Đến câu hỏi cuối cùng rồi, Coulson thật sự rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Tuy anh đã làm đặc vụ cho SHIELD, một công việc đặc biệt thế này đã nhiều năm rồi, từng trải qua rất nhiều nguy hiểm và không thể tưởng tượng được, nhưng dù thế thì sự việc ngày hôm nay đối với anh mà nói vẫn là mội trải nghiệm khó mà quên được.
Từ đầu cứ nghĩ mục tiêu chỉ là một người dị biến bình thường, hơn nữa còn không nguy hiểm gì mấy, kết quả lại phát hiện ra, đối phương lại sử dụng phép thuật, một thứ không khoa học chút nào, nhưng vẫn khiến cho anh cảm thấy tin tưởng, còn muốn tiếp xúc với một quyển sách phép thuật có khả năng bẻ cong cảm tri. Những thứ này đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết thôi, tuy bản thân anh không biết quyển sách ấy trông như thế nào, nhưng vẫn có thể thấy rõ được phản ứng của Melinda. Người đồng đội này của anh từ bé đã nhận được sự giáo dục và huấn luyện của SHIELD, là một người rất xuất sắc trong vô số nhân tài của SHIELD, hơn nữa lại cực kỳ đáng tin cậy thế mà lúc nãy lại có biểu hiện thất thần như thế, chứng tỏ quyển sách ấy không hề đơn giản. Lúc này Coulson cảm thấy thật sự rất may mắn vì đã không nhớ quyển sách ấy.
Hơn nữa sức mạnh của đối phương đã vượt rất xa so với dự liệu của anh. Đối phương chỉ đơn giản nói ra một từ thôi đã khiến anh và Melinda ngã ra ghế rồi, hơn nữa vũ khí của anh, chính là súng, đối với đối phương lại chỉ như một món đồ chơi, hoàn toàn không gây uy hiếp gì. Từ sau khi trở thành đặc vụ cao cấp, Coulson đã quen với việc kiểm soát tình hình, lúc nào cũng nắm quyền chủ động. Nhưng hôm nay cảm giác trở tay không kịp này đối với anh mà nói thì thật sự rất khó chịu. Thậm chí anh còn cảm thấy, nếu mình không phải đến với tư cách đại diện cho SHIELD mà là một người khác, thì không chừng đã bị thiêu rụi thành tro rồi đổ vào bồn cầu từ lâu rồi.
Thế nên cần phải kết thúc nhanh cuộc nói chuyện này thôi, trước khi thế giới quan của anh hoàn toàn sụp đổ. “Cậu Richter, cậu sở hữu sức mạnh rất lớn và đặc biệt. Nhưng cuộc sống của cậu lại không tốt lắm, cậu có từng nghĩ sẽ dùng năng lực của mình để thay đổi việc này không?”
Hết cách rồi, Evanson xuyên không đến đây, ngoài việc nhận được sức mạnh của Warlock ra thì đâu có tài năng đặc biệt gì khác. Dựa vào học lực một sinh viên bình thường ở kiếp trước của anh thì hoàn toàn không với đến được các nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao. Hơn nữa cho dù giỏi kỹ thuật đi nữa, nhưng ở thế giới mà kỹ thuật phát triển như thế này thì anh làm được gì chứ? Điện thoại thông minh sao? Có biết ở thế giới này có bao nhiêu là trí tuệ nhân tạo xuất sắc không? Thế nên cuộc sống của anh tuy không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi, nhưng cũng không thể nói là khá giả.
Đây cũng chính là điều mà Coulson thấy thắc mắc, thông thường mà nói thì một người nghèo khổ sau khi đột biến thì sẽ dùng sức mạnh của mình đi làm những việc xấu như cướp ngân hàng, muốn lộng hành bao nhiêu thì lộng hành, chỉ hận không thể khiến cho toàn thế giới nhận ra điểm khác biệt của mình thì thôi, có vài kẻ cá biệt còn cảm thấy mình sắp trở thành thần linh, ngồi tọa trên cao, tung ra thần hỏa, sánh ngang với các vị chư thần nữa kìa. Nhưng chàng trai trước mặt đây sở hữu sức mạnh như thế mà vẫn có thể im lặng ẩn mình như thế thật sự là điều bất thường.
“Đặc vụ Coulson, tôi nghĩ anh lại gộp tôi vào chung với mấy người biến dị kia rồi.” Giọng của Evanson có hơi không hài lòng: “Tôi không phải đám người nổi loạn đột nhiên trong một đêm có được sức mạnh rồi muốn được thế giới công nhận. Cũng không phải đám người tự yêu bản thân đến mức có chút năng lực đã nghĩ mình là trung tâm của thế giới. Bản chất giữa tôi và bọn họ khác nhau, tôi là một Warlock, sức mạnh của tôi có được là nhờ việc học, học một cách rất có hệ thống.” Ba năm luyện phép năm năm thi thử, có giáo trình phép thuật chuyên nghiệp, thế này đã đủ có hệ thống chưa?
“Tôi không giống họ, họ không có sự chuẩn bị và thích ứng với sức mạnh mình đột nhiên có được. Quá trình học phép thuật của tôi thật ra là một sự truy tìm chân lý, trong quá trình ấy, phép thuật của tôi ngày một tích lũy nhiều hơn, càng hiểu hơn về chân lý. Đồng thời tôi cũng phát hiện, hiện tại hiểu biết của tôi về sức mạnh thật sự vẫn còn rất ít. Đứng trước chân lý vô tận, tôi cảm thấy mình chỉ bé nhỏ như một hạt cát, còn sinh mệnh con người thật mỏng manh bao nhiêu.”
“Cậu cảm thấy sinh mệnh thật mỏng manh, thế nên cậu mới trân trọng mỗi một mạng sống, đây là lý do cậu không lạm dụng sức mạnh sao?” Melinda suy nghĩ rồi phán ra một câu nói nghe vô cùng thánh mẫu.
“À…” Evanson chớp mắt một cách ngượng ngùng: “Sao câu nói đầy lý tưởng này tôi lại chưa nghe bao giờ nhỉ? Tôi chỉ cảm thấy bị súng barrett bắn từ vị trí cách xa tám trăm mét chắc là sẽ đau lắm. Hơn nữa tôi không thích giết người, giết người chẳng mang lại cho tôi khoái cảm gì cả mà cũng không có ích lợi gì, ngược lại còn mang lại nhiều phiền phức nữa cơ. Nhưng tất nhiên nếu họ chủ động đến tìm cái chết thì tôi cũng không ngại giúp cho họ.”
Coulson đưa mắt nhìn Melinda rồi nói: “Tốt lắm, tôi hiểu suy nghĩ của cậu.”
Lời nói tuy mập mờ nhưng lại dễ hiểu. Evanson nói bị súng barrett bắn vào sẽ rất đau, điều này muốn ám chỉ anh thật ra khá sợ chính phủ, hơn nữa anh cũng không phải một kẻ lấy giết người làm niềm vui, giết người đối với anh mà nói mang lại phiền phức nhiều hơn là lợi ích, cho nên anh sẽ không dùng sức mạnh của mình để đi làm loạn. Nhưng đối với những kẻ từ xa đến đạp cửa tự tìm cái chết thì anh cũng không cần phải thương tiếc làm gì.
Cách nói này rõ ràng không lý tưởng cao siêu như lời của Melinda, nhưng lại khiến cho Coulson cảm thấy tin tưởng hơn, bởi vì đây là những lời thực tế. Là một đặc vụ, chủ nghĩa lý tưởng sẽ có thể khiến tình hình bớt căng thẳng, nhưng khi xử lý việc gì đó thì vẫn nên tin vào chủ nghĩa hiện thực. Coulson thà tin rằng do Evanson sợ chính phủ nên mới không dám làm loạn, còn hơn là tin vào việc Evanson nói do sinh mệnh mỏng manh nên mới trân trọng và giữ gìn. Bởi vì sự lương thiện của con người có thể thay đổi, nhưng sức mạnh thì không đổi, hơn nữa sự nguy hiểm của một tên thánh nhân giả tạo còn ghê gớm hơn của một ác ma thật sự nhiều.
“Thế thì được rồi, nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi kết thúc tại đây.” Coulson và Melinda đứng dậy rồi lần lượt chào Evanson: “Rất cảm ơn sự phối hợp của cậu, cậu Richter. Có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.”
“Rất hoan nghênh hai người quay lại.” Evanson cũng đứng dậy tiễn khách, hệt như một ông chủ đang tiễn khách hàng của mình vậy.
Sau đó Evanson đưa cho Coulson và Melinda mỗi người một tấm danh thiếp: “Nghe này, băng Tử Cục phái người đến gây sự với tôi, tôi đã giết chúng. Việc này hai người lại không truy cứu, nên xem như tôi đã nợ hai người. Sau này nếu có gặp phiền phức gì, nhất là những việc bí ẩn, thì cứ đến tìm tôi nhé.”
Coulson nhận tấm danh thiếp, vừa nhìn là đã muốn trả lại, nhưng cảm thấy thế thì bất lịch sự quá, nên đành chép miệng nhận lấy. Bởi vì trên tấm danh thiếp ghi: Bậc thầy trừ ma tổ truyền, chuyên thực hiện trừ ma, xem bói, đoán mệnh, xem chỉ tay, xem bát tự, xem phong thủy…
Coulson và Melinda vội vàng bước ra ngoài, họ cảm thấy nơi này càng ở lại lâu thì thế giới quan của họ càng dễ sụp đổ. Nhưng vừa bước đến cửa thì Evanson thốt lên một câu khiến họ dừng bước: “Có biết không? hai người không phải những người duy nhất đến tìm vì tôi có năng lực đặc biệt đâu.”
“Là ai, hoặc là những ai?” Melinda lập tức hỏi ngay. Đây không phải việc đơn giản. Cần phải biết Evanson che giấu rất tốt, ngay cả SHIELD cũng nhờ tình cờ mới phát hiện được. Thế thì kẻ nào lại còn tài hơn cả tình báo của SHIELD, đến tìm Evanson vì năng lực đặc biệt của cậu ta chứ?
“Một thành viên trong băng Tử Cục, nhưng tôi cảm thấy anh ta còn có thân phận khác. Cũng là một người gốc Đức tóc vàng mắt xanh giống tôi, đáng lẽ với lý do ấy thì tôi sẽ không muốn giết anh ta, nhưng thấy thái độ anh ta đáng ghét quá nên tôi không thể không giết, dù vậy lời anh ta thốt ra trước khi chết có thể sẽ khiến hai người hứng thú đấy.” Evanson nói.
“Người đó nói gì?” Coulson thở phào nhẹ nhõm, người của băng Tử Cục chết ở đây khá nhiều nên có lẽ chúng cũng thấy có điều kỳ lạ, chúng cũng nhận được thông tin giống như SHIELD. Băng Tử Cục nhỏ nhoi này thì có gì có thể khiến cho SHIELD có hứng thú chứ? Nhưng mà ngày hôm nay quả thực quá kỳ diệu, nói không chừng lại có huyền cơ gì nữa thì sao? Vẫn nên hỏi cho rõ thì hơn. Nhưng sau khi hỏi xong thì Coulson lại hối hận, vì câu trả lời thật sự khiến huyết áp của anh tăng lên một trăm tám.
“Anh ta nói, tôi chỉ là người mở đầu, chém một cái đầu thì sẽ xuất hiện hai cái đầu khác.”