Tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, bàn tay dùng sức nâng cằm Mạc Tiểu Hàn lên, khiến cô đối diện thẳng vào mắt hắn: "Cô sai rồi? Tốt lắm, cô nói xem cô sai chỗ nào?"
Mạc Tiểu Hàn che giấu tất cả những mũi nhọn trong ánh mắt: “Tổng giám đốc Sở, anh chán ghét tôi như vậy. Anh không yêu thích tôi, nhất định là bởi vì tôi làm chưa đủ tốt."
Sở Thiên Ngạo cười lạnh tiến tới gần cô: "Đây là lời nói thật lòng của cô sao? Sao tôi lại nghe có vẻ giả dối như vậy?"
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn hoảng sợ. Nhưng ánh mắt lại càng thêm vô tội: "Là lời nói thật lòng. Tôi nhớ anh đã từng nói, là phụ nữ phải ngoan một chút mới được người ta thích."
Ánh mắt Sở Thiên Ngạo cười như không cười: "Vậy sao, cô nghĩ cứ như vậy sẽ khiến tôi vui lòng?"
Mạc Tiểu Hàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, sách lược giả bộ là tiểu bạch thỏ quả nhiên là hữu hiệu.
"Tổng giám đốc Sở, anh chịu bỏ nhiều tiền cho ba tôi chữa bệnh như vậy. Tôi, tôi biết ơn còn không kịp. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn cố gắng khiến giọng nói có vẻ thành khẩn.
"Nếu như tôi không chịu tốn tiền chữa bệnh cho ba cô, thì tôi ở trong lòng cô là khốn kiếp, ác ôn, sắc lang, đúng không?" Sở Thiên Ngạo chợt giảm sức lực trong tay, mất đi chỗ dựa khiến Mạc Tiểu Hàn đứng không vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo lại trở nên lãnh khốc không có một chút nhiệt độ, khuôn mặt anh tuấn càng thêm u ám.
Mạc Tiểu Hàn cắn môi dưới, cố gắng kềm chế câu nói sắp bật ra khỏi miệng kia: anh chữa bệnh cho ba tôi là vì tốt bụng sao? Còn không phải do muốn chiếm đoạt tôi làm tình nhân của anh! Thỏa mãn thú tính của anh chắc!
Chịu đựng! Mạc Tiểu Hàn, mi phải học được cách chịu đựng! Trong lòng động viên chính mình. Mạc Tiểu Hàn lặng lẽ lui đến góc khuất.
Sở Thiên Ngạo đi tới ngồi xuống bàn ăn. Đưa tay phải ra: "Lấy ra!"
"???" Mạc Tiểu Hàn khó hiểu.
"Lấy cho tôi đôi đũa!" Sở Thiên Ngạo nhìn chiếc tô thủy tinh to trên bàn tràn ngập màu sắc trước mặt, nhất thời cảm thấy rất đói bụng. Nhìn bề ngoài có vẻ rất ngon, không ngờ, Mạc Tiểu Hàn lại có tài như vậy!
Mạc Tiểu Hàn đang đói bụng đến hoa cả mắt, trơ mắt nhìn Sở Thiên Ngạo ăn tô mì to đang đang tỏa ra hương vị ngọt ngào, cuối cùng đến nước cũng uống sạch sẽ, một muỗng cũng không chừa lại cho cô!
Sở Thiên Ngạo ăn mì xong, thỏa mãn ngồi trên ghế sa lon. Áo sơ mi bằng nhung tơ màu đen, lười biếng mở ra hai nút trên cùng, trên mặt, vẫn là bộ dáng anh tuấn cười như không cười, chỉ có đáy mắt lãnh khốc, so với đêm tối sâu nhất còn thâm trầm hơn!
Liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn, mở miệng lạnh lùng: "Bắt đầu từ bây giờ, cô không được đi học rồi. Nhiệm vụ bây giờ của cô chính là giúp việc bên cạnh tôi."
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn hoảng hốt, không được, cô không thể bỏ học được. Nếu như bỏ qua cơ hội học đại học, thì cả đời này cô đều bị Sở Thiên Ngạo quản chế. Cô còn rất nhiều mơ ước phải hoàn thành! Cô không thể bất lực như vậy, cam tâm làm một con chim Hoàng Yến bị nuôi nhốt trong lồng tre!
"Cầu xin anh, để cho tôi học xong đại học đi!" Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn chân thành cầu khẩn. Sở Thiên Ngạo thủ đoạn phi thường, nói được là làm được. Nếu như hắn thật sự quyết tâm không để cho cô đi học, thì cô có làm gì cũng vô ích.
Sở Thiên Ngạo bá đạo chau mày: "Tài nấu nướng của cô rất tốt, đi học quá lãng phí. Ở nhà nấu cơm cho tôi đi!"
NND! Logic gì vậy! Tài nấu nướng không tệ, đi học chính là lãng phí sao! Trong lòng Mạc Tiểu Hàn đem tổ tông mười tám đời của Sở Thiên Ngạo mắng một lần. Trong miệng cũng không ngừng cầu khẩn.
Thiếu nữ đẹp như lê hoa đái vũ, mềm giọng cầu khẩn. Người có tâm địa sắt đá cũng sẽ mềm lòng.
Ánh mắt tà mị của Sở Thiên Ngạo không ngừng lượn quanh trên cơ thể có lồi có lõm của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn nhất thời cảm thấy cả người rét run. Từ trong mắt hắn, cô có thể phát hiện ra tia sáng dục vọng như thiêu như đốt! Ánh mắt đó từ từ quét qua nơi mẫn cảm của cô, vừa nóng rực lại vừa lạnh lẽo!