Thuận Minh

Chương 279: Có người kế thừa



Giao châu doanh có một vạn hai nghìn binh sĩ nhận đủ mười phần lương, trong tình hình khắp thiên hạ. thân binh gia tướng cũng chỉ có thể nhận tám phần lương, trở nên cực kỳ nổi bật.

Hiện giờ phương bắc căn bản không có nơi nào thái bình, nam đinh khỏe mạnh trừ làm lính ra thì chẳng còn lối thoát nào khác, ở Sơn Đông còn có truân điền để tham gia. nhưng tới đó cũng chỉ làm trâu ngựa kiếm cơm ăn nào bì được với trong quân doanh chém giết dành công danh phú quý.

Nên ý kiến của Ninh Càn Quý và Chu Dương cũng là ý kiến của mọi người, cho lính cơm ăn đã là ân điển, cần gì phải trả lương.

Bọn họ suy nghĩ cũng không phải không có đạo lý. nhìn các quân khác của Đại Minh, tuyệt đại bộ phận tới ăn no cũng là hi vọng xa vời. Huống chi là lương.

Giao châu doanh có một vạn một nghìn binh sĩ đáng lẽ phải đãi ngộ giống như hai vạn binh sĩ mới. chỉ cấp cơm ăn mà thôi, đó là suy nghĩ chung của những văn nhân trong Giao châu doanh.

Thêm vào thương thuyền và binh sĩ trên biển, Lý Mạnh tổng cộng đầu tư vào mấy vạn lượng bạc. mỗi tháng còn phải tiêu một khoản lớn. thủy quân cả năm mới nhìn thấy một lần. cho nên mấy chiếc chiến thuyền đều bán mạng cho Trịnh Chi Long.

ở cửa cảng giữa Linh Sơn Vệ vàNgao Sơn Vệ. Giao châu doanh tham dự quản lý rất sâu, đối với việc thương thuyền có thể kiếm được bao nhiêu tiền ở Cao Ly và nước Oa hiểu rất rõ. đó là thu nhập kếch sù. làm người ta thèm thuồng.

Thế mà Lý Mạnh lại dùng tiền năm chiếc thương thuyền kiếm được nuôi thủy quân, hiện giờ Giao châu doanh phải dùng tiền, cần gì tiêu ở chỗ nhìn không thấy lợi. vào chuyện xa vời mù mịt đó.

Hơn nữa mọi người cũng không hiểu, nếu như Lý Mạnh không mua những chiếc thuyền chiến đó. Trịnh gia cũng sẵn lòng để Giao châu doanh. kiếm lợi rất nhiều ở thương thuyền, như thế lại có thêm một món tiền lớn. nhưng Lý Mạnh lại một mực kiên trì

Hiện giờ tài chính của Giao châu doanh. ngày càng quẫn bách, nhưng Lý Mạnh vẫn kiên trì cách làm “tiêu pha bừa bãi”, làm người phía dưới không hiểu. có văn nhân coi Lý Mạnh so với Đường Trang Tông tiêu tiền loạn cho binh sĩ rồi.

Ninh Càn Quý và Chu Dương lần này cũng mạo hiểm bị mắng tới khuyên can. bất quá nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Lý Mạnh tỏ ra như đã biết cả rồi. rất là tự tin nói với bọn họ không cần lo lắng.

Bất quá lỗ hổng về tài chính Lý Mạnh có biện pháp diệu kỳ gì để cải biến, nhưng bản thân hắn không nói ra. thì những người khác vì cơ mật không thể hỏi.

Nhưng chuyện quân phí cho hơn vạn binh sĩ kia đều là chuyện kế hoạch lâu dài. lần này phải nói cho rõ ràng.

Hai người cũng nói ra ý kiến trực tiếp của mình, trừ một nghìn thân binh Vương Hải suất lĩnh, cùng với quân tướng thân vệ các nơi. còn lại chỉ ăn no và ba phần lương là được.

Trên biển không làm chuyện xa xôi hư vô nữa, không bằng đạt hiệp nghị với Trịnh gia. dùng thương thuyền kiếm tiền.

Nói thật hai người ngôn từ tha thiết, vẻ mặt kích động đưa ra ý kiến này làm cho Lý Mạnh cực kỳ ngạc nhiên, hai chuyện này trong mắt hắn cực kỳ đương nhiên, vì sao người xung quanh lại cho rằng là vấn đề lớn như vậy. đồng thời cho nó thành đại sự tồn vong.

Lý Mạnh đù là võ tướng, nhưng không khinh quan văn. biết rằng Giao châu doanh có thể vận hành thông suốt, điền trang khắp nơi quản lý đâu ra đấy. đều là công lao của các văn nhân. Ninh Càn Quý và Chu Dương càng là công lao khó nhọc.

Hai người bọn họ có phần trăm của mình trong điền trang và thương hội Linh Sơn. lúc nào cũng có thể an hưởng phú quý. nhưng Chu Dương năm nay hơn 30 mà trông như hơn 40. Ninh Càn Quý râu tóc bạc phơ, nhìn ra được hai người lao tâm lao lực thế nào.

Quân lương và chuyện trên biển. Lý Mạnh có rất nhiều lý do không thể nói ra. nhưng hai người một lòng trung nghĩa, Lý Mạnh chuẩn bị đại khái nói ra.

Trầm ngâm một lúc. Lý Mạnh tay gõ mặt bàn. lựa chọn câu từ nói:

- Xin hỏi hai vịtiên sinh, thiên hạ có nơi nào quân lương trá đầy đủ như Giao châu doanh chúng ta không?

Thấy thái độ này cả Lý Mạnh, hai người trở nên nghiêm túc. thái độ này coi như một loại bàn việc công.

Chu. Ninh lắc đầu, Ninh Càn Quý nói:

- Trước kia Tổng binh Liêu Đông là Lý Thành Lương nuôi tám nghìn gia đinh, triều đình cũng chỉ có một người này mà thôi, số gia đinh đó đều mất cả ở tái ngoại và Triều Tiên rồi. không còn nữa. Còn những người khác đều bớt xén quân lương binh sĩ bình thường, dùng để nuôi dưỡng thân binh gia đinh.

Lý Mạnh gật đầu. nói:

- Nếu ta cũng bớt xén quân lương nuôi thân binh, vậy thì có khác gì với bọn họ. bản tướng hỏi hai người, sĩ tốt Giao châu doanh so với các nơi khác thì nhưthế nào.

Vấn đề này không cần suy nghĩ. Chu Dương lập tức trả lời.

- Binh mã Giao châu doanh tất nhiên là kiêu dũng tinh nhuệ, thiên hạ vô song.

- Còn trung thành?

- Hơn vạn binh mã này đều một dạ trung thành với tương quân, nguyện vì tướng quân mà chết.

Lý Mạnh hỏi xong, mỉm cười gật đầu nói:

- Bản tướng là người chất phác ít nói. không giỏi kết giao, nhưng những quân sĩ này. vì sao lại vì bản tướng mà phục vụ quên mình.

- Đó là vì bọn họ có lòng trung nghĩa...

Lý Mạnh cười phá lên. hiếm khi nào thấy hắn thể hiện ra trạng thái tình cảm buông thả như vậy. cười xong, Lý Mạnh lạnh nhạt nói:

- Nguyện vì bản tướng một dạ trung thành, trừ bình thường thao luyện đúng phương pháp, còn vì quân lương đầy đủ, các ngươi cho rằng binh mã thiên hạ không có lòng trung nghĩa cả sao? Nếu bản tướng cũng cắn xét quân lương, thì số cường binh này cần gì phái theo bản tướng vào sinh gia tử ở nơi thâm sơn cùng cốc này. nếu như có một vị tổng đốc. khâm sai nào đó cầm một tờ công văn tới. lấy trung nghĩa ra mà nói. người ta chẳng phải chạy theo hết à?

Những lời này đầu đuôi có hơi không khớp. ý nghĩa cũng mơ hồ. làm hai người cau mày lại, bất quá về sau thần sắc biến đổi, nhìn nhau, đều thấy lưng toát hết mồ hôi. cái câu “tổng đốc. khâm sai.. .”đúng là có chút kinh người rồi.

Nhưng chấn kinh chỉ trong phút chốc, hai người lập tức bình tĩnh lại, có gì phải sợ. trong thiên hạ quân đội là tài sản riêng của tướng lĩnh, huống chi Giao châu doanh từ lúc gây dựng, cho tới quy mô hôm nay. giáp trụ binh khí trên người, cơm ngày ba bữa, đều dựa vào một tay Lý Mạnh, muốn nắm chắc lấy thì có gì sai. còn về phần trong lời nói của Lý Mạnh có ý tứ gì khác, thì mọi người tự động bỏ qua.

Lý Mạnh nói xong những lời này. cũng nhìn thần sắc hai người, trừ biến hóa ban đầu ra, thì mau chóng bình thản không khỏi gật đầu. quả nhiên là thủ hạ của mình, rất nhiều chuyện có thể nói thẳng.

Nếu như nói lộ ra điểm này rồi. Lý Mạnh cũng không muốn giải thích, còn chuyện trên biển Lý Mạnh chủ động nói:

- về chuyện trên biển, sau tháng hai năm sau sẽ cho hai vị một câu trả lời. ngoài ra không thể nói. dù sao đây là chuyện nhà binh, khoảng thời gian này vẫn phải nhờ hai vị ra sức điều hành, giúp Giao châu doanh vượt qua cửa ải khó khăn.

Nghe Lý Mạnh đã nói tới nước này rồi. hai người Chu, Ninh cũng không tiện nói gì. chỉ nhìn nhau. Chu Dương đứng lên nói:

- Giao châu doanh có cơ nghiệp hôm nay không dễ. mong đại nhân trân trọng.

Lý Mạnh cũng nghiêm túc trả lời:

- Chuyện liên quan tới tính mạng hàng ngàn vạn người, bản quan tất nhiên trân trọng, mong hai vị yên tâm.

Ninh Càn Quý cũng đứng lên, im lặng vài chào, xoay người rời đi. mới được mấy bước. Lý Mạnh ở phía sau đã gọi:

- Ninh tiên sinh, châu huyện khác của Thái Châu còn có vị trí đồng tri, kiếm cho tiên sinh cái xuất thân giám sinh, hoạt động quan tước được chăng? Tiên sinh một mực hết lòng vì Giao châu doanh vất vả, cũng thật thiệt thòi.

Giám sinh, tuy có thể làm quan, nhưng làm tới đồng tri đúng là chuyện hiếm trong thiên hạ rồi. cũng chỉ ở Sơn Đông. Lý Mạnh nhất ngôn cửu đinh với dám cam đoan.

Ninh Càn Quý đỗ tú tài khi hơn bốn mươi tuổi. Ý nghĩ làm quan sớm đã tắt rồi. vào làm sư gia tuần kiểm chỉ để kiếm cơm ăn mà thôi, ai ngờ nhân duyên tụ hội. lại có cơ may thế này.

Nghe thấy lời hứa đó. Ninh Càn Quý toàn thân run lên. Chu Dương bên cạnh mỉm cười, vừa muốn chúc mừng, sắc mặt Ninh Càn Quý biến đổi. như hạ quyết tâm gì đó. xoay người lại quỳ xuống, cực kỳ trịnh trọng ôm quyền hành lễ. nói:

- Đại nhân đãi Ninh mỗ ân nặng như núi. tiểu nhân giờ chuyên tâm lo liệu vận chuyện quân lương cho Giao châu doanh, thực sự không rảnh phân tâm làm chuyện khác, mong đại nhân đừng trách.

Chu Dương ngạc nhiên văn nhân đọc sách là vì cái gì. còn chẳng phải vì công danh phú quý. nhưng Ninh Càn Quý từ chối làm quan, trên mặt Lý Mạnh cũng không thể hiện sắc thái tình cảm nào. gật đầu nói:

- Nếu thế. Lý mỗ cũng không làm khó tiên sinh nữa, công lao vất vả này. ngày sau ta ắt không phụ tiên sinh.

Ninh Càn Quý đứng dậy thi lễ. cũng Chu Dương rờiđi, hiện giờ Chu Dương đã là đồng tri, là quan ngũ phẩm rồi. khi rời khỏi phòng, trên mặt có vẻ trầm ngâm.

- Các vị vất vả dưới trướng của ta bao năm, ngày nay ra ngoài dẫn binh luyện quân, đều phái đém những điều học được dinh lũy cũ truyền thụ cho tân binh, để tân binh biết đánh trận vì ai. phải đánh trận thế nào. đây là đại sự trong đại sự. cũng là khỏi đầu cho tương lai vinh hoa phú quý. mong các vị cần mẫn chú tâm!

Lý Mạnh đứng trên đài gỗ nói xong những lời này, hơn một trăm binh sĩ được lựa chọn ra đồng thanh hô lên :

- Chúng thuộc hạ tất không phụ sự kỳ vọng của đại soái, mong đại soái yên tâm.

Những lời này từ đầu tháng tám tới trung tuần tháng tám. Lý Mạnh gần như mỗi ngày đều phải nói một hoặc hai lần. binh sĩ phía dưới cũng biết phải trả lời thế nào.

Công tác chiêu binh bắt đầu đi vào chính quy. đóng quân trong điền trang hoặc là khu vực phụ cận, số tân binh này cần phải có cựu binh huấn luyện và thống lĩnh, những cựu binh của Giao châu doanh thuận thế trở thành quan quân trung cấp.

Doanh trại cũ của Giao châu doanh lần này cũng có mấy thành binh mã phân tán trong tân binh, một đợt cựu binh phái đi. Lý Mạnh luôn đích thân tiếp kiến, đây là nền móng tâm huyết mấy năm. là hạt giống cơ nghiệp. Lý Mạnh hi vọng đem những hạt giống này rải đi. để nó trở thành những cây đại thụ chọc trời.

Mặc dù trình tự và nghi thức đều theo quy định, nhưng mỗi đợt binh sĩ tới đều kích động không thôi. một là biết lần nàymình đi. đã không còn là thân phận binh sĩ bình thường nữa. mà đã biến đổi nghiêng trời lệnh đất. vinh quang ở ngay trước mắt. Hai là Lý Mạnh hiện giờ công việc bộn bề, thêm vào binh tướng đông đảo, mặc dù vẫn định kỳ tới xem luyện binh, nhưng binh sĩ phổ thông phía dưới, muốn tiếp xúc gần như vậy không dễ dàng gì.

Nhìn thấy Lý Nhị Lang xưa nay nổi danh dũng mãnh, ở ngay trước mặt mình mỉm cười nói lời khich lệ. trong lòng mỗi người đều thấy ấm áp. lòng trung thành tăng thêm vài phần.

Lý Mạnh bình thường đều mặt mày nghiêm nghị, bảo hắn tươi cười ôn hòa đi gặp thuộc hạ cổ vũ. thực sự là làm khó hắn mấy ngày hành hạ làm hắn cám giác mệt hơn sau một cuộc chiến. Bất quá nữ quyến trong nhà lại rất vui mừng, dù sao nam nhân mỗi đêm ở nhà, là chuyện vui mừng.

Vương Hải và mấy vịthiên tổng, bả tổng sau khi thương lương xong, lại chọn thêm một nhóm thân binh nữa bổ xung vào doanh thân binh.

Nếu là quân doanh khác, thân binh là khối thịt trên người chủ tướng, ai cũng không dám tùy tiện thay đổi. nhưng Giao châu doanh rất khác với các quân đội khác.

Lần này trong đội ngũ quan quân trung hạ cấp phái tới quân đội thân binh, đại bộ phận là binh sĩ doanh tân binh, bởi vì trong Giao châu doanh, theo bên cạnh Lý Mạnh, tác dụng không phải chỉ là bảo vệ an toàn cho hắn. quan trọng hơn là bồi dưỡng quan quân.

Giao châu doanh sự vụ bộn bề. hơn nữa quy mô không lớn, không có cơ cấu bồi dưỡng quan quân nhưng cứ đơn thuầnđể binh sĩ tích lũy công cao thăng tiến, là một họa ngầm cực lớn.

Lý Mạnh thời hiện đại bất quá chỉ là một sĩ quan phổ thông, trừ một số buổi tọa đàm cũng bồi dưỡng ra. không được tới trường học quân đội. hiện giờ điêu Lý Mạnh làm đều có thể nói rằng là quân nhân chân chính, hơn nữa doanh thân binh cũng thường xuyên xung phong hãm trận ở tiền tuyến, từ hành quân bố trận, tới cắm trại hậu cẩn, doanh thân binh đều có nhiều cơ hội tiếp xúc với trình tự chuyên nghiệp và tiêu chuẩn hóa.

Hơn nữa Lý Mạnh và Vương Hải, sau mỗi trình tự. đều cố gắng đem kinh nghiệm tổng kết thành lý luận để giảng giải cho những thân binh.

Mãn Thanh xâm nhập, cuộc chiến ở huyện Tề Hà ngày đó toàn bộ doanh thân binh đều tham dự, có kinh nghiệm và kiến thức này, làm bọn họ coi thường binh sĩ trong doanh trại khác, thích hợp cho bọn họ đi đảm nhiệm quản quân, hơn nữa đem kinh nghiệm bọn họ nhận được truyền thụ ra, cũng dễ dàng bồi dưỡng được người mới.

Cho nên lần này doanh thân binh của Lý Mạnh phái đi hơn tám phần, rất nhiều người vốn là đội trưởng, đội phó. lần này phái tới trong tân binh cơ bản đều từ đội trưởng, bả tổng trở lên .

Hơn nữa thân binh theo Lý Mạnh vào sinh ra tử đều là người một lòng một dạ trung thành, đó là phẩm chất ưu tú cho quan quân phái ra ngoài.

Lý Mạnh vừa mới tiễn một đợt binh sĩ đi, hoàn thành nghi thức phải làm, thì mặt trời đã ngả về phía tây. chính đang chuẩn bị đi tới cục chế tạo binh sĩ. thì thấy một kỵ sĩ vội vã chạy tới, nơi này là trọng địa quân sự. lập tức có binh sĩ cầm trường thương ngăn lại.

người kia không phải là binh sĩ Giao châu doanh, mà trang phục giống gia đinh, bị binh sĩ bên ngoài chặn lại. tranh cãi một lúc. có một thân binh chạy nhanh tới trước mặt Lý Mạnh ghé sát tai nói:

- Đại nhân, phu nhân sức khỏe không ổn. La quản gia mời đại nhân mau trở về nhà xem.

Tin tức này quá đột ngột. Lý Mạnh thầm nghĩ lúc sáng sớm ra ngoài Nhan Nhược Nhiên còn rất bình thường, may mà việc chính hôm nay đã xử lý xong. Lý Mạnh dặn dò người bên cạnh một tiếng, lập tức phi ngựa chạy về nhà.

người hầu báo tin kia chính là một binh sĩ cũ của Giao châu doanh, người này kinh nghiệm phong phú. tuổi lại lớn. sau khi giải ngũ đáng lẽ an bài ở điền trang, bất quá hắn không muốn rời khỏi Giao châu quá xa. nên ở lại trong phủ Lý Mạnh làm gia đinh.

người gia đinh này ở trên ngựa kể tình huống cho Lý Mạnh biết, nói vào buổi trưa phu nhân còn bình thường, sau bữa trưa chừng nửa canh giờ. đột nhiên có nha hoàn kinh hoàng từ trong phòng chạy ra, nói phu nhân thân thể không ổn.

Lý Mạnh từ sau khi về nhà, luôn thuận buồm xuôi gió. những người trong nhà cũng như thế. đột nhiên phu nhân sức khỏe chẳng lành, cả phủ lập tức bị kinh động, trước tiên là Mộc Vân Dao dẫn Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị vội vàng chạy tới. quản gia La Tây mời y sinh xong, phái người đi thông báo cho Lý Mạnh.

Địa phương nhỏ như trấn Phùng Mãnh không có y sinh, nhưng gia quyến cao tầng Giao châu doanh đại bộ phận đều ở trong Lý gia trang, vì điều này, đặc biệt mời mấy lão y sinh cao minh từ Tế Ninh tới trấn Phùng Mãnh mở hiệu thuốc, thực tế là phục vụ cho Lý gia trang.

Bất quá hiệu thuốc vừa mờ. những người phú quý ở Giao Châu, Cao Mật. Tức Mặt đều chủ động tới khám bệnh, đương nhiên trừ Lý gia trang ra. thì hiệu thuốc này không ra ngoài khám bệnh.

Giáo trường và Lý gia trang cách nhau không xạ. Lý Mạnh rất mau đến nơi, nhưng vừa xuống ngựa đã thấy quản gia La Tây đứng đợi. mặt đầy vẻ hưng phấn.

Nhìn thấy Lý Mạnh trở về, quản gia La T ây chạy tới. mặt hưng phấn vui mừng. Lý Mạnh lòng nơm nớp lo sợ cũng bình tĩnh lại. chưa kịp hỏi gì thì đã nghe La Tây kích động lớn tiếng nói:

-Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, phu nhân có tin mừng rồi!

Nghe thấy lời này. Lý Mạnh ngẩn ra, lập tức mắt mở to. nhìn La Tây một cái. La Tây gật mạnh đầu, Lý Mạnh không nói gì. chạy thẳng vào trong phủ, mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Có hậu đại rồi. mình sắp có con trai hoặc con gái rồi. Lý Mạnh ở thời hiện đại chỉ có một mình, sau khi tới đây mới có gia đình, giờ đây hắn có cơ nghiệp to lớn như thế, Giao châu doanh từ trên xuống dưới đều sốt ruột vì người kế thừa của Lý Mạnh.

Vào thời đại đó. điều duy nhất đảm bảo truyền thừa là quan hệ huyết thống, nếu như Lý Mạnh không có hậu nhân, chỉ sợ tâm tư của mấy đại tướng dưới quyền không yên ổn, nhưng tới từ thời hiện đại, Lý Mạnh đối với chuyện này không có khái niệm gì. hoàn toàn chẳng để ý. nhưng thái độ người xung quanh đúng là tiêu chuẩn việc hoàng đế chưa lo thái giám đã lo.

Nếu nói Lý Mạnh không nghĩ tới chuyện này thì cũng không hẳn, có điều hắn không ý thức được tầm quan trọng của nó mà thôi, hôm nay đột nhiên nghe thấy thê tử có tin mừng, trong lòng mừng rỡ cực độ đã nói rõ vấn đề.

Lý gia trang bình thường đều rất yên tĩnh trật tự. ai có việc người này. hôm nay thì loạn hết cả lên . những gia đinh và nha hoàn đều mặt mày hớn hở. dù sao là đại sự của Lý phủ. ai ai cũng bị không khí này cám nhiễm.

Nhìn thấy Lý Mạnh chạy ầm ầm tới. những hạ nhân này đều mỉm cười tránh ra, bọn họ ai cũng biết lúc này Lý Mạnh nóng ruột.

Lý Mạnh mau chóng chạy tới cửa nội trạch, nói ra cũng khéo, y sinh Tự Khẩu Trung đang từ bên trong đi ra. sau lưng là hai tiểu đồng, Quách Đống đang tiễn khách.

Tự Khẩu Trung cũng tới Lý gia trang gặp mặt Lý Mạnh mấy lần rồi. vừa thấy Lý Mạnh tới, vội vàng dùng đại lễ tham kiến, miệng nói lời chúc mừng:

- Tiểu nhân, chúc mừng tổng binh đại nhân.

Tâm tư của Lý Mạnh căn bản không đặt ở việc này. mở miệng hỏi:

- Phu nhân ta thế nào rồi. tiên sinh nói kết quả thăm bệnh đi.

- Mạch rất khỏe. thai khí ồn định, nhưng về sau phu nhân cần phải điều dưỡng thân thể. không được để nhiễm phong hàn bệnh tật.

Liễu Mạnh gật mạnh đầu nở nụ cười, lúc này tâm tình mới bình ổn trở lại. nói:

- Sau này còn phải làm phiềntiên sinh tới nhiều hơn. Quách Đống, mau cấp tiên sinh năm mươi lượng, hỏi xem sau này có gì cần phải chú ý. không được sơ sẩy.

Nói xong mặc kệ bọn họ. lại vội vàng chạy vào trong phòng, mới đi tới bậc thểm, đã nhìn thấy Nhan Nhược Nhiên từ trong phòng đi ra, gia chủ về nhà, thê tử ra cửa nghênh đón là nghi lễ tất yếu. trước kia Lý Mạnh không cảm thấy gì. nhưng hôm nay tiến lên ngăn Nhan Nhược Nhiên lại, trách:

- Phu thêbao lâu rồi. còn cần lễ nghĩa này làm gì. nếu bị nhiễm phonghàn thì sao?

Nhan Nhược Nhiên tính cách yên tĩnh trầm ổn, Lý Mạnh cũng không phải là người giỏi ăn nói. hôm nay nghe Lý Mạnh nói lời quan tâm như vậy. Nhan Nhược Nhiên không ngờ lại ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười, nói nhỏ:

- Bất quá chỉ là buổi trưa ân cơm xong buồn nôn, người không khỏe lắm. trong phủ lạithành ra ầm ĩ như vậy.

Nói xong mặt lại đỏ bừng, nhẹ giọng trách:

- Còn sớm lắm, trông cái bộ dạng sổt ruột của chàng kìa..

Lý Mạnh xưa nay thong dong trấn định lúc này cũng luống cuống chân tay. chỉ cười ngây ngốc, đỡ Nhan Nhược Nhiên đi vào trong nội đường.

Thực tế cũng chỉ là làm theo phản ứng thôi, không cần Lý Mạnh phải thận trọng như thế. bất quá đối với Lý Mạnh mà nói cả hai kiếp lần đầu tiên thực sự làm cha. không khỏi coi trọng hơn một chút.

Nhan Nhược Nhiên đối với hành động thân mật này không bài xích, đừng thấy bên ngoài náo loạn ầm ĩ. nơi này là nhà riêng của tổng binh, bên trong rất yên tĩnh, phu thê hai người ngồi xuống. Lý Mạnh vừa muốn nói gì, Nhan Nhược Nhiên đã nói trước:

- Phu quân, chuyện nạp thiếp mà thiếp thăn nói trong lần đi chơi trước, chàng suy nghĩ thế nào rồi?

- Chuyện này...

Lý Mạnh tức thì bị nàng hỏi khiến luống cuống, gần đây Giao châu doanhbận rộn. đúng là không có lúc nào rành mà nghĩ chuyện này.

Nhưng Nhan Nhược Nhiên nhìn thấy phản ứng của Lý Mạnh lại cho rằng nam nhân nhà mình khó xử, không biết đáp thế nào. liền êm ái nói:

- Vân Dao muội mặc dù phụ mẫu đều mất, nhưng có phong thái đại gia, lại xinh đẹp. xưa này luôn thâm tình với phu quân, để muội ấy làm thiếp, thiếp thân còn cảm thấy không phải với muội ấy, đặc biệt hỏi qua, Vân Dao muội tử nói không để ý. phu quân thấy thế nào?

Nghe những lời này. Lý Mạnh nhìn nàng, muốn biết xem đây có phải lời thật lòng không. Nhan Nhược Nhiên thân thái tự nhiên, ánh mắt trong sáng, xem ra rất thật lòng, bất quá cũng cảm thấy không tự nhiên, lão bà của mình sắp sinh con. lại khuyên mình đi nạp thiếp.

Nhan Nhược Nhiên nhìn thấy Lý Mạnh không nói. cũng không vội. tiếp tục khuyên:

- Thiếp thân mới có thai mấy tháng, chuyện trong nội trạch không thể vất vả nhiều, cả Lý phủ lớn như vậy. cần có người tới quản lý. Vân Dao muội tử và hai vị cô nương Cố, Liễu ngày càng tham dự nhiều vào chuyện cơ mật. thiếp nghe nói Hoàng thống lĩnh và Hầu chướng quầy thỉnh thoảng tới xin chỉ thị. ngườicơyếu như vậy, phải mau chóng cho người ta danh phận mới an định được tâm tư. mong phu quân yên tâm, thiếp thân không phải nữ nhân ghen tuông khôngbiết nông sâu nặng nhẹ.

Nói thật những lời này làm Lý Mạnh há mồm kinh ngạc. Nhan Nhược Nhiên khuyên mình nạp thiếp, lý do vì tư ít. đại bộ phận suy nghĩ vì chuyện công, hắn tới thời đại này sắp mười năm. cho rằng mình đã hoàn toàn dung nhập vào nó. không ngờ cuộc nói chuyện hôm nay đã hoàn toàn lật nhào suy nghĩ của hắn.

Cười khan mấy tiếng, Lý Mạnh nói.

- Cho dù nạp thiếp, cũng đợi cho con ra đời rồi hãy nói. đừng để những chuyện riêng này làm phiền lòng.

Nghe thấy Lý Mạnh nói câu này. Nhan Nhược Nhiên trở nên nghiêm túc nói:

- Phu quân, nạp Vân Dao muội làm thiếp không phải chỉ là chuyện riêng, mới ban đầu thiếp chỉ cho rằng ba người Vân Dao muội tử chỉ chơi vui. không ngờ hiện giờ chức vụ trọng yếu. phu quân, dù chàng không nghĩ tới phu thê hai người chúng ta và tình ý của Vân Dao muội tử. chẳng lẽ không suy tính tới nhân tài hiếm có như vậy sao?

Lý Mạnh thực sự không còn gì để nói.

Bổ xung thêm. Mộc Vân Dao. Cố Hoành Ba. Liễu Như thị. cách gọi đối nội đối ngoại dần dần thống nhất, được xưng là “Lý phủ nội thư phòng"’.

Cùng lúc đó ở trong khách sạn lớn tại Nam Kinh, một trung niên nam nhân mặt đầy vẻ phẫn nộ chạy ra đằng sau. vừa mới vào thấy chủ nhân của mình thong dong ngồi trên ghế, người trung niên thờ mấy hoi lấy bình tĩnh, đi tới trước nói:

- Lão gia. lão Trương đi an bài xe ngựa đã cầm tiền chạy rồi. trước khi đi còn lấy Theo vài món đồ quý giá.

người được gọi là lão gia kia, mặt khôgn râu. nheo mắt ngồi yên trên ghế. như rất hưởng thụ ánh mặt trời lúc này. nghe thấy người trung niên đó bẩm báo. lúc lâu sau mới cười nói:

- Chủ bại thì hầu cúp đuôi, ta đã tới hoàn cảnh này, chẳng trách bọn chúng bỏ đi. đi cũng tốt. coi nhưtự tìm đường mưu sinh cho mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv