"Sở Thiên Ngạo. . . . . . Không cần làm loạn a. . . . . . Em vẫn còn đau!" Người đàn ông này cũng quá đói khát đi? Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình chống đỡ không nổi nữa rồi!
"Mặc kệ. Em nhóm lửa, em phải phụ trách dội tắt." Đôi môi Sở Thiên Ngạo gặm cắn khắp nơi trên cổ Mạc Tiểu Hàn.
". . . . . ." Mạc Tiểu Hàn im lặng.
Người nào đốt lửa hả? Cô cái gì cũng chưa nói, cũng chưa từng động tay động chân? Người đàn ông này, thật đúng là cả vú lấp miệng em!
Mặc kệ, chỉ tạm thời thôi. Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn chuyển một cái, làm nũng nói: "Thiên Ngạo, đợi lát nữa làm tiếp nha, người ta đói bụng!"
Nghe Mạc Tiểu Hàn nói đói bụng, Sở Thiên Ngạo mới lưu luyến buông cô ra, ở trong miệng cô hung hăng hôn mút một cái: "Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Hai người đứng ở cửa mang giày. Trên vai Mạc Tiểu Hàn còn đeo túi xách, khẽ cong eo, túi xách liền trượt xuống. Mạc Tiểu Hàn đứng lên, để túi xách trên tủ giày.
Đang tính khom lưng mang giày lần nữa, bàn chân đã được người nào đó dịu dàng nâng lên, trong lòng Mạc Tiểu Hàn chấn động, liếc mắt mắt nhìn sang, Sở Thiên Ngạo đang ngồi chồm hổm trên đất, đặt chân Mạc Tiểu Hàn trên đầu gối của mình, một cái tay khác cầm đôi giày trệt màu bạc, chuẩn bị đeo cho Mạc Tiểu Hàn.
Sở Thiên Ngạo. . . . . .Từ lúc nào dịu dàng như thế. . . . . . Ánh mắt của hắn trong sáng mà dịu dàng, đang chuyên tâm mang giày cho Mạc Tiểu Hàn.
Loại ánh mắt này, rất quen thuộc, Mạc Tiểu Hàn chỉ thấy qua trên mặt Thân Hạo Khiêm. . . . . .
Trái tim Mạc Tiểu Hàn rung động mạnh mẽ. Ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như tượng gỗ mặc cho Sở Thiên Ngạo mang giày cho cô, đứng dậy, hôn trên mặt cô vẻ rất cưng chiều: "Đi thôi."
Mạc Tiểu Hàn vẫn có chút không thích ứng. Đây là Sở Thiên Ngạo bá đạo ngang ngược không ai bì nổi sao?
Hắn, thật sự thay đổi. . . . . .
Một cỗ vui sướng từ trong đáy lòng dâng lên, Mạc Tiểu Hàn kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo, trên mặt tràn ra nụ cười, nụ cười này càng ngày càng sâu, tràn đầy thỏa mãn.
Nụ cười của Mạc Tiểu Hàn lây sang Sở Thiên Ngạo, người phụ nữ của hắn, thật sự trên thế giới này chỉ có một không hai.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo đều cảm thấy thế giới này cũng trở nên ấm áp và sáng ngời.
Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ nhỏ nhắn thanh lệ, đi trên đường nhìn như một bức tranh đầy xuân sắc.
Nhà hàng Roger quả nhiên danh bất hư truyền, người ngồi chờ đã đầy đến cửa.
"Thiên Ngạo, chúng ta đổi nhà hàng khác đi! Người ở đây quá nhiều, xếp hàng tới lúc nào mới đến chúng ta?" Mạc Tiểu Hàn kéo kéo tay áo Sở Thiên Ngạo.
"Không cần. Tại đây." Sở Thiên Ngạo giơ thẻ vàng trong tay. Hướng người phục vụ bàn kêu một tiếng. Người phục vụ bàn mặc đồng phục lập tức đi tới, nhìn thẻ vàng trong tay Sở Thiên Ngạo một chút, sau đó rất cung kính cúi người chào dẫn đường: "Tiên sinh, tiểu thư, xin đi bên này."
Được đưa đến một gian phòng rất trang nhã. Bên trong chỉ có hai bàn ăn. Giữa hai bàn ăn ngăn dùng một bình phong phong cảnh nhã nhặn tách ra. Bàn bên cạnh dường như cũng có một đôi tình lữ.
Vừa bước vào phòng, ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn đột ngột đối diện với ánh mắt của cô gái bàn ăn bênkia, hai người đều sửng sốt.
Mạc Tiểu Hàn vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, lại là Lương Noãn Noãn! Như vậy, người đàn ông đưa lưng về phía cô, là Thân Hạo Khiêm sao?
Khi Lương Noãn Noãn thấy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn, thái độ lập tức trở nênlạnh lùng tàn nhẫn.
Lần trước sau khi gặp Mạc Tiểu Hàn ở rạp chiếu bóng, một thời gian rất dài Thân Hạo Khiêm cũng không chạm qua cô. Mặc dù nể tình đứa con nên chưa nói chia tay với cô, thế nhưng lại rất lãnh đạm, khiến ai cũng có thể cảm thấy.
Lương Noãn Noãn rốt cuộc hiểu rõ, Thân Hạo Khiêm đối với Mạc Tiểu Hàn, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên! Hắn yêu, cho tới bây giờ vẫn chỉ là Mạc Tiểu Hàn.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, huống chi hôm nay còn có Sở Thiên Ngạo ở đây. Nhìn bộ dáng kia của Sở Thiên Ngạo, dường như đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt với Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn khiến cô không chiếm được lòng của Thân Hạo Khiêm phải không, cô cũng sẽ không để cho Mạc Tiểu Hàn tốt hơn!
Sở Thiên Ngạo cũng nhìn thấy Lương Noãn Noãn, chân mày cau lại, coi như là lên tiếng chào. Dù sao đều là người có máu mặt ở Thành phố C.
Lương Noãn Noãn lại không chịu từ bỏ ý đồ, đứng lên, trong giọng nói nồng đậm sự châm chọc: "Sở tổng, Mạc Tiểu Hàn, đã lâu không gặp."
Nghe đến tên Mạc Tiểu Hàn, Thân Hạo Khiêm chấn động, lưng trở nên cứng ngắc, khó khăn quay đầu lại.Là Mạc Tiểu Hàn, quả nhiên là Mạc Tiểu Hàn. Nhìn cô có vẻ ốm đi, nhưng tinh thần rất tốt. Cánh tay khoác thật chặt bên cạnh Sở Thiên Ngạo, nhìn qua, rất hạnh phúc.
Mạc Tiểu Hàn, cuối cùng vẫn lựa chọn Sở Thiên Ngạo. . . . . . Trong lòng Thân Hạo Khiêm cảm giác đau, ánh mắt thoáng qua sự đau đớn. Ánh mắt này tất nhiên không thể lừa gạt được Lương Noãn Noãn, trong lòng vừa dâng lên ghen tức ngập trời.
Thấy Thân Hạo Khiêm xoay đầu lại, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng Mạc Tiểu Hàn cũng rất không dễ chịu, miễn cưỡng nhỏ giọng nói: "Học trưởng Hạo, đã lâu không gặp."
Học trưởng Hạo? Mày rậm của Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu lại. Sự xưng hô này, sao nghe vào lại quen thuộc như vậy.
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Lương Noãn Noãn đã mở miệng châm chọc: "Mạc Tiểu Hàn, sao cô chỉ nhớ kỹ mỗi học trưởng Hạo của cô, đối với tôi không thèm quan tâm đến lý lẽ, có phải thật không có có lễ phép rồi hay không?" Châm chọc Mạc Tiểu Hàn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo, "Nhưng cũng thế mà thôi, một thiên kim tiểu thư gia cảnh khốn khó, sao có thể có sự nuôi dạy tốt được đây?"
Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo trở nên lãnh khốc khát máu, giang hai cánh tay, ôm Mạc Tiểu Hàn vào lòng mình chặt hơn, trực tiếp quát lớn: "Lương Noãn Noãn, người phụ nữ của tôi không tới phiên cô dạy dỗ!"
Thấy Sở Thiên Ngạo đem Mạc Tiểu Hàn bảo hộ trong lòng, bộ dáng rất cưng chiều cô, Thân Hạo Khiêm ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, ánh mắt chỉ nhìn Mạc Tiểu Hàn, Lương Noãn Noãn tức giận toàn thân phát run,không thèm cân nhắc chuyện gì nữa!
"Người phụ nữ của anh? Ha ha, anh cứ như vậy xác định Mạc Tiểu Hàn là người phụ nữ của anh? Nếu như Mạc Tiểu Hàn thật sự là người phụ nữ của anh, anh nên giáo dục cô ta phải biết giữ chuẩn mực của người phụ nữ, đừng dụ dỗ vị hôn phu của người khác!"
Mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại thật chặt, lời này của Lương Noãn Noãn là có ý gì?
Thấy biểu tình của Sở Thiên Ngạo, Lương Noãn Noãn hiểu hắn hoàn toàn không biết gì về quan hệ của Mạc Tiểu Hàn và Thân Hạo Khiêm. Càng thêm thêm mắm thêm muối châm chọc nói: "Sở tổng vẫn không biết sao? Người phụ nữ của anh Mạc Tiểu Hàn và Thân Hạo Khiêm, trước kia là người yêu thanh mai trúc mã!"
"Thân Hạo Khiêm còn đặc biệt vì cô ta mua một ngôi biệt thự bên bờ biển, bên trong có một gian phòng, tất cả trên vách tường đều là hình của Mạc Tiểu Hàn!" Lương Noãn Noãn càng nói càng tức, ánh mắt tức giận hung ác nhìn Thân Hạo Khiêm.
Tại sao, tâm ý của mình đối với hắn mà hắn hoàn toàn không thấy, suốt ngàychỉ biết tâm tâm niệm niệm cô Mạc Tiểu Hàn đó?
Bàn về gia thế, so về dung mạo, vóc người, trình độ học vấn, Lương Noãn Noãn cô có chỗ nào không sánh bằng Mạc Tiểu Hàn? Tại sao Thân Hạo Khiêm chỉ biết yêu mỗi Mạc Tiểu Hàn không buông?
Uất ức khiếnlời nói của cô càng thêm trở nên ác độc: "Sở Thiên Ngạo anh còn không biết sao? Có một lần Mạc Tiểu Hàn biến mất một ngày, ngày đó, cô ta chính là ở ngôi biệt thự đó! Cùng chồng sắp cưới, của tôi, một ngày một đêm!"
Sở Thiên Ngạo nắm tay Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng chặt, càng ngày càng mạnh, cả người tản mát ra tức giận khiếp người. Ánh mắt đột nhiên co lại, nhìn Lương Noãn Noãn.
Thấy Lương Noãn Noãn càng nói càng kỳ cục, Thân Hạo Khiêm đứng lên, nụ cười dịu dàng trên mặt đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt tái xanh nhìn Lương Noãn Noãn quát: "Noãn Noãn, em nói bậy bạ gì đó!"
"Nói bậy? Tôi nói bậy sao? Anh dám nói anh không qua đêm với cô ta? Thật là không biết xấu hổ! Khi đó Mạc Tiểu Hàn đang được Sở Thiên Ngạo bao nuôi , ngay trước mặt tình nhân, còn chạy tới câu dẫn vị hôn phu của tôi! Tôi thật sự chưa từng thấy qua người phụ nữ nào hạ tiện như vậy!"
Thân Hạo Khiêm cư nhiên không bảo vệ chính mình, ngược lại còn giúp người phụ nữ kia, lòng của Lương Noãn Noãn hoàn toàn nguội lạnh! Đây chính là người đàn ông cô yêu ba năm! Cho tới bây giờ trong lòng không hề có cô!
Rống to đến kiệt sức khản giọng: "Sở Thiên Ngạo, chính anh hỏi Mạc Tiểu Hàn đi! Hỏi xem Thân Hạo Khiêm có phải là học trưởng củ cô ta từ thời cấp ba. Cô ta cùng Thân Hạo Khiêm, có phải bắt đầu yêu nhau từ thời cấp ba? Anh hỏi cô ta xem, ngày cô ta biến mất đó, có phải ở cùng Thân Hạo Khiêm hay không?"
Ánh mắt u ám lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo giống như đầm nước đóng băng, ánh mắt tàn nhẫn, so với ma quỷ địa ngục còn đáng sợ hơn. Lạnh lùng âm hiểm nhìn Mạc Tiểu Hàn, lãnh khốc mở miệng: "Mạc Tiểu Hàn, em nói cho anh biết, Lương Noãn Noãn nói có đúng không?"
Sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn tái nhợt không còn một chút huyết sắc. Nhìn gương mặt tràn đầy phẫn hận của Lương Noãn Noãn, lại nhìn ánh mắt lo lắng gấp gáp của Thân Hạo Khiêm, trong lòng chợt lạnh như băng.
"Là thật." Bình tĩnh mở miệng. Mạc Tiểu Hàn thật bội phục mình, dưới tình huống này, cô còn có thể thản nhiên thừa nhận như vậy, còn có thể bình tĩnh nói với Sở Thiên Ngạo như vậy, Lương Noãn Noãn nói, đều là thật.
Đúng vậy, Lương Noãn Noãn nói là sự thật, cô và học trưởng Hạo, từ thời cấp ba bắt đầu ái mộ nhau rồi. Lương Noãn Noãn nói không sai, ngày đó cô mất tích, chính là cùng học trưởng Hạo ở chung một chỗ.
Những lời Lương Noãn Noãn nói, tất cả đều là thật.
Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn chằm chằm, nghe giọng cô lành lạnh, nói ra câu nói kia "Là thật."
Tim như bị dao găm hung hăng đâm vào, đau đến tay cũng có chút run rẩy.
Vừa rồi nghe cô ấy gọi học trưởng Hạo, nghe quen thuộc như vậy. Hắn vô số lần nghe Mạc Tiểu Hàn kêu tên "Học trưởng Hạo" trong mộng, thì ra, học trưởng Hạo này, lại là Thân Hạo Khiêm! Người đến giờ hắn vẫn cho là một người đàn ông yêu vợ!
Thấy ánh mắt giết người của Sở Thiên Ngạo, Thân Hạo Khiêm lo lắng hắn sẽ đối xử không tốt với Mạc Tiểu Hàn, vội vàng nhào tới, muốn đoạt lấy Mạc Tiểu Hàn từ trong ngực Sở Thiên Ngạo.
"Hạo Khiêm! Anh làm gì đấy!" Lương Noãn Noãn kéo Thân Hạo Khiêm lại. Trái tim như chìm xuống đáy biển sâu lạnh lẽo. Thân Hạo Khiêm, quả nhiên trong mắt chỉ có Mạc Tiểu Hàn, đến giờ phút này, người duy nhất hắn muốn bảo vệ, vẫn là Mạc Tiểu Hàn.
Không cam lòng, thật sự rất không cam lòng! Lương Noãn Noãn hung hăng cắn chặt đôi môi đến tóe máu.
Thấy Thân Hạo Khiêm muốn nhào tới bảo vệ Mạc Tiểu Hàn, lại bị Lương Noãn Noãn mạnh mẽ kéo lại. Khóe miệng Sở Thiên Ngạo kéo ra một nụ cười châm chọc: "Thật là vinh hạnh." Khóe môi treo nụ cười lạnh, trong đôi mắt là những tia sáng khiếp người, giọng nói Sở Thiên Ngạo nghe vào cay nghiệt mà lạnh lùng như vậy: " Người phụ nữ bị tôi dùng qua nhiều lần như vậy, cư nhiên thân tổng vẫn còn nhớ thương đến thế sao?"
Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Ngạo. Trong mắt hiện lên ánh sáng khó có thể tin.
Thân Hạo Khiêm khiếp sợ bởi vì Sở Thiên Ngạo lại trước mặt mọi người vũ nhục Mạc Tiểu Hàn, còn Lương Noãn Noãn lại là không ngờ tới, câu chuyện của mình, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Ngạo tức giận đến như vậy.
Khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý, xem Tiểu Hàn có chịu được không?