Dao Dao bước nhanh đuổi kịp, cô muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng lại quên mất điều mình muốn nói.
Giải quyết hiểu lầm sao?
Vẫn nên hỏi tại sao hắn lại dùng thái độ như thế đối đãi với mình...
Hoặc là hỏi hắn xem hắn có biết nguồn gốc của những sát thủ kia không?
Cô không biết nên nói gì, hiện tại trong đầu của cô đang loạn cả lên. Mới chỉ hơn nửa tháng không gặp người đàn ông này nhưng khi đối mặt với hắn thì mọi thứ đều trở nên xa lạ giống như bọn họ chưa bao giờ quen nhau.
Có vẻ sau mỗi lần xa cách thì bọn họ lại cảm thấy xa lạ nên mọi người không thể biết được bọn họ có thật sự... hòa hợp hay không?
“Muốn nói cái gì?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Dao Dao mỉm cười, nhợt nhạt lắc đầu: “Cám ơn anh vì ngày hôm nay đã tới.”
Có lẽ do thời gian dài xa cách nên cô không muốn giải thích chuyện trước đây, dù sao lúc đó hiểu lầm Ngự Ngạo Thiên cũng là một kết cục tốt.
Dù sao nếu cô ở bên cạnh hắn thì cũng không thể cho hắn được bất cứ cái gì, tốt nhất là nên tránh xa hắn.
Hắn nên đi con đường thuộc về hắn còn cô nên đi cây cầu của chính mình.
“Chỉ muốn nói điều này thôi sao?” Ngự Ngạo Thiên âm trầm mở miệng.
Cô lại miễn cưỡng cười, ánh mắt vô thần gật đầu: “Đúng...”
“Ừ.” Thì ra cô chỉ muốn cảm ơn thôi sao? Vậy thì hắn liền đáp lễ lời cảm ơn của cô. Hắn sẽ không cảm ơn cô một cách bình thường.
“Em theo Phong...”
“Ngạo Thiên!” Sắc mặt Long Diệp căng thẳng mang theo mấy phần hoảng hốt ngắt lời hắn.
Có thể nhìn ra được Long Diệp chắc hẳn là đang có việc gấp tìm hắn nên Dao Dao liền mỉm cười: “Không quấy rầy hai anh nữa, tôi đi trước đây.”
Cô xoay người chậm rãi biến mất trước mặt bọn họ.
“Có chuyện gì vậy Long Diệp?”
“Những người kia báo lại là có một nhóm sát thủ khác xuất hiện trên đường cao tốc.”
“Lại có một nhóm sát thủ mới xuất hiện sao?” Ngự Ngạo Thiên chớp mắt, âm trầm nói: “Mục tiêu của đối phương!”
“Từ mô tả của nhóm sát thủ thì xem ra những người này đang hộ tống Đặng Tổ Nghiệp, hơn nữa tuyệt đối không phải băng Huyền Vũ giúp hắn!”
Khi nghe hết lời nói của Long Diệp, trong một khắc kia ánh mắt Ngự Ngạo Thiên như sáng lên nhưng rất nhanh liền bị mây đen bao phủ.
“Ngạo Thiên, cậu có thể phân tích dụng ý của đối phương không?”
“Nhìn từ bên ngoài thì chắc hẳn bọn họ đang hy vọng Đặng Tổ Nghiệp nhắn nhủ điều gì đó đến với Dao Dao nhưng...”
“Nhưng lấy bối cảnh của Tiểu La Li hiện nay thì căn bản không thể đối đầu với cậu. Những người đó không có lý do để lợi dụng Dao Dao...”
Đúng vậy, đúng như lời Long Diệp nói thì lấy năng lực của Dao Dao cùng bối cảnh hiện tại của cô căn bản không đủ để đối đầu với sự cường ngạnh của Ngự Ngạo Thiên cho nên cô không có giá trị quá lớn để lợi dụng.
Mỗi khi Ngự Ngạo Thiên không khống chế được đầu óc thì hắn sẽ để lộ ra thần sắc rất khó coi.
“Rốt cuộc là nó không đúng ở chỗ nào?”
Đây là lần đầu tiên Long Diệp nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt khó khăn, hắn có thể thấy được sự nghiêm trọng của chuyện này rồi.
“Làm sao bây giờ?”
Im lặng một lát, Ngự Ngạo Thiên thần sắc trở lại bình thường, âm trầm nói: “Đặng Tổ Nghiệp nhất định phải chết, còn với nhóm sát thủ thần bí kia thì hãy để một kẻ sống sót.”
“Tôi biết rồi!”
...
“Dao Dao, ở đây.” Tại lối vào của nghĩa trang, Hắc Viêm Long bước nhanh tới rồi vẫy vẫy tay với Dao Dao.
Cô nhìn bốn phía tìm kiếm Phong Thần Dật: “Hắc tổng, Thần Dật đâu?”
“Hắn cùng Tử Hiên và Bảo Tiêu hộ tống cậu của cô rời đi trước. Cô lên xe đi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp họ.”
“Được, tốt.” Cặp mắt cô sáng lên rồi nhìn mấy chiếc xe bên đường: “Hắc tổng, anh chờ tôi một chút.” Cô vội vàng chạy về phía đối diện: “Long Kỳ, Kỳ Liên Ngạo Vân, tất cả mọi người đều an toàn chứ?”
“Đúng, an toàn. Mục tiêu của sát thủ căn bản không phải bọn họ cho nên bọn họ đều bình an vô sự.” Kỳ Liên Ngạo Vân nói.
Dao Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá! Nếu như vì tang lễ của mẹ mà phiền hà đến nhóm người này thì cô sẽ sống bất an suốt quãng đời về sau.
Cô thật sự không ngờ rằng đám tang này lại có thể biến thành như vậy, cô chỉ có thể quay lại và xin lỗi những người tham dự đám tang.
“Cảm ơn mọi người. Làm cho mọi người sợ hãi rồi, thật sự xin lỗi.” Dao Dao lui về phía sau một bước rồi cùng Kỳ Liên Ngạo Vân và Long Kỳ về nhà.
Trong ngày thường cô rất thích đùa giỡn với Long Kỳ nhưng hôm nay lại ít nói hơn bởi vì...
Khi đám sát thủ kia nổ phát súng đầu tiên, hắn đã mơ hồ cảm thấy được những sát thủ kia là người của Ngự Long xã!
“Dao Dao, cô không cần nói xin lỗi. Sự việc xảy ra cô cũng đâu muốn như thế, bên trong... tôi sẽ đi trước.”
“Tôi cũng đi.”
“Được, Long Kỳ, Kỳ Liên Ngạo Vân gặp lại sau nhé.” Nhìn bọn họ lên xe, Dao Dao vội vàng ngồi lên xe Hắc Viêm Long.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền đã tới địa điểm tập hợp trong một căn nhà xa xỉ.
“Nơi này là...” Dao Dao chỉ vào căn nhà xa xỉ và không khỏi liên tưởng tới các ông chủ ngầm trên ti vi. Nơi ở của những lão đại này có một vẻ uy nghiêm và mang cảm giác thần bí.
“Đây là nhà của Tử Hiên.” Hắc Viêm Long vừa nói vừa bước nhanh xuống xe rồi mở cửa giúp Dao Dao.
Xuống xe, Dao Dao khẩn trương đi vào.
Cô nhìn vào trong căn phòng trống không... “Không có ai sao?” Cô nghi ngờ nhìn về phía Hắc Viêm Long.
“Chờ chút.” Hắc Viêm Long quay lưng lại móc điện thoại ra: “Mọi người ở đâu? Chúng tôi đã đến rồi.”
“...”
“Đã biết.” Qua vài phút trao đổi ngắn ngủi, Hắc Viêm Long mặt không thay đổi cúp điện thoại.
Từ biểu hiện nghiêm túc của hắn, Dao Dao cảm giác được một tia ác niệm: “Thế nào? Thần Dật nói gì?”
Hắc Viêm Long im lặng một chút, một tay để vào trong túi áo miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khô khốc: “Hắn... hắn đã bị giết trên đường...”
“Lộp bộp!”
Mặc dù Dao Dao không có bất kì cảm xúc gì với người đàn ông độc ác này nhưng khi nghe tin hắn chết thì cô không khỏi có chút sa sút.
Nhưng càng làm cô kinh ngạc hơn chính là... đến cuối cùng đối phương muốn cất giấu bí mật gì? Giết mẹ cô, truy sát ông cô lại còn muốn giết cậu của cô...
Cũng không lâu lắm, Phong Thần Dật cùng Âu Dương Tử Hiên trở về địa điểm đã hẹn trước.
“Dao Dao...” Phong Thần Dật hít và một hơi, áy náy cúi thấp đầu xuống nói: “Xin lỗi.”
“Không sao! Không sao!” Không muốn vì chuyện của mình mà làm hỏng tâm trạng của Phong Thần Dật và Âu Dương Tử Hiên, cô vội vàng lộ ra nụ cười ái ngại: “Chỉ cần các anh không việc gì là tốt rồi, chỉ cần các anh không việc gì là tốt rồi...”