“Dao Dao, tự nguyện là ý gì chứ?”
“Bản Thân lại là một luật sư.”
“Ô, luật sư rất lợi hại, có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng, nắm rõ toàn bộ sự việc một cách thần kì.”
“Không phải như vậy, luật sư đáng lẽ phải biện hộ cho lẽ phải mới đúng chớ.”
Luật sư là một nghề nghiệp vĩ đại thiêng liêng, nó thật có thể biến xấu thành tốt, trắng đen đảo lộn, đem kẻ xấu thành người tốt hay là biến người tốt thành kẻ xấu. Nhưng đối với Dao Dao mà nói thì luật sư chính là hóa thân của sự chính nghĩa.
Nhưng hôm nay…
Cô lại làm trái lý tưởng của bản thân, không những đứng nhìn Ngự Ngạo Thiên giết người mà còn dùng mưu kế của bản thân giúp hắn thoát thân thành công.
Thật xin lỗi, Thái Mỹ Ty.
Ở phương Tây, có một nữ thần công lý tay phải cầm kiếm, tay trái nâng cán cân Thiên Bình có tên gọi là Thái Mỹ Ty. Nữ thần với dáng đứng uy nghiêm, oai phong và lẫm liệt không chút dối lừa.
Có lúc, hình tượng của nữ thần bị điêu khắc thành che hai mắt lại ngụ ý pháp luật tuy hai mà một. Thiên Bình, tượng trưng cho chính nghĩa trên thế gian, pháp luật công tâm, công bằng. Cây kiếm tượng trưng cho biện minh thị phi, chém trừ tội ác, giúp đỡ chính nghĩa.
“Xin lỗi!” Dao Dao đột nhiên bừng tỉnh, đập vào mắt cô là một mảnh trắng xóa.
Nơi này là?
Chậm rãi nâng cánh tay phải bị thương đã được băng bó cẩn thận lên trước mặt. Đây là bệnh viện sao?
“Ngây ngốc lại”, cô không khỏi hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi….
A, dĩ nhiên là mộng thấy Thái Mỹ Ty.
Nhưng khi cô nghe được tin tức của Lý Cảnh Ty, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là không muốn Ngự Ngạo Thiên có chuyện, làm cho Lý Cảnh Ty đi rồi, cô không cảm thấy hổ thẹn vì đã vi phạm pháp luật mà ngược lại lại thở dài thật nhẹ nhõm vì xác định được Ngự Ngạo Thiên đã an toàn rồi.
“Vì sao mình lại có cái suy nghĩ này trong đầu vậy chứ?” Rõ ràng ban đầu ghi danh luật sư cô chỉ nghĩ tới sự công bằng công chính ấy vậy mà hôm nay…
“Tỉnh rồi?”
Nhìn theo hướng âm thanh vừa rồi, chỉ thấy một tia sang mặt trời chiếu trên người Ngự Ngạo Thiên làm cho thân ảnh hắn cao lớn dị thường đến lóa mắt.
“Em bị làm sao vậy?” Cô vô lực ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại mình trước đây còn đang ở công ty của Ngự Ngạo Thiên.
“Em bị thiếu máu, ngất xỉu ở công ty.”
“Là anh ta đưa mình đến bệnh viện sao?”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng cảm ơn anh!” Nghe cứ như anh đang trách cứ cô vậy, Dao Dao sửng sốt một chút. Cô… cô đã gây ra họa gì sao?
Đột nhiên, Ngự Ngạo Thiên bước nhanh tới trước mặt cô, đem thân thể nhỏ bé của cô mà kéo vào trong lòng: “Lần sau, đừng bao giờ làm những trò ngu xuẩn như vậy nữa!”
“Xem ra chính mình đã thật sự gây ra họa rồi sao?”
“Xin Lỗi anh.”
Nghe được giọng nói của cô, hắn lại càng ôm chặt cô hơn nữa, giờ mới phát hiện cô thật nhỏ bé biết bao, tựa như nếu hắn dùng sức một chút thì có thể đem cô bẻ gãy được mất, thật khiến hắn có chút đau lòng. “Em không hề có lỗi gì với anh, em hãy nên xin lỗi bản thân mình thì hơn. Em như vậy thật khiến anh… Đau lòng! Có hiểu hay không?”
“Thình thịch.” Nhịp tim cô liên tục co thắt lại, “đau lòng” hai từ này từ miệng Ngự Ngạo Thiên nói ra sao lại làm cô có cảm giác… tim đập nhanh hơn như vậy chứ? Rõ ràng cũng chỉ là một từ ngữ bình thường tựa như hay hỏi thăm nhau, như thế không phải sao.
Hay là bởi vì hắn ít nói ra những câu như thế này? Cho rằng bản thân lại nhiều chuyện, tự cho mình là thông minh nữa rồi. Không phải là tốt rồi.
“Ngự Ngạo Thiên, anh sau này có thể đừng dễ dàng cướp đi sinh mạng của người khác như vậy, có được không?”
“Ha, em vẫn còn quá nhỏ nên căn bản không hiểu được đạo lý cá lớn nuốt cá bé này được đâu. Ở xã hội này nếu em không “diệt” người khác thì ắt hẳn người khác sẽ “diệt” mình.”
Cũng giống như Nam Lộc đã từng nói, phải không? Đứng trên lập trường của Ngự Ngạo Thiên cũng vậy, trên lưng hắn còn phải gồng gánh nhiều thứ, nếu là người bình thường không thể nào mà chịu đựng được. Xem ra thế giới của hắn cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ mà hiểu được.
Chậm rãi thả lỏng vòng ôm ra, hắn giữ tay mình trên đôi vai của Dao Dao, đôi mắt sâu thẳm hướng về môi cô.
Khi cô chú ý đến ánh mắt của hắn, trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, theo phản xạ mà cuối thấp đầu xuống, bởi vì cô sợ… Ngự Ngạo Thiên sẽ hôn mình.
Song, hắn vẫn cuối xuống mà cướp đi nụ hôn của cô. Nhưng đây lại là một nụ hôn vừa ôn nhu lại vừa nhu tình, nó khiến người khác không kìm lòng được mà muốn chìm sâu vào trong đó…
“Ạch, phải chăng là tôi đến không đúng lúc rồi?” Ở ngoài cửa, đột nhiên truyền đến âm thanh của Long Diệp, Dao Dao theo phản xạ đẩy Ngự Ngạo Thiên ra, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
“Biết đến không đúng lúc rồi, vậy mà cậu vẫn đi vào sao?” Lời nói của Ngự Ngạo Thiên kèm theo vài phần oán giận.
“Tôi đây là tới thăm Tiểu La Li, sao có thể quay đầu bỏ về được chứ?” Long Diệp vừa nói vừa cầm một bó hoa tươi đến trước mặt Dao Dao: “Thích Không?”
“Thích, cảm ơn anh.”
“Ha ha.” Long Diệp cười dịu dàng đem bó hoa tươi để một bên, điểm nhẹ chóp mũi cô sủng nịnh: “Tiểu La Li cô hôm nay quả thật rất dũng cảm.” Nói xong, không chờ Dao Dao phản ứng lại, hắn đã khom người hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Ạch…
Cô liền thất kinh, mang theo thân thể lùi về phía sau cùng với ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên đang ngồi ở đầu giường.
Long Diệp nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, dịu dàng cười nói: “Tiểu La Li, đừng sợ. Ngự Ngạo Thiên không biết ghen đâu, nếu như hắn ghen thật thì cô… đã thắng rồi đó!”
Lời này của Long Diệp là ý gì chứ? Tại sao Ngự Ngạo Thiên lại ghen thì cô lại thắng chứ? Hai việc này có liên quan gì đến nhau sao?
Cô nghi hoặc liếc trộm về phía Ngự Ngạo Thiên.
Giờ khắc này, trên mặt hắn nở một nụ cười bất đắc dĩ, đúng như Long Diệp nói Ngự Ngạo Thiên không biết ghen mà nghĩ lại xét về quan hệ của cô với hắn thì đâu có gì mà Ngự Ngạo Thiên phải ghen chứ.
Đúng rồi, quan hệ, rốt cuộc cô với hắn là quan hệ gì chứ?
Có lúc, Ngự Ngạo Thiên đối với cô cảm giác như anh trai đối với một cô em gái, khi không tốt thì xem cô như người xa lạ.
Cùng lắm, giữa họ chỉ là xa hơn tình anh em một chút, cao hơn là sự tiếp xúc giữa những người xa lạ. Tóm lại mặc kệ là kiểu quan hệ gì, tuyệt đối không phải là quan hệ tình cảm nam nữ, điểm ấy cô rất rõ ràng và tin chắc Ngự Ngạo Thiên cũng khẳng định như vậy!
Dần dần thì trời cũng tối.
“Dao Dao”
“Tiểu Mạn, sao cậu lại ở đây?”
“Phí lời, bạn tốt của mình nhập viện mà mình lại không tới thăm sao? Cậu nghĩ mình là…” Vừa nói vừa đi vào phòng bệnh, lúc này Cung Tiểu Mạn mới chú ý đến Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lập tức trở nên cứng nhắc: “Ngự, Ngự tổng, anh ở đây sao…”
Ngự Ngạo Thiên nhìn cô cười tao nhã, đứng dậy đến bên giường bệnh, khẽ hôn lên trán Dao Dao một cái: “Anh ra ngoài một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Dạ.”