Mùa xuân thả câu, hoa hạnh rơi đầy, hẳn là cảnh đẹp nhất lúc cuối xuân.
Tạ hầu phủ mở tiệc, mời các thế gia công tử và tiểu thư khắp kinh thành tới tham dự.
Ta thân là hôn thê của hắn, cũng nên có mặt.
Trước cửa Hầu phủ, ta thấy mấy vết thương trên người Tạ Từ đã khỏi, hắn bận bộ y quan xa hoa, cực kỳ quý giá.
Tạ Từ tiến về phía ta, đôi mắt sáng rực, chất chứa toàn ý cười: “Gia Ý, sao tới trễ thế?”
Hắn còn chưa kịp tới gần ta, TCY đã bước lên trước một bước, nhe răng trợn mắt với hắn.
Tạ Từ biến sắc, từ trên cao nhìn muội ấy: “Nha đầu này cứ hễ thấy ta là lại trợn mắt nhe răng, kiếp trước là tiểu cẩu hay sao vậy?”
Thôi Chi Ý tức tới mức muốn đóng cửa thả rắn.
Ta vội vàng ngăn cản, kéo muội ấy lại.
Tạ Từ còn chưa biết bản thân vừa mới thoát được một cơ hội tới gặp mặt Diêm Vương lão gia, cứ tiếp tục lải nhải: “Ta là tỷ phu tương lai của ngươi, biết chưa hả? Đứng sang một bên, đừng có làm phiền bọn ta yêu đương… Ui da… A!!”
Ta hung ác dẫm lên chân hắn một phát, lạnh lùng nói: “Ta dẫn muội về chỗ trước nhé.”
Dứt lời, ta nắm tay TCY đi vào Hầu phủ.
TCY ghét bỏ, giơ tay nói với ta: Tỷ tỷ, nam nhân ngoài cửa đó cứ thấy tỷ là lại phấn khích như con ngựa hoang ấy.
Ta lén tưởng tượng.
Thấy lời của muội ấy cũng rất đúng.