Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 134: Đơn độc chung đụng





Thấy bộ dáng Sở Thiên Ngạo không hề có chút ham muốn, Vi Vi cảm thấy sốt ruột.

Chớp mắt một cái rồi nói với Sở Thiên Ngạo: "Thiên Ngạo, em đi phòng vệ sinh." Sau khi Sở Thiên Ngạo đồng ý, cô ta quay về khách sạn lấy thuốc tới.

Tính là tắm suối nước nóng xong mới dùng, nhưng tình huống quá khẩn cấp rồi, nếu không động thủ sẽ trễ.

Sở Thiên Ngạo vừa nhìn thấy cái người tên Tiểu Hàn kia liền mất hồn mất vía. Cô nhất định phải ra tay sớm một chút mới được.

Mạc Tiểu Hàn thấy Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm nói chuyện rất hăng say, khóe miệng mím lại vẻ mỉm cười. Xem ra Bùi Tuấn và Cẩm Tâm có thể phát triển. . . . . . Cô không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Cố ý đi chậm một chút, khi thấy Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm vượt qua khúc quanh, biến mất trong tầm mắt của cô, Mạc Tiểu Hàn quẹo qua bên phải, đi vào một con đường nhỏ ít người qua lại.

Bông tuyết từ màn đêm đen nhánh nhẹ nhàng bay xuống, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cảnh tượng đẹp như một giấc mộng.

Mạc Tiểu Hàn bước từ từ trong tuyết lạnh, muốn sắp xếp những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu lại cho rõ ràng.

Ba tháng nghỉ ngơi, vốn cô cho rằng mình đã quên lãng những chuyện xưa, chuyện gì cũng không làm cô khổ sở nữa, cho rằng mình đã chết một lần rồi, trong lòng đã trở nên đủ cứng rắn.

Nhưng , tại sao khi thấy Sở Thiên Ngạo lại làm cô khó chịu như vậy?

Là bởi vì người phụ nữ bên cạnh hắn, hay bởi vì ánh mắt u ám của hắn? Cô và Sở Thiên Ngạo chỉ nói với nhau một câu rất ngắn ngủn.

"Quen bạn trai mới rồi hả ?"

"Không có, vừa rồi là đồng nghiệp của Cẩm Tâm."

Nhưng tại sao khi cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, lại thấy sợ. Tại sao cô cảm giác không khí mập mờ giữa cô và hắn vẫn còn? Chẳng lẽ, cô thật sự yêu Sở Thiên Ngạo rồi sao?

Mạc Tiểu Hàn, mày rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ban đầu không tiếc cả tính mạng muốn thoát khỏi hắn, bây giờ sao lại còn rối rắm như vậy? Mạc Tiểu Hàn khổ não lấy tay vuốt vuốt tóc, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Sở Thiên Ngạo đã mang theo tình nhân nhỏ bé của hắn một mình hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương rồi, cô cần gì phải khổ não.

Nghĩ đến cô người mẫu 17 tuổi đó, lòng của Mạc Tiểu Hàn lại thấy ê ẩm, dạo này, khẩu vị của đàn ông thật là càng ngày càng nặng, bắt đầu đầu độc thiếu nữ vị thành niên rồi!

Thấy bên kia có một ngôi đình nhỏ, kiến trúc đặc biệt thanh nhã. Mạc Tiểu Hàn nhấc chân đi về bên đó.

Bùi Tuấn cũng đã nói, tất cả mọi hồ tắm ở đây đều thông thoáng với bên ngoài. Cho nên Mạc Tiểu Hàn yên tâm đi vào.

Đây là một hồ tắm nhỏ, diện tích không lớn, sương mù mờ mịt, bên trong yên tĩnh, không có một người nào. Ánh sáng nhu hòa chiếu vào một cái hồ đang bốc hơi nóng, khiến người ta rất muốn xuống nước ngâm một cái.

Kỳ quái, sao không có ai. Mạc Tiểu Hàn có chút ngạc nhiên nói thầm một câu.

Vì muốn chắc chắn, nên cao giọng hỏi một câu: "Này, có ai không?" Ở tận cùng bên trong hồ tắm, nơi tối tăm nhất, chỉ lộ ra cái đầu Sở Thiên Ngạo, đang ngẩn người mất hồn, chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến hắn ngây người!

Này, đây không phải giọng nói của Mạc Tiểu Hàn sao?

Bên cạnh hồ tắm của Sở Thiên Ngạo vừa đúng có một cây cột, Sở Thiên Ngạo bị che khuất sau cây cột đó nên Mạc Tiểu Hàn không nhìn thấy hắn.

Ngừng thở, không dám lên tiếng, sợ Mạc Tiểu Hàn phát hiện sẽ chạy đi.

Ánh mắt nháy cũng không dám nháy nhìn cô gái đứng cách đó không xa. Nhịp tim như sắp nhảy ra lồng ngực.

Ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn đơn độc ở chung với Mạc Tiểu Hàn! Sở Thiên Ngạo tham lam ngắm nhìn cô.

Gương mặt trắng nõn, song mũi cao thẳng, cánh môi đỏ mọng, vóc người mảnh mai mà không mất đi vẻ đầy đặn, tất cả mọi thứ trên người Mạc Tiểu Hàn, trong mắt Sở Thiên Ngạo đều là đẹp nhất.

Thấy không ai trả lời, Mạc Tiểu Hàn xác định hồ tắm này không có ai. Yên tâm cởi áo choàng tắm. Tới hội quán suối nước nóng mà không tắm thật là đáng tiếc.

Thấy Mạc Tiểu Hàn cởi áo choàng tắm, hô hấp của Sở Thiên Ngạo bắt đầu thay đổi trở nên gấp rút. Nơi nào đó trên cơ thể bắt đầu từ từ ngẩng đầu.

Mạc Tiểu Hàn luôn có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của hắn.

Áo choàng tắm chậm rãi trượt xuống, trái tim của Sở Thiên Ngạo cũng thót lên tới cổ họng.

Nhưng khi nhìn thấy cơ thể sau áo choàng tắm, lại thất vọng thật sâu.

Bên trong Mạc Tiểu Hàn mặc áo thun! Dáng người hoàn toàn bị che khuất!

Mạc Tiểu Hàn giơ cánh tay lên, tính cởi áo thun ra, ánh mắt của Sở Thiên Ngạo híp lại, dục vọng trong mắt bắt đầu mờ mịt.

"Thiên Ngạo! Có cảm thấy khát nước hay không? Em mang đồ uống tới cho anh đây!" Một giọng nói thanh thúy vang lên ở cửa ra vào, Vi Vi cầm trong tay hai cái ly cùng một bình rượu đi vào.

Nhìn thấy đối phương, Mạc Tiểu Hàn và Vi Vi cùng giật mình.

Vi Vi tức giận đùng đùng, chất vấn: "Đây là nơi riêng tư, sao cô lại vào!" Trong đôi mắt to lửa giận như thiêu đốt. Cô gái tên Mạc Tiểu Hàn này, thật đúng là cáo già, thừa dịp cô không có ở đây muốn tới câu dẫn Thiên Ngạo!

Mạc Tiểu Hàn sợ ngây người, nghe câu hỏi của Vi Vi, chắc Sở Thiên Ngạo cũng ở đây! Nhưng sao vừa rồi cô không nhìn thấy?

Không thể trả lời câu hỏi của Vi Vi, kinh hoảng xoay người, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Sở Thiên Ngạo ở xung quanh.

Sở Thiên Ngạo nhìn thấy Vi Vi tiến vào, trong lòng tức muốn chết, vốn đang có cơ hội thưởng thức cơ thể tuyệt vời của Mạc Tiểu Hàn, kết quả lại bị người phụ nữ ngu xuẩn này phá hỏng! Thật là đáng chết!

Từ trong hồ đứng lên, áo choàng tắm trên người Sở Thiên Ngạo ướt nhẹp dính vào người, ôm trọn cơ thể cường tráng của hắn.

Trực tiếp đi tới trước mặt Vi Vi, cầm lấy cái ly cùng chai rượu trong tay cô ta. Giọng nói trầm thấp nhưng tàn nhẫn: "Đi ra ngoài!"

Trong đôi mắt của Vi Vi lập tức đầy lệ.

Tại sao! Cô mới là bạn gái Sở Thiên Ngạo mang tới, người phụ nữ tên Mạc Tiểu Hàn này không biết từ nơi nào chạy đến, bây giờ Thiên Ngạo lại vì người phụ nữ này mà đuổi cô đi!

"Thiên Ngạo, em . . . . ." Vi Vi còn cố gắng vãn hồi.

"Cút!" Sở Thiên Ngạo không chậm trễ chút nào quát lớn.

Thấy bộ dạng Sở Thiên Ngạo, Vi Vi lại không dám nói thêm câu gì, ảo não đi ra.

Mạc Tiểu Hàn che ngực đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo khiển trách Vi Vi. Khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng.

Đây chính là Sở Thiên Ngạo, một chút cũng không thay đổi. Đối với phụ nữ, tâm tình tốt liền cưng chiều một phen, tâm tình không tốt, lập tức trở mặt.

Đây chính là Sở Thiên Ngạo, lãnh khốc, bá đạo, không biết tôn trọng phụ nữ!

Vừa rồi Mạc Tiểu Hàn vì nhớ tới Sở Thiên Ngạo mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô không thể nào yêu người đàn ông như vậy!

Vi Vi đi, Mạc Tiểu Hàn cũng xem xong cảnh vui, nhặt áo choàng tắm từ trên sàn nhà mặc xong, cũng định rời đi.

Sở Thiên Ngạo ngăn lại đường đi của cô.

"Tiểu Hàn." Giọng nói trầm thấp nhưng từ tính.

"Thật ngại, vừa rồi tôi không thấy anh ở đây, đã quấy rầy. Tôi đi trước." Mạc Tiểu Hàn vòng qua người Sở Thiên Ngạo, muốn rời đi nhanh một chút.

Thời cơ tốt như vậy, Sở Thiên Ngạo thật rất muốn ở cùng Mạc Tiểu Hàn. Dù không làm, cái gì chỉ là tâm sự, hắn cũng rất thỏa mãn.

"Tiểu Hàn, đã lâu không gặp. Em có khỏe không?" Sở Thiên Ngạo chặn ở cửa, nhỏ giọng hỏi.

"Khỏe vô cùng. Cám ơn đã quan tâm." Mạc Tiểu Hàn khẽ cau mày. Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì? Đêm khuya trong hồ tắm, cô nam quả nữ, chỗ này không nên ở lâu!

Thấy bộ dạng Mạc Tiểu Hàn rất muốn lập tức rời đi, tức giận trong lòng Sở Thiên Ngạo lại trào dâng. Người phụ nữ này cứ ghét hắn như vậy?

Hắn hôm nay không làm gì cô, chỉ là thăm hỏi, cũng làm cho cô phiền như vậy?

Chân mày xiết chặt, lên tiếng chất vấn: "Mạc Tiểu Hàn, em cứ chán ghét tôi như vậy? Chẳng lẽ, em có can đảm ở cùng tôi, sợ khi nhìn tới gương mặt đẹp trai của tôi sẽ động lòng?"

Ha ha, vốn là rất ít khi Mạc Tiểu Hàn nghe được những lời như vậy từ Sở Thiên Ngạo, cơ hồ cười ra tiếng. Đây là quá kiêu ngạo rồi. Gương mặt đẹp trai! Thật là da mặt dày!

"Đúng nha, mặt của anh quá đẹp trai, tôi sợ cầm giữ không được, vô lễ với anh nha! Cho nên tôi vẫn rời đi nhanh một chút."

"Mạc Tiểu Hàn, cái người nhát gan này! Căn bản em không dám đối mặt với tôi!" Sở Thiên Ngạo bắt đầu sử dụng phép khích tướng. Hắn hiểu rất rõ Mạc Tiểu Hàn, biết rõ tính tình quật cường của Mạc Tiểu Hàn, chỉ có dùng phép khích tướng mới có thể đối phó với cô.

Quả nhiên, Mạc Tiểu Hàn rút lui.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo, lạnh giọng nói, "Ai nói tôi không dám đối mặt với anh?"

Ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn giống như hai hồ nước, Sở Thiên Ngạo lập tức liền bị lạc bên trong. Giống như bị mê hoặc, từng bước hướng tới Mạc Tiểu Hàn, giọng nói càng ngày càng thấp, hơi thở phái nam cách Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng gần.

Lòng của Mạc Tiểu Hàn rất khẩn trương . Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, bây giờ cô muốn chạy thì có vẻ quá kém cỏi rồi !

Thấy chai rượu trong tay Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn bắt đầu nói sang chuyện khác: "Trong tay anh cầm là rượu sao?"

Sở Thiên Ngạo mỉm cười, phối hợp ngồi vào chiếc bàn thấp bên cạnh, rót hai ly rượu, đưa cho Mạc Tiểu Hàn một ly: "Là rượu đỏ tốt nhất, nếm thử một chút đi."

Mạc Tiểu Hàn cắn môi có chút khó xử, cô chỉ muốn chuyển đề tài sau đó rời đi, không nghĩ tới Sở Thiên Ngạo lại kêu cô uống rượu với hắn.

Thấy Mạc Tiểu Hàn do dự, ánh mắt Sở Thiên Ngạo sáng lên, dường như muốn nhìn tới đáy lòng cô: "Thế nào, không dám? Sợ tôi ăn em?"

Cắt! Mạc Tiểu Hàn khẽ cắn răng ngồi xuống. Ai sợ ai! Một ly rượu đỏ mà thôi, có thể khiến cô ngã hay sao!

Nhận ly rượu Sở Thiên Ngạo đưa tới, Mạc Tiểu Hàn nhẹ nhàng uống một ngụm.

Sao có cảm giác đắng đắng? Chẳng lẽ loại rượu đỏ tốt nhất phải như vậy?

Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy không đúng lắm, hôm nay vị rượu có điểm lạ. Nhưng người đẹp ở trước mặt, hắn căn bản không có ý định tìm sâu vào chi tiết này. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là làm thế nào mới có thể lôi kéo Mạc Tiểu Hàn ngồi lâu thêm một lát.

Hắn không muốn dùng sức mạnh, lần tự sát trước của Mạc Tiểu Hàn đã hù dọa hắn. Hắn sợ cái tư vị đó. Dù bây giờ Mạc Tiểu Hàn không thuộc về hắn, không chịu gặp lại hắn, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng Mạc Tiểu Hàn sống tốt. Không thương hắn cũng được.

Một ly rượu xuống bụng, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. Thật kỳ quái, cô bình thường uống một chén hoàn toàn không thành vấn đề nha!

Mạc Tiểu Hàn đứng lên, muốn rời đi sớm một chút. Theo bản năng cô cảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể của cô phát ra tần số cảnh báo nguy hiểm.

Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, nơi nào đó vừa trở lại bình thường, bây giờ lại bắt đầu bành trướng, càng ngày càng trở nên cứng rắn!

Không đúng, hôm nay rượu không đúng! Rượu này là Vi Vi vừa mang vào, chẳng lẽ cô ta bỏ thuốc vào trong rượu sao?

Ánh mắt Sở Thiên Ngạo chợt trở nên tối đen

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv