Trong ánh sáng mờ, tưởng là Mạc Tiểu Hàn, Tư Hàn lập tức lật người ngồi dậy, ôm cổ Vú Trương: "Mẹ. . . . . ."
Vú Trương sửng sốt, cưng chiều vuốt vuốt đầu Tư Hàn: "Bà không phải Cô Mạc, Cô Mạc ngủ trong phòng cha con."
Tư Hàn lập tức tỉnh táo lại. ánh mắt trong veo tủi thân nhìn Vú Trương: "Mẹ và cha nói ngủ cùng con, sao lại lén chạy đi? Con muốn đi tìm bọn họ!"
Vú Trương cười có mấy phần quỷ dị: "Tư Hàn, không nên đi, mẹ và cha tối hôm qua mệt chết đi, để cho bọn họ nghỉ ngơi thêm một lát đi! Một lát nữa chú Vương sẽ đưa cậu đi nhà trẻ."
"Không! Con muốn đi tìm bọn họ!"
"Cha và mẹ con hiện giờ rất ân ái a, con mà đi tìm họ, về sau cô Mạc sẽ không ở lại nữa." Thấy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn hòa thuận như lúc ban đầu, Vú Trương cũng rất vui mừng. Có thể thấy được, Tiểu Hàn thật rất thương Tư Hàn. Mẹ ruột chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi. Đây chính là duyên phận nha.
Nghe Vú Trương nói như thế, Tư Hàn nhất thời hiểu chuyện gật đầu một cái: "Được, con sẽ không phá họ nữa. Tự con đi nhà trẻ."
Chiếc xe màu đen chở Tư Hàn trên đường đi nhà trẻ .
Thời tiết rất tốt, tâm trạng chú Vương cũng rất tốt. Nghe Vú Trương nói, Tư Hàn rất nhanh sẽ có mẹ. Hơn nữa người mẹ này còn rất thương yêu cậu chủ nhỏ.
Tư Hàn bộ dạng xinh đẹp, lại hồn nhiên đáng yêu, Nhà họ Sở trên dưới không có một người nào không thương yêu cậu. Cậu có thể hạnh phúc, đương nhiên tất cả mọi người đầu vui vẻ.
Chú Vương đang suy nghĩ. Chợt, một tiếng va chạm chói tai! Một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên từ bên cạnh vượt qua, đâm thẳng tới!
Chú Vương liều mạng đánh tay lái, trong lòng một mảnh tuyệt vọng! Cậu chủ nhỏ ngồi ở phía sau chơi, không có ngồi ghế em bé, cũng không có đeo dây nịt an toàn! Đều do ông buổi sáng sơ sót!
Có gắng đánh tay lái, dùng tòan bộ sức lực tránh chiếc xe thể thao đụng vào, chú Vương dù chết cũng muốn bảo vệ Tư Hàn.
Tiếng va chạm vang lên bén nhọn. . . . . Sau một cảm giác đau nhói, chú Vương liền mất đi tri giác. . . . . .
Nhà họ Sở, trong phòng ngủ của Sở Thiên Ngạo .
Mạc Tiểu Hàn đang vội vàng đứng trước gương trong phòng tắm mặc quần áo. Tối hôm qua không biết Sở Thiên Ngạo bị cái gì, làm tới rạng sáng mới ngưng chiến, thể lực của cô đã hoàn toàn tiêu hao! Hôm nay là ngày nhà trẻ đi học, không đến nhanh một chút, thì sẽ trễ!
Ai! Cũng không biết buổi sáng Tư Hàn tỉnh lại không có mình bên cạnh có phải rất đau lòng hay không. . . . . .
Lười biếng nằm ở trên giường, Sở Thiên Ngạo mang theo nụ cười thỏa mãn nhìn Tiểu Hàn ở trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ba năm, hắn chưa từng thỏa mãn như vậy. Những người phụ nữ kia tới tới lui lui, không có một người nào có thể làm cho hắn để ý. Có lúc mặc dù cùng các cô làm chuyện đó rất mãnh liệt, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến Mạc Tiểu Hàn.
Điện thoại nội bộ bên giường vang lên, Sở Thiên Ngạo miễn cưỡng cầm điện thoại lên.
"Alo. . . . . ."
Đầu kia truyền tới một giọng nói hoang mang sợ hãi: "Cậu chủ! cậu chủ nhỏ xảy ra tai nạn xe! Bây giờ đang ở bệnh viện Nhâm An! Cậu chủ mau tới đây!"
"Cái gì! Tư Hàn xảy ra tai nạn xe?" Sở Thiên Ngạo hét lớn một tiếng, gương mặt anh tuấn trở nên trắng bệch!
"Thiên Ngạo! Anh nói cái gì!" Mới vừa rửa mặt xong Mạc Tiểu Hàn lập tức từ phòng tắm vọt ra, trợn to đôi mắt khiếp sợ nhìn Sở Thiên Ngạo, chỉ mong là mình nghe lầm.
Sở Thiên Ngạo mặc quần áo thật nhanh.
"Tiểu Hàn, Tư Hàn bị tai nạn xe, chúng ta tới bệnh viện Nhâm An!"
Sở Thiên Ngạo chạy xe trên đường như điên, cáo xe khác trên đường bị chiếc xe này làm cho sợ hãi nên rối rít né tránh.
Kéo tay Mạc Tiểu Hàn chạy như bay, rốt cuộc chạy tới trước giường bệnh của Tư Hàn .
Vừa nhìn thấy mặt của Tư Hàn, nước mắt Mạc Tiểu Hàn liền chảy xuống. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt băng bó dày đặc, đùi cũng bó thạch cao dầy cộm, cả người nhìn qua vô cùng đáng thương.
"Tư Hàn, là mẹ không tốt, mẹ thực xin lỗi con. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn khóc không thành tiếng, đau đến tê tâm liệt phế.
Là cô không tốt, tối hôm qua nếu như cô không bị Sở Thiên Ngạo trêu chọc, tối hôm qua nếu như cô ở bên cạnh Tư Hàn, buổi sáng tự mình đưa cậu đến trường học. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này!
Mạc Tiểu Hàn hối hận vô cùng!
"Bác sĩ! Sao rồi!" Trong lòng Sở Thiên Ngạo cũng đau đớn vô cùng, nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh, nhìn bác sĩ mặc đồ trắng bên cạnh hỏi thăm tình hình.
"Bây giờ đang chờ lấy máu! Máu của bạn nhỏ này là nhóm Rh âm tính, loại máu này quá hiếm, ngân hàng máu chúng tôi không đủ, chỉ có thể nhờ bệnh viện khác giúp đỡ."
Ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn sáng lên, từ bên giường Tư Hàn nhào tới đụng ngã cả bác sĩ bên này, kéo tay áo của mình lên: "Bác sĩ, tôi là máu Rh âm tính, lấy máu tôi đi!"
Cánh tay Mạc Tiểu Hàn mảnh khảnh, trắng nõn, nhưng trên cổ tay lại có một vết sẹo thật sâu.
Vết sẹo kia đập vào mắt Sở Thiên Ngạo đau nhói. Trong lòng đau đớn không dứt.
"Cô là nhóm máu Rh âm tính? Vậy thì tốt quá! Lập tức chuẩn bị truyền máu!"
Ngoài phòng phẫu thuật, Sở Thiên Ngạo vô cùng lo lắng ngồi ở khu chờ. Mặc dù bác sĩ nói Tư Hàn chỉ bị ngoại thương, tình trạng xương đùi gãy cũng không nghiêm trọng, không bị nát bấy, xương trẻ con mau lành, mấy tháng sau sẽ khỏi. Chỉ cần có máu, Tư Hàn sẽ không gặp vấn đề gì quá lớn.
Nhưng Sở Thiên Ngạo vẫn rất lo lắng. Tư Hàn từ nhỏ đã không có mẹ, sự quan tâm so với những đứa trẻ khác thiếu đi một nửa, bây giờ lại. . . . . .
Vừa rồi nghe bác sĩ nói, lúc chú Vương được đưa tới bệnh viện có tỉnh lại một lúc. Ông ấy nói là có người cố tình đụng vào xe Tư Hàn! Rốt cuộc là ai mà tàn nhẫn như thế! Sở Thiên Ngạo siết chặt tay thành quả đấm, trong ánh mắt thâm thúy nồng đậm sát khí, giờ phút này, hắn còn đáng sợ hơn so với Ma vương đến từ địa ngục !
Hai bác sĩ đi qua bên cạnh. Giọng nói lọt vào tai Sở Thiên Ngạo.
"Dám nói không phải hai mẹ con! Thật trùng hợp! Hai người đều là loại máu hiếm thấy như vậy, hơn nữa dáng vẻ cũng rất giống, tôi còn tưởng rằng là hai mẹ con!"
"Đúng! Đứa bé đó có phải là con trai thất lạc của người phụ nữ kia không? Chứ sao lại trùng hợp như thế! Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như thế được!"
"Nếu muốn biết có đúng không, làm xét nghiệm DNA là ra ngay. Bệnh viện chúng ta cũng làm được."
Giọng nói càng lúc càng xa, đầu óc của Sở Thiên Ngạo như bị cái gì đó đụng vào chợt sáng lên!
Lời của bác sĩ rất có lý! Có lẽ Tiểu Hàn thật sự là mẹ của Tư Hàn? Nếu sự thật là như vậy, cũng không khó để giải thích tại sao Tiểu Hàn lại thương yêu Tư Hàn như vậy. Tư Hàn đối với Tiểu Hàn có tình cảm thân mật trời sinh, từ ánh mắt của Tiểu Hàn là có thể nhìn ra.
Đó chính là ánh mắt đứa bé nhìn thấy mẹ mình. Hoàn toàn phụ thuộc và vô cùng yêu thích.
Tiểu Hàn nói chị cô báo cho cô biết cô sinh con gái, vừa mới sinh xong là chết. nhưng nếu chết rồi, trước khi vứt bỏ cũng phải để cho Tiểu Hàn nhìn một cái chứ! Cách làm của chị cô quá không hợp với lẽ thường!
Đứa bé được người phụ nữ kia đưa tới cũng có mấy phần kỳ lạ, nói là vừa mới sinh xong, nhưng dáng người hoàn toàn không giống như mới sinh!
Trước kia không cẩn thận suy xét, bây giờ những nghi vấn này từng chuyện một hiện lên trong đầu Sở Thiên Ngạo! Hắn càng nghĩ càng kích động, hướng phòng làm việc bác sĩ đi tới!
*******************************
Trong phòng làm việc của Thân Hạo Khiêm, Thân Hạo Khiêm đang giận dữ.
"Lương Noãn Noãn! Sao em có thể làm như vậy, thật là quá đáng! Là tội phạm! Là mưu sát! Em biết không! !"
Lương Noãn Noãn ôm cánh tay, trong lòng hơi sợ, nhưng ngoài miệng vẫn còn nguỵ biện: "Tôi chỉ là tìm mấy người dạy dỗ thằng bé Lucas đó, không ngờ lại lớn chuyện như vậy! Điều này sao có thể trách tôi được!"
Thân Hạo Khiêm chỉ tay về phía cô, bị cô chọc tức nói không ra lời! Đến lúc này mà cô còn chối bỏ trách nhiệm.
Ánh mắt Lương Noãn Noãn đảo lòng vòng: "Hạo Khiêm, anh biết thằng bé Lucas đó là ai không? Tên tiếng Trung của nó là Sở Tư Hàn, con trai của Sở Thiên Ngạo!"
Con trai của Sở Thiên Ngạo? Thân Hạo Khiêm khiếp sợ.
"Anh và Sở Thiên Ngạo không phải kẻ thù không đội trời chung sao? Đụng bị thương con hắn, anh nên vui vẻ mới phải chứ!" Lương Noãn Noãn đi tới, khoác vào cánh tay Thân Hạo Khiêm: "Chuyện này em làm rất bí mật, sẽ không có ai biết!"
"Làm rất bí mật? Em biết Sở Thiên Ngạo là hạng người nào chứ! Tai mắt của hắn ở thành phố C tràn ngập! Hắn muốn điều tra cái gì mà không được!"
"Còn có cha em! Yên tâm đi!" Lương Noãn Noãn ỷ vào địa vị của Thị trưởng Lương, hoàn toàn không sợ. Lại nói đã xử lý mấy người gây án. Sở Thiên Ngạo có là Gia Cát Lượng cũng không điều tra ra cái gì.
Trong bệnh viện Nhâm An. Tóc Mạc Tiểu Hàn và Sở Tư hàn đã đưa vào phòng xét nghiệm.
Sau khi Tư Hàn truyền máu, bệnh tình ổn định trở lại, ở trên giường bệnh ngủ rất an tĩnh.
Trên giường bệnh bên cạnh, Mạc Tiểu Hàn vô cùng mệt mỏi đang ngủ. Sắc mặt cô trắng bệch, sau khi biết Tư Hàn đã chuyển nguy thành an, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sở Thiên Ngạo đem tất cả mọi chuyện đều nhìn vào trong mắt, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán táo bạo vừa rồi.
Mặc dù hai mẹ con cùng nằm ở trên giường bệnh, nhưng trong lòng Sở Thiên Ngạo, lại chưa bao giờ yên bình đến như vậy.
Đi tới bên giường cầm tay Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, khiến em chịu khổ rồi. . . . . ." Bàn tay êm ái vuốt ve mái tóc của cô.
"Không sao. Chỉ biết là có người cần truyền máu, em cũng sẽ làm như thế, huống chi đó còn là Tư Hàn." Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, thấy trong mắt hắn sự dịu dàng cùng thương xót, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Nhẹ nhàng hôn lên vầng trán tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn một cái, Sở Thiên Ngạo thề kiếp này dù có chuyện gì xảy ra cũng phài đối xử tử tế với người phụ nữ này.
Trước kia là tuổi trẻ ngông cuồng, đã làm rất nhiều việc gây tổn thương cho cô. Từ nay về sau, hắn sẽ bồi thường gấp trăm ngàn lần.
Giữa trưa, Tư Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại. Trẻ con không biết giả bệnh, chỉ cần cơ thể hơi thoải mái một chút thì không nghịch ngợm cũng ồn ào, vừa mở mắt nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo đều ở bên giường, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười thật tươi.
"Mẹ, cha!" Tư Hàn vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên, hắn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy người mình thương yêu nhất.
Một nhà ba người cùng ôm nhau. Nước mắt Mạc Tiểu Hàn đã chảy xuống. Viền mắt Sở Thiên Ngạo cũng đã hơi ướt.
Hai người dụ dỗ Tư Hàn ăn cơm trưa xong, kết quả xét nghiệm đã có.
Sở Thiên Ngạo đưa ra tay run rẩy, không dám nhận.
"Thiên Ngạo, lấy tóc để làm gì?" Mạc Tiểu Hàn chỉ biết là Sở Thiên Ngạo muốn lấy của cô một sợi tóc, chứ không biết là dùng làm gì .
Sở Thiên Ngạo hít một hơi thật sâu, trấn định lại tâm trạng đang căng thẳng. Rồi quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn mỉm cười, lấy tay vuốt ve mái tóc của cô: "Không có gì, hóa đơn viện phí ."
Nói xong đi ra ngoài, hắn không muốn xem trước mặt Mạc Tiểu Hàn, hắn sợ tất cả chỉ là do mình suy đoán mà thôi!
Hắn sợ mình không tiếp nhận nổi đả kích đó. Cũng không muốn làm cho Mạc Tiểu Hàn phiền não thêm.