Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 117: Cô bị sa thải





"Người phụ nữ này, thật không biết phân biệt phải trái!" Sở Thiên Ngạo nhìn cô chằm chằm rồi lạnh giọng nói.

Ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào mặt cô, có tính xâm lăng cực mạnh, khiến lòng cô chút run sợ, khi Sở Thiên Ngạo nổi giận thì rất dọa người .

Yên lặng không nói thêm gì nữa, thang máy vững chãi đi lên.

Bốn vách thang máy được thiết kế bằng inox nên sáng choang như gương, có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Sở Thiên Ngạo. Hắn mặc áo sơ mi màu xám bạc, không thắt cà vạt, trước áo có hai nút không cài, cổ áo tùy tiện mở rộng ra.

Dáng người cao lớn khỏe mạnh, kiêu ngạo như hoàng tử vậy, hơn nữa ngũ quan cũng rất hài hòa, cả người tản mát ra sức hấp dẫn mê người

Đáng chết, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình.

Cô vậy mà lại nhìn bóng dáng Sở Thiên Ngạo đến ngây người. Vụng trộm liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, ánh mắt của hắn đang nhìn cái nút trong thang máy, không chú ý đến sự luống cuống của cô.

Mạc Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm, cô có chút không tự nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc, không cần anh đích thân đưa đi, tôi tự mình đi là được rồi."

Mạc Tiểu Hàn cảm giác giọng nói của mình đủ ngọt ngào rồi. Nhưng Sở Thiên Ngạo lại không thèm quan tâm, trực tiếp nói: "Câm miệng!"

Mạc Tiểu Hàn chu mỏ, biết điều không nói thêm gì nữa. Cô cũng không muốn chọc giận Sở Thiên Ngạo.

Trong lòng cũng rất xem thường, đây là Sở Thiên Ngạo đang quan tâm cô mà? Nhưng là tại sao kiểu quan tâm này lại làm cho người ta không thoải mái như vậy?

Không lĩnh hội được sự ấm áp của người quan tâm, mà lại thấy có cảm giác như bị uy hiếp.

Quan tâm người khác mà cũng bá đạo như vậy, Mạc Tiểu Hàn lắc đầu một cái, Sở Thiên Ngạo quả nhiên là người đàn ông kiêu căng tự phụ.

Mạc Tiểu Hàn vừa lắc đầu vừa than thở trong lòng, vẽ lên trong đầu hình ảnh Sở Thiên Ngạo có chữ “Ngạo Mạn" trên trán, trong lúc suy nghĩ, nét mặt của cô vô cùng sinh động, Sở Thiên Ngạo quay đầu lại: "Mạc Tiểu Hàn, em đang nói thầm cái gì đó?"

"Hả? Tôi không có a!" Mạc Tiểu Hàn dĩ nhiên không thừa nhận cô đang mắng thầm hắn.

"Thật không có?" Sở Thiên Ngạo khẽ nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, mắt nhìn xuống cô, giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, mang theo điểm cưng chiều, khiến cô trong nháy mắt có chút mất phương hướng.

Xoay đầu qua chỗ khác, thoát khỏi tầm mắt Sở Thiên Ngạo. Mạc Tiểu Hàn dùng sức gật đầu, biểu đạt sự trong sạch của mình.

Sở Thiên Ngạo đột nhiên vươn tay, vỗ trên đầu Mạc Tiểu Hàn mấy cái: "Cô bé ngốc, đến tầng 19 rồi!"

Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, thang máy đã đến phòng y tế ở tầng 19.

Hai người theo ánh sáng đi đến phòng y tế.

Sở Thiên Ngạo cầm tay Mạc Tiểu Hàn, nâng lên nhìn: "Hôm nay em đã đắc tội thư ký Hướng sao?"

Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng lắc đầu một cái, cô cũng không muốn ở trước mặt Sở Thiên Ngạo nói về sai trái của người khác: "Không có a, anh nghĩ nhiều rồi, thư ký Hướng chắc là không cẩn thận thôi."

"Bất kể là cô ta không cố ý, làm bỏng người phụ nữ của tôi, cô ta phải trả giá thật lớn" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nói. Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

"Xì….” Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo xì một tiếng vẻ coi thường, "Tổng giám đốc đại nhân, anh nghĩ sai rồi. Hướng Uyển không phải người phụ nữ của anh sao? Nghe nói anh và cô ta đã từng có một thiên tình sử lãng mạn."

Người đàn ông này thật là vô tình a, rõ ràng là người phụ nữ hắn đã ngủ qua, lại xoay mặt không nhận người.

"Mạc Tiểu Hàn, em đang ghen phải không?" Sở Thiên Ngạo cúi đầu nhìn cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn len lỏi vào trong mũi cô.

Mạc Tiểu Hàn vội vàng lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa cô và Sở Thiên Ngạo: "Đương nhiên là không phải ghen rồi. Tôi chỉ nhắc nhở ngài không nên quá vô tình."

Mạc Tiểu Hàn cũng biết giúp Hướng Uyển chẳng có tác dụng gì, ai mà không biết Sở Thiên Ngạo đối với phụ nữ luôn luôn lãnh khốc vô tình, vậy mà cô ta lại cố tình chui vào ngõ cụt không muốn ra.

"Có thật không?" Sở Thiên Ngạo không để ý tới lời nói có gai của Mạc Tiểu Hàn, ép cô đến góc tường, giọng nói càng thêm trầm thấp mập mờ.

"Uy ~ uy ~ Sở Thiên Ngạo, anh đừng có làm loạn a! Đây là công ty! Anh không phải sợ nhân viên của anh gặp anh đang chọc ghẹo nhân viên nữ sao?" Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo dồn đến góc tường, hoàn toàn không thể trốn tránh!

Không thể làm gì khác hơn là dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn, lồng ngực của hắn cứng rắn, cơ bắp căng đầy nhưng có độ co dãn, cảm giác vô cùng dễ chịu. Mạc Tiểu Hàn chợt có chút đỏ mặt. Cô rốt cuộc đang làm gì đây!

Người đàn ông này đang đùa giỡn với cô, cô lại cảm nhận sự hấp dẫn ở lồng ngực của người đàn ông này!

Sở Thiên Ngạo thấy khuôn mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng, tâm trạng rất tốt. Cúi đầu đan tay vào bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói mờ ám gần như mê hoặc: "Mạc Tiểu Hàn, mặt của em đỏ. Em đang tưởng tượng ra hình ảnh xấu xa gì đó?"

Ngất! Mạc Tiểu Hàn thật sự tức muốn chết rồi. Người đàn ông này thật khiến cho người ta hết ý kiến! Chỉ có hắn mới ngày ngày nghĩ tới những chuyện nhi đồng không nên xem gì đó chứ?

"Anh thật là nhàm chán!" Hung hăng vứt lại một câu rồi bỏ Sở Thiên Ngạo lại chạy về phía phòng y tế.

Thấy Tổng giám đốc tới, mấy bác sĩ trong phòng y tế vội vàng đứng lên chào: "Tổng giám đốc."

Sở Thiên Ngạo tùy tiện gật đầu một cái, kéo Mạc Tiểu Hàn ngồi xuống ghế sa lon, nâng cánh tay Mạc Tiểu Hàn lên: "Cô ấy bị phỏng rồi, mau xử lý cho cô ấy.."

Mấy bác sĩ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi nhìn Mạc Tiểu Hàn tràn ngập tò mò.

Sở Thiên Ngạo là người máu lạnh, ở Sở thị là đã có tên là tổng giám đốc băng sơn, rất ít khi nhìn thấy hắn thân thiết dịu dàng với người nào như vậy.

Vài đôi mắt quan sát Mạc Tiểu Hàn từ trên xuống dưới. Một cô gái rất bình thường, cũng có vẻ thanh tú, nhưng tuyệt đối không phải là đệ nhất mỹ nhân.

Tổng giám đốc gần đây đổi tính rồi sao? Trước kia không phải chỉ thích những mỹ nữ có thân hình nóng bỏng sao? Có lẽ ăn tiệc lớn quá nhiều, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị. Loại cháo trắng dưa muối này, bảo đảm thời gian tồn tại sẽ không quá dài. Mọi người đang âm thầm đưa ra án tử cho Mạc Tiểu Hàn. Kết luận thời gian cô được cưng chiều sẽ không vượt qua một tuần lễ.

"Đứng thất thần ở đấy làm gì? Không phải nói các anh xử lý vết thương sao?" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng làm mấy bác sĩ sợ tới mức vội vàng xoay người đi lấy thuốc.

Loại thuốc này khi thoa vào vết thương rất xót, khi thoa lên cánh tay Mạc Tiểu Hàn thì cô xót đến nhăn mặt nhăn mày lại.

"Xong rồi xong rồi, cố gắng chịu một chút." Sở Thiên Ngạo cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ cô như dỗ một đứa bé.

Các bác sĩ thêm một lần nữa kinh hãi! Thì ra là Tổng giám đốc nói chuyện cũng dịu dàng như thế, thì ra giọng nói dịu dàng của tổng giám đốc có lực sát thương lớn đến như vậy! Trong mắt những nữ điều dưỡng toát ra muôn vàn trái tim hồng, đây quả thực là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà! Có vẻ bá đạo, nhưng đối với người phụ nữ mình thích lại dịu dàng như nước. . . . . . Mấy nữ điều dưỡng không ngừng si mê . . . . . .

Thấy ánh mắt kinh ngạc của các bác sĩ xung quanh, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Đẩy Sở Thiên Ngạo đang cố gắng kéo tay của cô, chân mày nhíu lại thật chặt.

Thật là đáng ghét, cô mới đi làm ngày đầu tiên, cô không muốn bị người ta nhìn như nhìn động vật hoang dã như vậy. Đều do Sở Thiên Ngạo, trước đây không phải nói chuyện cô tới đây là chỉ đi làm sao? Phải đối đãi với cô bình thường như những nhân viên khác. Nhưng hắn hoàn toàn không làm được!

Mạc Tiểu Hàn hung hăng trừng Sở Thiên Ngạo một cái, mặt không biến sắc bỏ Sở Thiên Ngạo lại rồi dời đi.

Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo vẻ ghét bỏ rất rõ ràng, các bác sĩ xung quanh không chỉ là khiếp sợ, mà con ngươi đều như rớt ra ngoài!

Một cô gái có dung mạo tầm thường mà thật đúng là lớn mật a! Thậm chí ngay cả Tổng giám đốc cũng dám ghét bỏ! Thật sâu trong lòng mọi người đang sùng bái Mạc Tiểu Hàn, hiện giờ trong lòng bọn họ, Mạc Tiểu Hàn là thần tượng!

Khi Sở Thiên Ngạo đưa Mạc Tiểu Hàn từ phòng y tế đi ra, cô đã trở thành truyền thuyết ở Sở thị, trở thành tiêu điểm để mọi người bàn tán trong công ty.

Cả công ty giống như bị nổ tung, tất cả mọi người bàn tán về mối quan hệ giữ Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo.

Mấy bác sĩ phòng y tế, khi Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo vừa rời đi, liền lập tức thông qua mạng thegioitruyen.com nội bộ của công ty thông báo động thái mới nhất của tổng giám đốc và Mạc Tiểu Hàn!

Bao gồm Tổng giám đốc muốn kéo tay tiểu nha đầu, lại bị tiểu nha đầu cự tuyệt cùng khinh thường. Bao gồm tổng giám đốc dịu dàng dụ dỗ cô đừng sợ bôi thuốc, Sở Thiên Ngạo sủng ái và che chở Mạc Tiểu Hàn, bị mọi người phóng đại gấp mười lần sau khi thông báo, Mạc Tiểu Hàn trở thành thư ký nổi danh nhất trong lịch sử của công ty Sở thị!

Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo cùng trở lại phòng thư ký.

Trên đường đi rất nhiều lần Mạc Tiểu Hàn cầu khẩn Sở Thiên Ngạo: "Van cầu anh, đừng đi cùng tôi có được không? Vừa rồi đã đủ làm người khác chú ý rồi, bây giờ anh lại đưa tôi trở về, không biết người khác còn nói như thế nào nữa đây!"

Sở Thiên Ngạo nhướng đôi mày rậm lên: "Mạc Tiểu Hàn, đừng tự mình đa tình có được hay không? Tôi chỉ là thuận đường! Tôi trở về phòng làm việc cũng là đi đường này."

Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái: "Vậy cũng được! Vậy tôi đi cầu thang bộ?"

Sở Thiên Ngạo đưa tay ra trực tiếp kéo cổ áo cô: "Cùng tôi đi thang máy!"

Trên đường đi Mạc Tiểu Hàn đón nhận biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người, khi trở lại phòng thư ký, trong bụng đã tức đầy một bụng.

"Tiểu Hàn, cậu trở lại rồi? Cánh tay thế nào?" Cố Cẩm Tâm thấy Mạc Tiểu Hàn trở lại, quan tâm chào đón hỏi.

"A, không có việc gì rồi, bôi thuốc xong tốt hơn nhiều. Đừng lo lắng." Mạc Tiểu Hàn nhìn Cố Cẩm Tâm cười một tiếng.

Hướng Uyển thấy Sở Thiên Ngạo cũng tới, trên mặt mang nụ cười sáng rỡ, cái mông uốn éo đi tới bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, làm bộ quan tâm nói: "Tiểu Hàn, thật là thật xin lỗi a, tôi thật sự là không là cố ý! Cô không sao chứ?"

Mạc Tiểu Hàn liếc mắt Sở Thiên Ngạo, thấy hắn đang nhìn cánh tay mình chằm chằm, hai mắt sâu như nước, không có tiêu điểm quét qua mặt của Hướng Uyển, đáy mắt hắn không bởi vì cô xinh đẹp như búp bê mà có bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt hắn chỉ có loại ánh sáng như dao nhọn.

Mạc Tiểu Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, dù sao cũng không đau lắm."

"Tiểu Hàn, cô thật rộng lượng a, tôi thật sự rất cảm động. . . . . ." Hướng Uyển giả mù sa mưa nói, nhưng đôi mắt to hoàn toàn không nhìn Mạc Tiểu Hàn, mọi ánh mắt đều quét qua người Sở Thiên Ngạo.

Đáy mắt Sở Thiên Ngạo thoáng qua vẻ châm chọc, thái độ càng thêm lạnh lùng, ngũ quan xinh xắn giống như hoàng tử u ám vô cùng, cả người chợt tản mát ra một loại khí lạnh lẽo.

"Thư ký Hướng, cô bị sa thải!" Lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén nổi lên những tia sáng lạnh lẽo.

"Tổng giám đốc Sở!" Hướng Uyển bị lời nói của Sở Thiên Ngạo làm cho sợ tới ngây người, mở đôi mắt to không tin nhìn Sở Thiên Ngạo.

Cô dầu gì cũng đã từng là tình nhân của Sở Thiên Ngạo, sao hắn lại vì một thư ký tầm thường như Mạc Tiểu Hàn này mà sa thải mình?

"Tổng giám đốc, thư ký Hướng không phải cố ý, làm sao anh có thể xử phạt cô ấy nặng như vậy!" Đối với quyết định của Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn cũng cảm thấy thật bất ngờ


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv