He he, lần này cô đến là khá có ý thức.
“Cuối cùng cũng thấy em đến?”
Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười ác độc, bước tới trước mặt cô, những ngón tay mảnh khảnh chọc đôi má trắng của cô: “Da mặt của em khá dày, đến có ích gì không?”
Cái gì? Anh ta nói da mặt cô dày sao?
“Anh! Da mặt của anh mới dày đó! Xí!”
“Bảo bối, dám mắng anh?”
Nhìn biểu cảm trên mặt hắn dần dần chùng xuống, Dao Dao đều không cảm thấy sợ hãi chút nào, thay vào đó…
Trong hơi thở của hắn lúc này cô cảm thấy mùi vị quen thuộc. Vậy hắn ta đang cố tình chọc ghẹo cô với cái nhìn khắc nghiệt. Không tìm thấy nỗi sợ hãi, có chăng chỉ là sự gần gũi.
“Rõ ràng là anh mắng em trước.”
“Còn cãi? Nói vậy, Ngự Ngạo Thiên quay lại và áp đảo cô, bàn tay giữ chặt tay cô.
“Anh! Anh muốn làm gì?” Nước mắt lưng tròng, cô lo lắng phản kháng.
“Đương nhiên là chặn miệng em lại.”
Ngự Ngạo Thiên liếm môi, đôi môi gợi cảm mạnh mẽ ghì chặt lên môi cô.
He, hay là lại chìm đắm trong hương vị không muốn dừng lại.
Mấy ngày hôm nay, Ngự Ngạo Thiên ngày ngày đều ở cùng với Thương Vân Nhân nhưng không biết bao nhiêu lần cơ thể của họ hòa làm một, hắn không tìm thấy một chút hài lòng nào, vĩnh viễn đều là cảm giác trống trải. Nhưng đối với cơ thể của cô bé này, chỉ cần chạm vào một chút thì không thể nào quên, không thể dừng lại.
Đặc biệt là mùi vị ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng cô, nó giống như thuốc phiện vậy, càng ngày càng muốn nhiều hơn. Xem ra hắn đã vô tình đưa chất độc vào cơ thể mà không hay biết rồi. Đôi môi tham lam hút lấy đôi môi mỏng của cô.
Dao Dao ú ớ, sự kháng cự của Dao Dao như một sự cám dỗ vô hình.
Ngự Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, hơi thở trở nên gấp gáp: “Bảo bối! Thè lưỡi của em ra nào!”
Không, đừng… Như vậy thật… thật xấu hổ…
“Nhanh! Bảo bối thè lưỡi của em ra.” Khẩu khí của hắn trở nên cứng rắn.
Dao Dao vẫn mím chặt miệng, một mực không nhúc nhích.
“Anh đếm từ ba xuống, lập tức thè lưỡi của em ra… Ba! Hai!”
Lúc Ngự Ngạo Thiên còn chưa đếm đến một, Dao Dao nhắm mắt lại, bất lực thè lưỡi ra.
Thấy vậy hắn không thể chờ đợi thêm nữa liền cắn một cái, giống như nếm một loại thức ăn ngon, không ngừng mút cái lưỡi nhỏ của cô.
Dần dần, hơi thở của hắn càng lúc càng loạn, bàn tay to lớn nắm giữ cổ tay nhỏ của cô, từ từ mò mẫm xuống eo cô.
Khám phá, dần dần di chyển đến các khu vực nhạy cảm.
“Này!”
Cảm thấy bàn tay lớn không để yên, Dao Dao mở tròn mắt, kháng cự.
Nhưng cô đâu phải là đối thủ của người đàn ông.
Anh thuần thục vén áo lót của cô lên, lòng bàn tay ấm áp bao phủ màu trắng tuyết cao chót vót.
Bởi vì miệng bị chặn, cô ú ớ cầu xin.
Bỗng nhiên, ngón trỏ của hắn khều xuống cái màu hồng nhạy cảm.
Rên khẽ, như thể có dòng điện vô hình, cô vô thức siết chặt cơ thể mình.
Mồ hôi lỗ chân lông toàn thân cũng như bị đóng lại. Cảm giác này đúng thật là một sự xấu hổ… Khuôn mặt nhỏ như bao phủ bởi một màu hồng phấn rất đẹp.
Ngự Ngạo Thiên cuối cùng cũng rời khỏi miệng nhỏ của cô.
“Phù.”
Cô hít một hơi dài, không ngừng thở hổn hển:
“Ngự Ngạo Thiên… Anh…!”
Không đợi cô nói xong, cảm hứng lại đến càng lớn hơn. Cô không chịu nổi, nhìn cái đầu đang tựa vào ngực mình cầu xin:
“Không… này….đừng…! Đây… đây là trường học, anh đừng như vậy, Ngự Ngạo Thiên”.
Tuy nhiên dòng điện như xâm nhập vào cơ thể cô, cảm giác như các tế bào trong cơ thể cô đang nhảy múa một lần nữa.
Không biết tại sao, cơ thể của cô hôm nay hình như rất nhạy cảm, hoặc có lẽ là vì mối quan hệ đóng băng của họ cuối cùng đã bị nứt ra chăng?
“Ầm.” Đang nghĩ ngợi, cánh cửa phòng ngủ đang được mở từ bên ngoài
Là ai? Là ai đến rồi? khuôn mặt nhỏ màu hồng của Dao Dao trắng bệch.
Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng kìm lại tia sáng ham muốn, kéo quần áo che cơ thể đang bán khỏa thân của cô, sắc mặt ảm đạm nhìn về phía cửa…
“Anh! Anh phải biết Dao Dao bây giờ là bạn gái của em, anh còn làm những chuyện này với cô ấy, không cảm thấy đáng xấu hổ sao?”
Là Kỳ Liên học trưởng! Nghe thấy tiếng nói của anh Dao Dao nằm yên bất động, đôi mắt khép lại lo lắng.
Cô không hiểu, tại sao Kỳ Liên học trưởng lại có thể nói ra những lời này một cách thẳng thắn như vậy, rõ ràng…
“Ngạo Vân, tính ra thì em cũng đã ở cùng với Dao Dao một khoảng thời gian rồi, chưa giày vò đủ sao?”
Ngự Ngạo Thiên ngồi dậy, từ từ kéo Dao Dao lên và ôm trong tay.
“Đương nhiên không đủ, tại sao phải đợi cô ấy mang thai con của em mới nói?”
Nói rồi, Kỳ Liên bước lên trước mặt kéo Dao Dao về bên mình.
Ngự Ngạo Thiên không có khoảnh khắc nào buông tay, cô giống như một cái bàn ủi bị hai người đàn ông kéo sang trái, kéo sang phải.
“Như vậy đi, Ngạo Vân dù anh nói gì thì em cũng không công nhận, chi bằng chúng ta để cho Dao Dao lựa chọn nhé, cô ấy chọn em thì từ nay anh sẽ không xuất hiện nữa, cô ấy chọn anh thì từ nay về sau em đừng có làm phiền cô ấy nữa, thế nào?”
“Ngự Ngạo Thiên, những lời này của anh là có ý gì? Muốn quay lại rồi sao?”
“Ừ!”
Ngự Ngạo Thiên nhún vai nở nụ cười độc ác:
“Từ đầu anh đã nói là tùy em, tuyệt nhiên không nói là cho Dao Dao làm bạn gái của em nhé”
“Anh… anh là một kẻ giảo hoạt, làm việc gì cũng luôn luôn giữ cho mình một lối thoát”
Kỳ Liên học trưởng oán hận nới lỏng tay kéo Dao Dao, ngôn từ có một chút châm biếm mỉa mai.
Nhưng có điều cũng khó trách Kỳ Liên học trưởng Ngạo Vân cảm thấy anh ta giảo hoạt, ngay cả Dao Dao nghe thấy cũng cảm thấy như vậy…
Ngự Ngạo Thiên thật sự có đủ sự giảo hoạt! Người đàn ông này bất luận có chuyện gì đều sẽ chiến thắng như vậy. Thật dễ dàng tấn công và rút lui. Cô rất bội phục.
“Bảo bối! Nào, lựa chọn đi!”
“Ừ!”
Ngự Ngạo Thiên đến là thật? Thật sự là cần cô chọn lựa sao?
Thật ra…
Thật ra…
Hay là…
Hay là…
Đây là cơ hội tốt nhất để rời khỏi Ngự Ngạo Thiên, không phải sao? Cuối cùng anh ta cũng kêu mình lựa chọn.
Nhưng… Kỳ Liên Ngạo Vân, mình nhớ tối hôm đó đã nói qua với anh tâm ý của mình rồi, đến bây giờ mình vẫn không thay đổi!
Quyết định đã được đưa ra, cô nắm chặt cánh tay của Ngự Ngạo Thiên, cố ý nhìn hắn với một ánh mắt miễn cưỡng.
Ngự Ngạo Thiên có đôi lúc rất xấu, rất đáng sợ!
Nhưng…
He he, lần này cô đã thật sự hạ quyết tâm phải an tâm ở bên cạnh người đàn ông này trong ba năm. Trừ khi trời sụp, còn không thì cô sẽ không vi phạm nội dung đã thỏa thuận.
Điều chủ yếu nhất là…
Trước mắt cô cảm thấy Kỳ Liên Ngạo Vân so với Ngự Ngạo Vân vẫn có một chút đáng sợ hoặc là hoàng tử u sầu trước kia chỉ là… không tồn tại rồi.
“Lạc… Dao Dao.”
Tức thì con bọ cạp u sầu trong Ngạo Vân như bị kích động có chút giận giữ, anh nắm chặt nắm đấm.
Ngự Ngạo Thiên xem tình hình không được ổn lắm, liếc nhìn Dao Dao:
“Bảo bối! Em ra ngoài trước đi!”
“Ừ!”
Cô cẩn thận, nghiêm túc rời Ngự Ngạo Thiên chạy nhanh ra khỏi phòng.