Cô liếm liếm môi hoang mang, vừa nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên.
Nhưng mà...
Hôm qua bọn họ đã cãi nhau thành ra như vậy, Ngự Ngạo Thiên lúc này có lẽ sẽ không nhận điện thoại của cô đâu.
“Là như này Ngạo Thiên, luật sư trước nay chịu trách nhiệm cho cậu tranh cử nghị viện chính trị đột nhiên không từ mà biệt, hơn nữa cả nhà đều chuyển vào Nam Phi, tôi đã định đi sang Nam Phi để đưa họ trở về nhưng chính phủ Nam Phi đã ban hành lệnh bảo vệ cho cả gia đình họ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Chỉ còn nửa tháng nữa là tổng tuyển cử rồi, cho dù có tìm tạm thời một luật thầy trách đến cũng chưa chắc có thể tin tưởng được. Nếu như Tằng Khải Thụy thật sự đã chú ý đến cậu rồi, chúng ta cứ tiếp tục chậm trễ thì anh ta sẽ càng biết nhiều hơn. Nếu như từ bỏ cuộc tranh cử năm nay, chờ đến sang năm thì dường như muộn quá rồi.”
“Hết cách rồi, cho dù không thể tin tưởng được nhưng vẫn nên tìm một luật sư giúp chúng ta đánh trận này. Dẫu sao, trong số chúng ta cũng không có ai là chuyên môn trong lĩnh vực này.
Trong đầu loáng thoáng nhớ lại cuộc hội thoại không dài của Hàn phó tổng gọi cho Ngự Ngạo Thiên, luật sư của hắn hình như chạy vào Nam Phi rồi? Như thế chẳng phải bên cạnh Ngự Ngạo Thiên đã không còn luật sư nào có thể tín nhiệm được nữa hay sao? Chuyện này nếu như không có luật sư đứng ra điều phối, vậy có lẽ sẽ rất phiền phức rồi.
Nghĩ đến đây, Dao Dao lại một lần nữa nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên.
Khoan đã!
Tập đoàn Bác Sâm chắc chắn có Bộ Pháp Vụ độc lập, cho dù có một luật sư chạy trốn đi chăng nữa thì bên cạnh Ngự Ngạo Thiên chẳng lẽ lại không có luật sư khác hay sao?
Nhưng mà, Ngự Ngạo Thiên đã từng nói không tìm được luật sư đáng tin, vậy cũng có nghĩa là... những luật sư ở Bộ Pháp Vụ hắn đều không tin sao?
“Kẹt...”
Đang do dự, cửa chính mở ra, Long Kỳ bước vào với bữa trưa: “Ngực phẳng, cho dù không đói cũng phải ăn chút gì đi.”
Trời ạ, có gọi điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên hay không đây? Ngộ như hắn ta cảm thấy mình nhiều chuyện thì sao? Nhưng nếu chuyện này mà sơ hở ra có một chút nào đó xử lý không được tốt, có lẽ giá cổ phiếu của tập đoàn Bác Sâm sẽ giảm xuống rất nhiều, làm sao đây?
“Này! Ngực phẳng, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
“Hả?” Dao Dao lúc này mới phát hiện ra Long Kỳ đã về rồi. Cô nhìn Long Kỳ ở trước mặt nhưng tâm trí lại không tập trung, lông mày hơi nhíu lại: “Long Kỳ!”
“Ừ?”
Khuôn mặt xinh đẹp lại mang một vẻ lạnh lùng, cô đứng dậy, nhanh nhẹn xé băng dán ở trên trán ra, lạnh lùng nói: “Đưa tôi đến Bác Sâm!”
Tập đoàn Bác Sâm.
“Ngạo Thiên, chuyện này một lời khó mà giải thích rõ ràng được. Chuyện vừa mới xảy ra, giới truyền thông đã vây quanh kín cổng rồi, phản ứng của bọn họ có phải là quá nhanh không?” Trong văn phòng của tổng tài, không khí quả thực u ám, Long Diệp ngồi trên ghế sofa nói, khuôn mặt dịu dàng trước đây đã trở nên lo lắng vô cùng.
“Ồ, rõ ràng là có người ngầm ra tay.” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh lùng ngắm nghía cây bút máy trong tay.
“Ngầm ra tay? Mục đích?”
“Bịch” một tiếng, cây bút trong tay hắn bị ném lên bàn, chầm chậm nhìn về chỗ Long Diệp đang ngồi ở trên ghế sofa: “Nếu như không ngoài dự đoán, có lẽ là để phá rối cuộc tổng tuyển cử lần này!”
“Cậu nói là?” Long Diệp mở to mắt, Hàn Ly Thương ở bên cạnh cũng đồng thời nhìn sang: “Lại là Tằng Khải Thụy?”
“Ồ.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười, đứng dậy cho hai tay vào túi quần, dựa lưng vào cạnh bàn làm việc: “Ly Thương, vụ án hối lộ thương mại của tập đoàn 3x lần này là do ai phụ trách?”
“Giám đốc bộ phận bán hàng. Sáng sớm nay đã bị người của ICAC mang đi lấy lời khai rồi.”
“Như vậy à...” Hắn lạnh lùng chớp mắt, quay lại lấy chiếc áo vest trên ghế lên, đi về hướng cửa chính.
“Ngạo Thiên, cậu đi đâu?”
“Nếu như không nằm ngoài dự đoán, lát nữa người của sở ICAC nhất định sẽ đến bắt tôi đi lấy lời khai, nếu tôi bị bọn họ bắt đi rồi, vậy thì...” Nói đến đây Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười điềm tĩnh.
Trong một số trường hợp, Long Diệp thật sự ngưỡng mộ thái độ bình tĩnh của Ngự Ngạo Thiên, hắn kiểm soát tất cả mọi thứ, những người làm việc cho hắn cũng không phải lo lắng như vậy. “Ừ, tôi hiểu rồi, cậu đi trước đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
“Ừ.”
Đúng lúc Ngự Ngạo Thiên vừa định mở cửa chính ra. Ai biết, cánh cửa đã bị kéo ra ngoài rồi.
“Ngự tổng! Bọn họ...” Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng nghiêng mắt về phía vài người đang đứng đằng sau cô.
Ngự Ngạo Thiên vừa nhìn đã hiểu rõ tất cả: “Thư ký Mạc, cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng, Ngự tổng.”
Mấy người đàn ông theo sau Mạc Tuyết Đồng tiến vào trong, từ trong túi rút ra văn kiện: “Ngự tiên sinh, chào ngài, chúng tôi là người của ICAC. Tôi là cảnh sát cấp cao Trần Hồng Thăng.”
“Ồ, bây giờ hiệu suất làm việc của người trong chính phủ đều cao như vậy rồi sao? Sự việc mới xảy ra lúc sáng buổi trưa đã bắt đầu hành động rồi?” Ngạo Thiên lời nói không nhanh không chậm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
“Ngự tiên sinh, chúng tôi cũng là làm việc theo quy định mà, nếu trong lòng ngài đã có dự tính, vậy xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát cấp cao Trần Hồng Thăng mặt không cảm xúc nói.
Long Diệp và Hàn Ly Thương đang ngồi trên ghế sofa vô ý thức nhìn nhau, suýt nữa thì cùng nhau lao đến cửa. “Cảnh sát Trần phải không? Sự việc thật sự đã làm rõ chưa mà các ông đã đòi mang Ngự tổng của chúng tôi đi?”
“He he, cậu là tổng giám đốc Long phải không? Theo như quy trình điều tra của chúng tôi thì không cần phải giải thích với cậu quá nhiều, trước mắt chúng tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh, phải đưa Ngự tổng về cục.”
Rõ ràng, ý đồ của người ở ICAC chính là mang Ngự Ngạo Thiên đi nhưng hắn lúc này chắc chắn là không thể đi cùng bọn họ được.
Ai cũng đều biết, sự việc lần này bất luận là tập đoàn Bác Sâm có dính líu đến việc hối lộ thương mại hay không, chỉ cần Ngự Ngạo Thiên bị đưa đi, ở ngoài cổng lại đang có nhiều phóng viên nhà báo như vậy, kết quả cuối cùng chính là giá cổ phiếu của tập đoàn Bác Sâm sẽ giảm nhanh chóng, cho dù sau này có được chứng minh trong sạch thì cũng là chuyện vô ích.
“Mệnh lệnh của ai vậy?” Ngự Ngạo Thiên hai mắt lóe lên, tay cầm áo từ từ nhét vào túi quần.
“Đây...” Ánh mắt của cảnh sát Trần có chút mờ ám, giữa hắn và Ngự Ngạo Thiên chỉ vẻn vẹn nói có mấy câu, khí thế rõ ràng bị Ngự Ngạo đàn áp. “Đây là chuyện cơ mật, Ngự tiên sinh, mong ngài phối hợp với chúng tôi, nếu không tôi buộc phải tiến hành biện pháp cưỡng chế đưa ngài đi!”
Lúc cảnh sát Trần vừa nói xong câu này, Hàn Ly Thương và Long Diệp lại mặt đối mặt với nhau, sắc mặt lạnh lùng, một bước tiến đến trước mặt của Ngự Ngạo Thiên.
Trong chốc lát, không khí trong phòng làm việc trở nên đông cứng lại, mấy người của ICAC nhìn thấy khí thế của ba người Ngự Ngạo Thiên bọn họ không nén nổi bèn lùi về phía sau một bước. “Hàn... Hàn phó tổng, tổng giám đốc Long, đây là công việc của chúng tôi, chúng tôi... chúng tôi bắt buộc phải đưa Ngự tổng đi.”
“Các ông không thể đưa người đi!” Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên từ phía ngoài cửa truyền tới.
Tất cả bọn họ đều vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy, Dao Dao mặc một bộ trang phục rất chuyên nghiệp, tóc đen dài, chân bước trên đôi giày cao gót tám cm, trông khí chất có vẻ rất chuyên nghiệp, cộng với khuôn mặt đã được trang điểm, khiến cho diện mạo trẻ con non nớt của cô thay đổi vài phần.
Lúc này, diện mạo của cô rõ ràng là mang một phong cách chuyên nghiệp của dân văn phòng.