của Pierce. Vả lại hai người cũng có mối quan hệ khá tốt, một người vừa là cấp trên cũ lại vừa là bạn thân, đương nhiên có thể thoải mái không cần câu nệ quy tắc rồi.
Nhìn thấy Pierce đến, Nick Fury liền vui vẻ chào đón: “Chào ông bạn, sao anh lại rảnh rỗi đến tìm tôi thế? Không đi tán gẫu với mấy người trong Hội đồng Bảo an Thế Giới sao?”
Đối với câu nói đùa của Nick Fury, Pierce trả lời rất tự nhiên: “Hòa bình Thế Giới không phải chỉ tán gẫu là được, mà cần phải dựa vào hành động và bắt giữ. Nhưng mà hình như trông cậu có vẻ mệt mỏi.”
Nick Fury lấy từ trong tủ ra một chai whisky và hai cái ly ra rồi rót rượu vào, cầm lấy một ly, ly còn lại đưa cho Pierce: “Đây chính là cái giá của hành động và bắt giữ. Chuyện ấy chắc anh cũng đã nghe nói rồi chứ?”
“Nếu cậu đang nói đến việc của Hydra thì đúng là tôi đã nghe nói rồi.” Pierce nhận ly rượu nhấp một ngụm rồi hỏi: “À mà, trong lúc làm việc uống rượu không sao chứ?”
Đã hơn một ngày rồi, nên một bộ trưởng quyền hạn cấp mười biết được việc này là hết sức bình thường, dù gì cấp bảo mật cao nhất cũng chỉ là mười, nên không thể nào giấu ông ấy được.
“Anh định báo cáo tôi chắc?” Nick Fury cười rồi lại uống một ngụm rượu: “Anh nghĩ sao về sự việc lần này?”
Pierce đặt ly rượu xuống: “Bất ngờ, thật sự là quá bất ngờ. Tôi còn tưởng phần đời còn lại sẽ chỉ nhìn thấy cái tên Hydra trong hồ sơ lịch sử thôi chứ.” Sau đó ông ta quay sang nhìn Nick Fury: “Tôi sẽ không báo cáo cậu đâu, nhưng nếu cậu uống say thì tôi sẽ treo cậu lên trần nhà cho cậu tỉnh rượu.”
Nick Fury lại uống một ngụm rượu rồi liếc nhìn Pierce, ý muốn nói anh dù thế nào cũng không vác nổi tôi đâu: “Tôi cũng rất kinh ngạc, mà điều làm tôi kinh ngạc hơn chính là Hydra có thể có mặt trong nhân viên chính phủ, thậm chí là đã cài nội gián vào nội bộ SHIELD.”
Nick Fury nói ra một cách không giấu giếm, tuy ông biết trong nội bộ có gián điệp, nhưng ông làm sao ngờ được rằng vị bộ trưởng ngồi ngay trước mặt mình đây lại chính là nội gián lớn nhất? Giống như chủ tịch một công ty lại đi làm gián điệp thương mại cho một công ty khác, việc này thật sự là quá đáng.
Pierce thở dài lo lắng: “Tôi có nghe về kết quả chiến dịch, trong lúc chúng ta không chú ý, Hydra đã phát triển trở lại rồi.” Sau đó lại tự trách mình: “Không ngờ sự việc này lại xảy ra đúng lúc tôi và cậu đang quản lý SHIELD.”
Thấy người bạn của mình đang tự trách móc, Nick Fury bèn an ủi: “Đây không phải trách nhiệm của anh, hơn nữa giờ vẫn chưa muộn lắm, chúng đã bị bại lộ rồi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt sạch lũ điên ấy.”
Nghe câu nói ấy của Nick Fury, ngón út bàn tay trái của Pierce bất giác động đậy một chút: “Được, việc lần này là thế mạnh của cậu, cậu định làm thế nào đây?”
Nick Fury đặt ly rượu xuống rồi nói: “Trước tiên phải làm sạch nội bộ, cần phải đảm bảo nội bộ an toàn rồi mới có thể bàn chuyện khác.”
Đảm bảo nội bộ an toàn? Thế thì không phải mình sẽ tiêu đời sao? Thế là Pierce bèn rút điện thoại ra rồi nói: “Tôi đang giữ một hồ sơ, tôi nghĩ cậu nên xem thử, đây là bản điện tử, bản gốc thì đang ở phòng vật chứng.”
Nick Fury cũng rút điện thoại ra, hai chiếc điện thoại vừa áp vào nhau thì tập tin hồ sơ lập tức được truyền sang. Hồ sơ này chính là thứ mà Pierce đã ra lệnh cho Sitwell làm giả, nội dung là một kế hoạch của cục cảnh sát, người cục trưởng cảnh sát bị tưởng là thành viên của Hydra và bị cho uống thuốc độc ấy vì muốn đạt thành tích để được thăng cấp, nên đã chuẩn bị ra quân dẹp trừ băng Tử Cục một cách tượng trưng, ngày hành động vô tình trùng ngày với chiến dịch của SHIELD, chỉ khác ở chỗ sẽ diễn ra vào buổi tối.
Nick Fury xem một lượt là hiểu ngay ý nghĩa của hồ sơ này. Hồ sơ này cho thấy bọn xã hội đen ấy sở dĩ bỏ trốn là vì muốn tránh sự truy bắt của cục cảnh sát, chứ không phải do có người của SHIELD tiết lộ, tất cả chuyện này chỉ là một sự trùng hợp.
Sau khi xem xong, Nick Fury đặt điện thoại xuống rồi hỏi: “Anh tin hồ sơ này sao?”
Pierce cười nói: “Nói thật nhé? Tôi không tin dù chỉ là một dấu chấm. Nhưng đây chính là một cái cớ rất tốt không phải sao?”
“Cái cớ? Cái cớ gì?” Nick Fury ngạc nhiên hỏi.
“Cái cớ để không cần phải tiến hành thẩm tra toàn diện.” Pierce cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
“Không tiến hành thẩm tra toàn diện? Tại sao?” Tuy chưa có sự xác nhận cuối cùng, nhưng Nick Fury vẫn nghiêng về khuynh hướng muốn tiến hành thẩm tra toàn diện. Nhưng bây giờ ngay cả bộ trưởng Pierce rõ ràng cũng không tán thành, thế thì cứ thử nghe ý kiến của ông ấy xem sao.
“Fury, cậu cũng biết ngay cả SHIELD cũng chịu sự giám sát. Hydra đã tái xuất, người của chúng thậm chí đã thâm nhập vào nhân viên chính phủ và SHIELD, một việc lớn thế này đương nhiên phải báo cho Hội đồng bảo an thế giới, cậu có biết họ sẽ nghĩ thế nào không?” Pierce nói.
Có thể vì là một trong những người chuyên hành động xưa nay không bao giờ thích bàn chuyện chính trị, nên Nick Fury nghe xong câu hỏi này cảm thấy rất khó chịu: “Tôi không quan tâm suy nghĩ của đám quan liêu chết tiệt ấy, họ toàn là lũ có mắt như mù, vừa biết được trên thế giới có đầu đạn hạt nhân là vội vội vàng vàng chui vào hầm ẩn nấp, họ đều nghĩ thế giới hòa bình thì việc gì cũng tốt.”
“Thế giới hòa bình, đúng rồi, chính là cụm từ này, thế giới hiện giờ thật sự khá là yên ổn, đây là một chuyện rất tốt…” Pierce đứng dậy đi vài bước quanh phòng: “Thời điểm quân đội được xem trọng nhất chính là thời chiến, thời ấy cho dù có tăng chi phí quân đội đến đâu cũng không ai có ý kiến gì nhiều, bây giờ SHIELD cũng thế, chỉ khi nào thời thế loạn lạc thì mới nhận được sự tín nhiệm, hừ, tôi thật sự nhớ thời chiến tranh lạnh, cảm giác như đại chiến thế giới sẽ bùng nổ bất kỳ lúc nào, đó mới chính là thời hoàng kim của SHIELD.”
“Thế thì sao? Không lẽ bây giờ Hội đồng Bảo an Thế Giới lại cảm thấy SHIELD dư thừa rồi sao?” Nick Fury nhếch môi: “Hơn nữa tôi cũng không hề nhớ cái thời chiến tranh lạnh.”