Mắt hắn lóe lên, cười tà ngắm nhìn Long Diệp bên cạnh.
Chỉ thấy, Long Diệp hiểu ý liền nhún vai, một giây sau, thần sắc hắn lạnh lẽo, đứng dậy liền một tay giữ chặt cánh tay cậu của Dao Dao, dùng sức giữ chặt hắn dưới bắp chân của hắn.
Cánh tay của cậu Dao Dao bị Long Diệp giữ chặt, quỳ gối trước mặt Ngự Ngạo Thiên. “Ngự tiên sinh? Long tiên sinh, các anh muốn làm gì?”
“Quên nói cho ông biết rồi, miệng ông trong một mực kêu tiểu nha đầu kia là con hoang, bây giờ cô ấy là nữ nhân của... Ngự Ngạo Thiên tiên sinh đây!” Theo Long Diệp lời này nói xong.
Hai con ngươi Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, vung tay lên “ba, ba, ba, ba…” Đánh liên tiếp mười cái tát.
Cậu của Dao Dao bị hắn ta đánh đến khóe miệng chảy máu, răng cũng tróc ra một khỏa. Long Diệp vừa mới buông tay ra, hắn liền ngã trên mặt đất. “Ngự, ngự tiên sinh... Thực xin lỗi, tôi không biết... Tôi không biết Dao Dao, lại là... nữ nhân của cậu. Chuyện kia còn tiếp tục... Tiếp tục hỏi sao?”
Long Diệp mắt nhìn sắc mặt của Ngự Ngạo Thiên, ngồi xổm người xuống, ôn nhu nói: “Đương nhiên là sẽ tiếp tục hỏi, nếu như hỏi mà ông không trả lời được... ông biết hậu quả rồi đấy. Ai nha, còn nữa, lúc Dao Dao mới vừa đi còn nói, ông mà còn làm phiền mẹ của Dao Dao nữa, cô ấy đã có thể để ông đi ngủ ngoài đường rồi, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?”
Đúng vậy, vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đây. Hiện tại thống khổ nhất chắc hẳn là cậu của Dao Dao rồi.
“Ngạo Thiên, chúng ta đi thôi.”
“Đợi một chút.” Ngạo Thiên nãy giờ vẫn duy trì im lặng bỗng mở miệng, hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa sổ, nghiêng người nấp về một phía ở vách tường, mắt liếc ra ngoài cửa sổ, thò tay chỉ chỉ...
Long Diệp nhìn theo cánh tay của hắn... “Tiểu La Li? Cô như thế nào còn chưa đi nữa?”
“Bảo bối cảnh giác như vậy, chắc sẽ không rời đi nếu không biết ai đang “Chiêu đãi” cậu của cô ấy đây này.”
“Làm sao bây giờ?”
“Hư” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười, từ trong túi chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, hắng giọng một cái: “Ở đâu?”
“Ách, em vẫn còn ở đó.”
“Bảo bối, không phải em nói chỉ đi nửa giờ thôi sao? Hiện tại đã quá nửa giờ rồi, tại sao vẫn chưa trở về, muốn anh trừng phạt em sao?”
“Thế nhưng mà... Em...”
“Không giải thích gì hết! Bây giờ lập tức trở về! Nếu như trong nửa giờ, em không xuất hiện trước mắt anh, em coi chừng hậu quả của mình đấy!” Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên rất nhanh cúp điện thoại.
Long Diệp một bên nghe được một màn này, che miệng cười khanh khách. “Ngạo thiên, Cậu có thể... Cậu có thể... Ha ha ha, cậu lại hèn hạ như vậy.”
Tia thâm thúy trong mắt lại lần nữa quét ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy, bóng dáng Dao Dao đang chậm rãi rời xa khỏi biệt thự này. “Ai... Dao Dao thông minh như vậy, nếu không dùng đến loại thủ đoạn này, chỉ sợ rất khó để cô ấy bỏ qua.”
Điều này cũng đúng. Long Diệp cho rằng, nếu như Ngự Ngạo Thiên không thông minh như vậy thì khả năng quyền chủ đạo sẽ bị Dao Dao nắm trên tay. Tựa như vừa rồi, hắn xử lí xong cậu của Dao Dao cậu, đơn thuần nghĩ là có thể rời đi được rồi. Nếu không phải Ngự Ngạo Thiên tinh ý phát hiện được, có thể bọn họ đã bị bại lộ.
Có lẽ đây là số mệnh, cô gái có chỉ số thông minh khác người thương như Dao Dao hết lần này tới lần khác gặp một người đàn ông có chỉ số thông minh khác với người thường như Ngự Ngạo Thiên, nếu hai người này có đối lập nhau, Long Diệp quả thực không thể tưởng tượng kết quả sẽ đáng sợ như thế nào!
Có thể...
Ngạo Thiên phải chăng chú ý tới xưng hô của cậu Dao Dao cứ luôn miệng “đồ con hoang, đồ con hoang?” Nghĩ vậy, Long Diệp không khỏi nhìn mặt Ngự Ngạo Thiên...
Dọc đường, trong đầu Dao Dao luôn nghĩ đến chuyện trong biệt thự kia.
Người trong biệt thự ấy rốt cuộc là ai? Vì sao mà mình vừa xuất hiện, bọn họ lại ẩn trốn? Có thể thấy được, hai người kia nhất định không muốn đụng mặt mình đây mà, liệu mình có quen biết họ hay không?
“Hừ, đều do Ngự Ngạo Thiên, hối! Hối! Hối! Hối cái gì mà hối chứ, nói không chừng nếu mình chờ ở cửa biệt thự lâu hơn chút nữa thì có thể đã thấy được hai người kia rốt cuộc là ai rồi.” Dao Dao oán hận cắn răng.
“Đã qua ngày mới rồi, hiện tại là đang muốn dành thời gian cho bản thân mình, được...”
Lấy điện thoại ra, mắt nhìn tên người gọi trên màn hình: “Này, Tiểu Mạn, có chuyện gì?”
“Bạn tôi, sau khi kết thúc mở lớp mới là sinh nhật của cậu rồi, mọi người đã quyết định sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu đấy. Cậu nhìn xem cậu có rãnh lúc mười hai giờ đêm không.”
“À? Ngày mở lớp mới không phải sinh nhật của tớ mà là ngày hôm sau.”
“Dao Dao cậu ngốc vừa thôi, Ngày mở lớp mới thì sớm lắm mười một giờ tối mới xong. Không phải còn một tiếng đồng hồ nữa là qua ngày mới rồi sao?”
Ách... Cũng đúng. “Vậy được rồi.”
“Được. Tụi mình sẽ tập trung tại quán Barbie Bar lúc hai giờ sáng. Đúng rồi, cậu xin phép Ngự Ngạo Thiên luôn đi.”
“À?” Thật ra, Dao Dao quên mất sự hiện diện của Ngự Ngạo Thiên rồi. “Đừng nói đến chuyện xin phép anh ta, anh ta chắc chắn sẽ bảo tớ không được đi ra ngoài hoặc đại loại là giống như vậy.” Nếu biết được tớ đi đến chỗ đó, anh ta sẽ không để yên đâu.
“Cho nên ta mới nói cậu gọi Ngự Ngạo Thiên cùng đi luôn nha, như vậy anh ta sẽ không ngăn cản cậu đi rồi. Hơn nữa, lần này mọi người tham dự đều là người một nhà, bọn họ sẽ không bán đứng cậu đâu, yên tâm đi.”
Ha ha, vẫn là Tiểu Mạn thông minh. “Tớ biết rồi.” Cúp điện thoại, Dao Dao cao hứng đẩy cửa chính của biệt thự.
Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy cô trở về, lạnh lùng lườm cô một cái...
“Ách, thật có lỗi, đã về trễ rồi.” Dao Dao tự biết mình sai liền áy náy cười cười.
Dao Dao biết rõ, Ngự Ngạo Thiên sẽ không vì chuyện này mà trách cứ mình, dù sao hắn... Cũng “không sạch sẽ”. “Lần này anh tha cho em, nếu có lần sau, anh nhất định sẽ trừng phạt em!”
“Em biết rồi. Cái gì vậy, Ngạo Thiên...” Tay với đến đồ vật ở bên trong, Dao Dao rón ra rón rén ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên.
Ngự Ngạo Thiên xem xét gương mặt đang tươi cười của Dao Dao, cùng với cái xưng hô “Ngạo Thiên” này, đã biết rõ Tiểu La Li này đang có ý đồ khác... “Em muốn gì nói đi?”
“Hắc hắc.”
“Bảo bối, em cho rằng cười ngây ngô sẽ hữu dụng sao? Lần sau, trước khi muốn xin anh cái gì, em ít nhất...” Hai tay Ngự Ngạo Thiên ôm eo Dao Dao, một tay lấy cô ôm ở trong ngực, mặt đối mặt: “Trước phải đem tâm tình của anh như thế nào đã? Em cứ nói đi?”
Nhìn mặt Ngự Ngạo Thiên đang cười tà, Dao Dao liền bất an mà ngồi nhích ra: “Thực ra, cũng không phải chuyện gì to tát. Em chính là... Muốn hỏi anh là tối thứ tư... Anh có rãnh không?”
“A?” Ngự Ngạo Thiên tự hỏi, cánh môi khêu gợi chậm rãi rơi lên vành tai của Dao Dao: “Tối thứ tư không phải em mở lớp biểu diễn sao?”
Hô hấp ấm áp thổi vào trong lỗ tai mẫn cảm của Dao Dao, làm lời nói càng thêm say lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao liền đỏ bừng: “Ý của em là sau khi lớp biểu diễn kết thúc, anh có rảnh không.”
“Để anh xem lại đã.” Đôi môi mút thỏa thích lấy vành tai của Dao Dao.
“A...” Dao Dao đong đưa cái đầu nhỏ, tránh thoát môi đang công kích của hắn: “Anh muốn xong chưa?”
“Đang suy nghĩ.” Khuôn mặt tuấn mỹ câu dẫn ra một nụ cười xấu xa, bàn tay to của hắn theo vòng eo mảnh khảnh của cô chậm rãi hướng lên tìm kiếm...