Ta hỏi Chi Chi là thích Tạ hầu phủ hay tướng phủ.
Muội ấy không hề do dự mà chọn đáp án đầu tiên.
Nơi này không bị trưởng bối ép buộc, cũng chẳng cần phải lo trước lo sau.
Phụ thân mẫu thân đều không thích muội ấy, vì chưa từng có được tình thương từ hai người họ nên cũng chẳng mong chờ gì.
Còn ở Tạ hầu phủ, ngày nào cũng có người tới chơi cùng, còn có lá vàng Phúc Khang quận chúa tặng, có thể dùng để mua đồ ăn với thoại bản.
Ở đây, muội ấy chẳng cần phải giấu diếm đám độc trùng, ngày qua ngày sợ bị người khác phát hiện.
Hơn nữa, Trọng Cảnh tiên sinh cũng rất thích đám côn trùng đó, cũng coi như là bạn vong niên của Chi Chi.
Điều quan trọng nhất là chúng ta có thể mãi ở cạnh nhau.
Ta từng nói với Chi Chi, rằng nếu gặp được người mình thích thì nhất định phải nói với ta.
Muội muội của ta phải gả cho người biết thương yêu muội ấy.
Thôi Chi Ý lưu luyến ôm chặt eo ta: Tỷ tỷ, ta chỉ muốn ở mãi bên tỷ. Ta có thể không thành thân được không?
Ta ngẩn người, sau đó bật cười vui vẻ.
Được chứ, sao lại không?
Nếu có được lang quân như ý, ta chắc chắn sẽ chuẩn bị mười dặm hồng trang cho Chi Chi.
Nếu muội ấy muốn mãi làm bạn bên ta, ta cũng có thể bảo vệ muội ấy cả đời.