Không phải binh lính nào ở trong quân đội Mỹ cũng nóng tính như tướng Ross, dám đối đầu với SHIELD. Hơn nữa vì sự sắp xếp của Hội đồng Bảo an thế giới nên sự viện trợ mà Evanson muốn đã đến rất nhanh.
“Thủ trưởng, thiếu tá Gary Sanderson nhận lệnh đến đây để viện trợ.” Một vị thiếu tá người da trắng, được trang bị vũ trang đầy đủ tiến lên hành lễ, sau đó bắt đầu báo cáo nhưng mà hắn lại nhận nhầm người.
“Thiếu tá, chúng tôi vô cùng cảm ơn sự viện trợ của các anh.” Coulson mỉm cười, tiến lên phía trước để cảm ơn, sau đó liền chỉ về phía Evanson rồi nói: “Nhưng mà anh ấy mới là người chỉ huy cao nhất ở đây.”
Có trời mời biết được trong lòng Evanson lúc này đau khổ như thế nào, con bà nó, vất vả mãi mới được lên làm lãnh đạo thế mà lại không ai để ý. May mà lúc đó hắn thấy có gì sai sai nên mới dừng lại, chứ nếu hắn đi ra chào hỏi với vị thiếu tá kia thì tình huống lúc này càng thêm lúng túng.
Sanderson vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Evanson đang giả vờ không quan tâm kia. Anh ta mới là chỉ huy cao nhất ở đây? Nhưng sao hắn nhìn anh ta kiểu gì cũng thấy giống tên chuyên buôn lậu hàng giả ở cạnh nhà ông cậu của hắn vậy?
Nhưng ngay sau đó thì hắn liền nghĩ ra một lý do vô cùng hợp lý, anh ta là đặc công, công việc của anh ta vẫn luôn là được giữ bí mật. Nếu như bị người khác vừa nhìn liền nhận ra thì còn gì là bí mật nữa, giống như người này, cho dù hắn nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một đặc công, thì ra đây chính là một vị cao nhân tiền bối đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân (1).
Vì vậy mà ánh mắt của Sanderson khi nhìn về phía Evanson liền tràn ngập sự kính nể, anh ta tiến lên phía trước để hành lễ rồi lại một lần nữa tự giới thiệu.
“Được rồi, được rồi, lúc nãy tôi cũng đã nghe thấy lời giới thiệu của cậu.” Evanson vội vã cắt ngang bài giới thiệu của Sanderson.
“Nói cho tôi biết lần này cậu mang đến bao nhiêu người.”
Sanderson vừa nghe đến đó liền càng thêm kính nể Evanson, ngài ấy không hổ là tiền bối, rất thực tế, không hề để ý đến lễ nghi rườm rà:
“Một đại đội toàn lính tinh nhuệ, tất cả đều được trang bị vũ khí hạng nặng.”
Lúc này thì các binh lính của nước Mỹ cũng làn lượt xuống xe, nhìn vào trạng thái lúc này của họ cũng có thể thấy được đây đúng là lính tinh nhuệ. Mỗi người đều cầm một khẩu súng hạng nhẹ M249 ở trong tay, sau lưng đeo một khẩu súng phản lực chống xe tăng loại nhỏ hoặc một khẩu súng phóng lựu ổ quay bán tự động, còn những loại như súng tự động thì thật sự xin lỗi, chúng tôi để quên nó ở nhà rồi.
Hơn nữa khi bọn họ vận chuyển những thùng đạn bổ sung thì Evanson liền thấy được ký hiệu phóng xạ trên mỗi thùng. Là đạn xuyên giáp lõi uranium nghèo nàn, xem ra sau khi kết thúc cuộc chiến này thì các sĩ quan phòng hóa của bọn họ lại phải bận rộn một phen rồi.
“Rất tốt.” Evanson khen ngợi, sau đó lại trở nên nghiêm túc:
“Nhưng cái mà tôi quan tâm nhất chính là hỏa lực hạng nặng, là hỏa lực hạng nặng đúng nghĩa.”
“Năm khẩu pháo tự động, tám chiếc trực thăng chiến đấu Boeing AH-64 Apache và mười chiếc xe tăng chủ lực.” Những thứ mà Sanderson vừa liệt kê đều là những cỗ máy chiến tranh, đều có thể biến một ngôi làng trở thành bình địa.
“Chỉ có từng đó thôi sao.” Nhưng Evanson lại không quá hài lòng với những thứ này.
“Ở trong căn cứ còn có hai đội không quân đang chờ đợi lệnh.” Sanderson bổ sung: “Bọn họ sẽ có mặt trong vòng một phút, và sẽ tấn công bão hòa từ trên cao.”
“Cái này có vẻ không tồi.” Cuối cùng thì Evanson cũng nở ra nụ cười hài lòng.
Hắn thì hài lòng nhưng Sanderson thì không: “Trên thực tế thì toàn bộ biên giới lúc này đều ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, còn có một lữ đoàn hỗn hợp đều chuẩn bị sẵn sàng để tùy lúc viện trợ nơi này, còn có...” Khi Sanderson nói đến đây liền dừng lại.
Evanson hỏi: “Còn có cái gì?”
Sanderson nói: “Tôi được trao quyền có thể sử dụng tên lửa hành trình BGM-109 Tomahawk để tấn công và ba tên lửa hủy diệt Jericho.”
Evanson nghĩ thầm, thế này giống như có chút lố rồi, đến cả tên lửa hành trình cũng có, còn cái Jericho gì đó không phải là món hàng trong lần tham gia diễn tập quân sự cuối cùng của Tony hay sao? Thứ sắp xuất hiện kia với tôi mà nói là vẫn còn hữu dụng, các anh không thể đánh hắn thành tàn phế được.
“Thủ tưởng, thứ cho tôi lắm miệng.” Sanderson cân nhắc một hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là đang chuẩn bị diễn tập sao?”
“Diễn tập?” Evanson quay lại.
“Đây không phải là diễn tập, hơn nữa nếu anh và lính của anh không muốn hy sinh thì tốt nhất không nên có suy nghĩ này trong đầu.”
“Chúng ta muốn chiến đấu với ai?” Sanderson hỏi lại: “Kẻ thù của chúng ta là ai?”
Cũng không trách Sanderson có suy nghĩ như vậy, tuy New Mexico được tính là vùng biên giới nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi lãnh thổ của Mỹ. Hắn nghĩ mãi không ra kẻ địch lần này mạnh như thế nào mà cần đến lần tập hợp quân quy mô lớn như vậy, cho dù là vài phần tử khủng bố cũng không đáng.
“Tập trung làm tốt việc của anh đi.” Evanson lạnh lùng nói:
“Kẻ địch cũng chẳng mấy chốc sẽ...”
Evanson nhìn lên bầu trời, hắn cảm nhận được có một nguồn năng lượng vô cùng lớn, sau đó xuất hiện một tia sáng cắt ngang bầu trời.
“... đến”
“Đó là... kẻ địch của chúng ta sao?” Sanderson nhìn về phía cột sáng ở đằng xa, khó khăn lắm mới có thể nói ra. Con bà nó, cái thứ giống như cây kem kia là gì? Là vũ khí vệ tinh mà mọi người thường đồn đại sao?
“Đó là cái gì vậy?” Coulson cũng hỏi.
“Cầu vồng.” Lúc này thì cột sáng đó cũng đã biến mất, Evanson nói:
“Xem ra là khách của chúng ta đã đến.”
Sau khi nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi của hai người bọn họ thì Sanderson càng thêm tuyệt vọng. Tốt thật, đó không phải là vũ khí vệ tinh mà là con đường đến trái đất của người ngoài hành tinh. Thì ra là hắn sẽ chiến đấu với người ngoài hành tinh, nếu giờ hắn làm đơn xin chuyển đến Syria thì còn kịp sao?
“Có thể nhìn thấy tình huống lúc này ở hiện trường không?” Evanson hỏi Sanderson.
Sanderson vội vàng đi vào trong khu vực tiếp nhận thông tin từ vệ tinh để hỏi thăm, sau đó nói: “Có thể là vì nguồn năng lượng lúc nãy nên vệ tinh chưa thể chụp được hình ảnh ở đó.” Hắn đề nghị: “Tôi có thể cử AH-64 Apache đến gần đó để trinh sát.”
“Dùng đặc công của chúng tôi đi.” Coulson bỗng nhiên lên tiếng:
“Có hai đặc công của tôi đang ở trong một ngôi làng nhỏ ở cách đó không xa.”
Evanson nói: “Vậy cũng được.”
Vài phút sau thì đặc công của Coulson liền truyền đến tin tức, nhưng giọng nói của bọn họ có phần lười nhác: “Thủ trưởng, chúng tôi nhìn thấy Shera, Thành Long và Robin Hood...”
Evanson sờ trán nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đó là hai đặc công mà anh phái đến để giám sát Thor?”
“Đúng vậy.” Khuôn mặt của Coulson cũng biến thành màu đen, tuy Thor đã được đưa về trong căn cứ nhưng anh ta cũng từng ở trong đó một thời gian nên hắn đã cử hai đặc công ở lại để kiểm tra xem có gì khác thường không, ai mà biết được bọn họ lại không đáng tin như vậy, một đặc công có thể nói ra những lời như vừa rồi sao?
“Khi xong việc...” Evanson nhíu mày: “Bảo bọn họ đến gặp Melinda để cô ấy trị liệu cho bọn họ.”
Coulson theo bản năng sờ lên khuôn mặt của mình, hắn cũng đoán được hai đặc công này đã xảy ra chuyện gì.
“Thiếu tá, người của anh có thể khởi hành.”
Evanson nói, cuối cùng lại dặn dò thêm một lần: “Đừng đến quá gần và cũng đừng làm gì quá khích.”
Khoảng năm phút sau, trực thăng điều tra đã truyền tin tức về, hơn nữa còn quay lại tình hình ở đó lúc này.
“Để Thor đến xem anh ấy có quen bọn họ không.” Evanson nhìn về phía ba nam một nữ đang vô cùng hoảng loạn kia.
“Đây đều là bạn của tôi.” Thor vô cùng vui vẻ: “Bốn vị dũng sĩ của tôi.”
“Người này.” Thor vô cùng phấn khởi, hắn vừa chỉ vào màn hình vừa giới thiệu: “Cô ấy là Sif...”
“Vợ của anh?” Evanson đột nhiên cất tiếng hỏi.
Đùng một tiếng, cốc trà trong tay của Jane Foster liền rơi xuống mặt đất. Trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là người thứ ba bị động mà mọi người hay nhắc đến sao? Bây giờ thì vợ của anh ta cũng dẫn người đến để đánh ghen rồi?
***
(1) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát. Ý chỉ là cao siêu đến mức nhìn chân thực như là hình ảnh lúc đầu, có vẻ như không hề thay đổi.