Dương Tứ là người có tiếng của trấn Tín Dương, thậm chí ở cả một dải ven biển của phủ Thanh Châu đều là nhân vật danh tiếng lấy lững, ngoại hiệu là “khỉ biên” vào năm Sùng Trinhthứ bảy. trong tay hắn có mười mấy chiếc thuyền, ba trăm nhân mã, thường xuyên làm chuyện mua bán không vốn ở trên biển Nam Trực Đãi.
Đôi khi không cướp bóc được ở Nam Trực Đãi thì thậm chí dám đổ bộlên vùng bên ngoài, tìm kiếm những thôn xóm ở bên cạnh bờ biển để đánh cướp. Thủ hạ của Dương Tứ đều là người bản địa, lòng người tề tụ đoàn kết. những đội ngũ thường trong quá khứ đều đấu không lại hơn ba trăm người của hắn.
Thêm vào đó Dương Tứ năm xưa là một viên tiểu kỳ ở giao giới giữa Sơn Đông và An Đông Vệ. hắn từ quân doanh trốn ra, cho nên dẫn dắt thủ hạ cướp bóc đánh trận rất có phương pháp, hơn nữa là người xuất thân đàng hoàng, cho nên làm việc có chừng mực, biết nhìn thời thế bình thường không trêu chọc vào quan phủ và những bá vương chân chính trên biển.
Chuyện mua bán không vốn này có xu thếcàng làm càng lớn, bất quá sau năm Sùng Trinh thứ tám. Giao châu doanh của phủ Lai Châu đã tới và định ra quy củ mới. ở gần trấn Tín Dương cũng có một ruộng muối, ruộng muối bị một đám người tới từ phủ Lai Châu khống chế, mỗi ngày đều thông qua đường biển và đường bộ tiêu thụ muối.
Lúc mới đầu Dương Tứ còn cân nhắc xem có thể tới để làm tiền hay không, dù sao ở xung quanh trấn Tín Dương này. hắn cũng được coi là cường hào có hạng rồi. bất quá những người ở Lai Châu kia có vẻ không giống như những người làm ăn quy củ lắm, đã trực tiếp đánh tiếng, yêu cầu người xung quanh ngoan ngoãn không được để xảy ra chuyện cướp bóc.
Có câu cường long không áp nổi địa đầu xà, một đám người ngoài lại còn đám ngông cuồng như vậy. nhưng những cường hào ở một dải Thanh Châu đều phẫn nộ. bất quá mọi người cũng nhận ra những người kia không phải tầm thường, vì tuy nói cũng chỉ là đám buôn lậu muối thôi, nhưng có rất nhiều hộ lớn bản địa chủ động tới tận nơi tiếp nhận.
Phỉ đạo hung đồ cho dù có ngang ngược như thế nào. chỉ cần quy mô không lớn tới mức độ của Sấm doanh, thì đối với những thân sĩ đại tộc ở địa phương này phải hết sức khách khí, căn bản là không thể đắc tội được, mà những người Lai Châu kia lại được ủng hộ như vậy. làm rất nhiều người bỏ điý nghĩ gây hấn.
Nghiêm cấm cướp bóc, điều này đã chặt đứt con đường phát tài của Dương Tứ, bất quá cũng thể hiện ra mặt giảo hoạt của hắn, Dương Tứ không tự mình ra tay. mà lại bỏ ra nhiều vàng, mời thủ lĩnh sơn trại trên Mã Nhĩ Sơn ra mặt, sơn trại này là do những binh sĩ của Khổng Hữu Đức năm xưa bỏ chạy mà thành. xưa nay chưa hết tuân thủ quy củ "thỏ không ăn cỏ gần hang", tùy ý đánh cướp chém giết ở xung quanh, cũng được coi là một họa lớn ở phủ Thanh Châu.
Dương Tứ được gọi là "khỉ biển" chính là bởi vì đầu óc hắn linh hoạt, lắm mưu nhiều kế. bình thường hắn cũng đem một số hàng hóa cướp được trên biển, nhưng không cách nào tiêu thụ được, tăng giá bán cho thổ phỉ trên Mã Nhĩ Sơn, còn thường xuyên bắn tin mật.
Giao tình của hai bên không tệ. lần này bỏ nhiều vàng ra mời đối phương, chỉ nói là có một đám thương nhân Lai Châu giàu có tới đây. Dương Tứ cũng muốn tự ra tay, chỉ có điều khoảng cách quá gần, không tiện ra tay với quê quán của mình, nên mời huynh đệ ở Mã Nhĩ Sơn tới giúp, tới khi thành công thì hai bên chia chác công bằng với nhau là được.
Đám phỉ đồ ở trên Mã Nhĩ Sơn tin tức không được linh thông, nhận được tin tức Dương Tứ thông báo, bởi vì giao tình hai bên không tệ. cho nên không hề nghi ngờ gì lời của Dương Tứ, mấy trăm người dưới sự dẫn đường của thuộc hạ Dương Tứ. thừa cơ trời tối tới phụ cận ruộng muối, vào lúc trời chưa sáng xông vào cướp bóc.
Dương Tứ tất nhiên là ở nhà cười trộm, đợi xem kết quả ngày hôm sau, nào ngờ sáng hôm sau người phái đi dẫn đường hốt hoảng chạy về báo thổ phỉ của Mã Nhĩ Sơn còn chưa xông vào đã bị đối phương phát hiện rồi. vốn chuẩn bị tấn công, không ngờ lại bị đối phương động thủ trước.
Mấy chục diêm đinh của Lai Châu kết trận đánh tới, những người ở Nhã Nhĩ Sơn thấy đối phương cả gan như thế thì càng phẫn nộ. ra sức xông lên vây công, nhưng giao chiến không chiếm được chút lợi nào. ngược lại đối phường đánh cho mấy chập, đội ngũ đã tan tác hết cả.
Hơn nữa những đại hộ đại tộc xung quanh ruộng muối cũng ào ào tụ tập. phái tráng đinh hộ viện của mình tới giúp sức. thổ phỉ Mã Nhĩ Sơn vứt lại mấy chục cỗthi thể. cuống cuồng chạy về Mã Nhĩ Sơn. mười phần nhân mã đã mất đi hơn bổn phần.
Nghe thấy tin tức này Dương Túc giật bắn mình, hắn cũng là nhân vật lợi hại. lập tức giết mấy tên dẫn đường và liên hệ để bịt miệng, ở lỳ trong nhà đợi tin. rồi thu hết đám thủ hạ lại, không ra ngoài làm ăn nữa. đợi sự việc có kết quả chính thức rồi mới tính.
Kết quả của sự việc xảy ra vào ba ngày sau, sơn trại trên Mã Nhĩ Sơn bị binh mã Giao châu doanh tới đánh tan, toàn trại giết sạch không để lại một người nào.
Tham gia tấn công sơn trại không chỉ riêng người tới từ phủ Lai Châu, còn có các lộ nhân mã của Thanh Châu, chuyện này làm cho Dương Tứ sợ tới toát mồ hôi lạnh, lúc này mới biết Giao châu doanh ruổt cuộc là một thế lực như thế nào. nghĩ tới việc mình còn âm thầm bày ra chuyện như thế này. biết ngay là không ổn.
Dương Tứ lập tức giải tán toàn bộ thủ hạ. bản thân dẫn theo một ít tâm phúc lấy danh nghĩa đi thăm người nhà để né tránh, khi đó chính là lúc thế lực của Dương Tứ đang bay cao. làm ăn không vốn trên biển cũng rất phát đạt, mấy tên tiểu đầu mục ở dưới đều không hiểu gì cả. thừa cơ Dương Tứ vừa đi trực tiếp thu nạp số hải tặc kia lại. tiếp tục giương cờ của mình làm ăn trên biển.
Nhưng thế phát triển của Giao châu doanh cực kỳ thần tốc. vào chừng năm Sùng Trinh thứ chín, phủ Lai Châu và phủ Thanh Châu vì đảm bảo an toàn và thông suốtđường biển, đã càn quét một trận như kéo lưới, những sơn trại đều bị đánh tan hoàn toàn, chẳng cần nhắc tới những nhóm hải tặc lặt vặt ở trên biển nữa.
Những lực lượng bị phân tán này. nếu không chịu nổi áp lực tự tan tác. thì hoặc là bị bắt tới ruộng muối làm lao động nặng nhọc, hoặc là trực tiếp bị chém đầu.
Đợi tới khi đội thuyền của Trịnh gia tiến vào vùng biển này. thì không còn ai dám đi làm hải tặc nữa, ở trước mặt những con quái vật to lớn kia, ra biển làm hải tặc đúng là chê mạng mình quá dài.
Dương Tứ ở bên ngoài hơn một năm. khi trở về trấn Tín Dương, nguy hiểm đã qua. thế cục cũng ngày một rõ ràng. Dương Tứ vừa kinh ngạc nhìn bá khí và tốc độ quật khởithần tốc của Giao châu doanh. một bên bởi vì tâm bệnh kia mà không dám làm chuyện cướp bóc nữa. hắn còn một số vàng bạc tích góp nên cũng không cần phải lo lắng chuyện ăn mặc, ủ rũ ở nhà, vì thời buổi thiên tai cuộc sống khó khăn, cho nên tập trung các huynh đệ trước kia lại, cũng đánh cá, làm chút mua bán nhỏ.
Con người biến đổi nhanh chưa nói. vào cái thời buổi loạn lạc rối ren này. rất nhiều chuyện con người ta không thể nhớ quá lâu. Dương Tứ làm như vậy. rất nhanh trở thành nhân vật có danh vọng trong trấn. Nhưng thế lực của Giao châu doanh ngày càng mở rộng. Dương Tứ ngày càng sợ hãi vì hiềm năm xưa mình làm. nên làm người làm việc càng lúc càng cẩn thận danh vọng ở quê lại ngày càng cao.
Ở cái cùng trấn Tín Dương này. ai nhắc tới cái tên "Dương Tứ ca" là đều giơ ngón cái lên khen ngợi.
Ngày mùng 9 tháng 6 năm Sùng Trinh thứ mười hai. Dương Tứ dậy từ rất sớm. dẫn thủ hạ ra biển vừa tu sửa thuyềnbè. vừa vá lưới, người ở trên cũng ai nấy đều bận rộn mưu sinh, rất ít người chú ý tới có mấy kỵ sĩ tới trấn Trong những kỵ sĩ này có một người mà người trong trấn quen thuộc, đó là một vị quản sự ở ruộng muối phụ cận luôn tới trấn này thu mua muối trừ tính khí nóng nảy một chút, thì xử sự rất công bằng, cũng không khiến cho người ta ghét bỏ.
Lúc này viên quản sự đó đang cười nói với mấy kỵ sĩ đồng hành:
- Tên Dương Tứ này năm xưa còn câu kết với thổ phỉ tấn công ruộng muối, cũng coi như kẻ có gan.
Những lời này làm cho những kỵ sĩ mặc áo vải cảm thắm rất hứng thú. một người cười hỏi.
- Có chuyện như thế này mà các vị không làm gì hắn à?
- Không có, bởi vì thời đó mới tới nơi này, người bên ngoài rất khó mà mở ra được một cục diện mới. vẫn phải hi vọng những tên thổ phỉ như thế tới để còn giết lập uy. tên Dương Tứ này tính ra còn giúp chúng ta một việc, trong cái lần tấn công sơn trại kia. có tên thổ phỉ không chịu được tra tấn đã khai ra chuyện Dương Tứ. Lúc đó đội phó còn suy tính Dương Tứ nếu có hành động gì. mới thu thập cả hắn và người của hắn ai ngờ được tên Dương Tứ này khôn ngoan, trực tiếp trốn đi né tránh thế cục. nên cũng không tiện ra tay. khi Dương Tứ trở về. ở trong tấn có tiếng lành nên cũng không cần phải động tới hắn nữa.
Có một viên kỵ sĩ nghe thấy những lời này. không nhịn được cười ha hả nói:
- Tên Dương Tứ này đúng là gặp may. nghe nói tổng binh đại nhân của chúng ta dùng từ “mời”, đây là chuyện ghê gớm lắm đó.
Lời này vừa nói ra. những người xung quanh đều tặc lười than kỳ lạ. Viên quản sự kia quen thuộc nơi này. tìm người nghe ngóng quá rồi đi thẳng tới nhà Dương Tứ.
Năm xưa Dương Tứ khi làm thủ lĩnh hải tặc thì để râu xồm. cố ý làm cho hình tượng của mình hung ác hơn một chút, bất quá hiện giờ mặc dù nói mỗi ngày đều làm chuyện thể lựcdãi nắng dầm sương, nhưng lại chỉnh chu râu tóc. làm cho mình trông thân thiện hơn một chút.
Sau khi bận rộn nửa ngày trời Dương Tứ dẫn mấy chục chàng trai cả đoàn người vừa nói vừa cười rất là thoải mái. người sống ven biển, nhà cửa đơn giản, thậm chí tới cả cửa cũng chẳng có.
Chuyện đă qua mấy năm rồi. bất quá trong đây lòng Dương Tứ chuyện năm xưa vẫn còn mới nguyên* nhìn thấy ở ngoài cửa có tiếng ngựa hí. trong lòng lập tức giật thót, đánh liều đi vào bên trong. Vừa vào sân Dương Tứ nhìn thấymấykỵ sĩ mặc áo vải. Dương Tứ vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Giao châu doanh, người khác có lê không nhặn ra được, nhưng hắn thì biết những kỵ sĩ áo vải này chính là sĩ tốt của Giao châu doanh.
Cho dù đối phương không hề nói gì. nhưng Dương Tứ toàn thân từ trên xuống dưới giá lạnh, nhìn đối phương nói cười hì hả. hắn càng thêm khẩn trương, những người thanh niên trẻ đi theo hắn đều cảm thấy chuyện không ổn bọn họ năm xưa đều là những nhân vật tàn bạo hung dữ. liền lần lượt siết chặt công cụ trong tay vây tới.
- Chớ hoảng. Dương Tứ. tên tiểu tử ngươi gặp chuyện tốt rồi!