Thuận Minh

Chương 212: Vượt qua thử thách



Nhan Nhược Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ. nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy khóe mắt Nhan Nhược Nhiên mang chút bi thương. Cô gái ngồi trong xe không ngừng vén rèm ra nhìn rồi lại hạ xuống.

Hai người bả tổng đó nghị luận mấy câu xong, quay sang cười với Nhan tri châu nói:

- Đại nhân không cần phải lo lắng, cứ để đội xe dừng lại trước đã, để bọn tiểu nhân tới phía trước xem xem tình huống một chút, ở Sơn Đông này không có đám cướp nào dám đắc tội với Giao châu doanh đâu.

Mặc dù nói thì chắc chắn là thế, bất quá hai người bả tổng vẫn phái nhân thủ ra hết sức cẩn thận, một bả tổng dẫn năm mươi người kết thành trận hình, chạy tới bên kia. nửa đường đã hô lớn:

- Đây là xa giá mà Giao châu doanh hộ vệ. những người không liên quan mau tránh ra.

Dù nhìn như thế nào thì đám người Lý Mạnh cũng đông hơn, song hai người bả tổng này vẫn dám lớn tiếng quát mắng, đó chính là sự tự tin được bồi dưỡng ra.

Nghe thấy họ hô như vậy, Lý Mạnh cúi đầu xuống nhìn y phục của mình, quả nhiên không phải là đồng phục kỵ binh của Giao châu doanh, mà là áo vải chế tạo đặc biệt vì Tào Châu.

Nhìn thấy hai người bả tổng tới gần. Vương hải vội thúc ngựa tới chặn lại quát:

- Quát tháo bậy bạ gì đó. không thấy đại nhân tới đây sao?

Hai người bả tổng này là lính cũ trước kia Theo ýương Hải, nhìn một cái là nhận ngay ra y. rồi lại lén nhìn qua bên đường, tức thì nhận ra ngay Lý Mạnh, cả đám cuống cuồng qùy xuống, đồng thanh:

- Tham kiến đại nhân, bọn tiểu nhân không nhìn rõ, mong đại nhân chớ trách.

Lý Mạnh khoát tay. kẹp bụng ngựa chạy lên đường, đám thân vệ vội vàng đuổi theo, vốn già trẻ trong đội xe của Nhan tri châu chẳng hề lo lắng gì. lại còn đang chờ nhìn thấy bọn phỉ tặc “không có mắt” quỳ xuống xin tha thứ, không ngờ rằng những binh sĩ hộ tống kia lại quỳ sụp ở đó.

Mắt thấy mấy trăm nhân mã chầm chậm tiến tới phía này. bọn họ tức thì sợ tới hồn lìa khỏi xác. lòng nghĩ cả đường uy phong cuối cùng cũng gặp phải “đại vương" hung ác rồi.

Thấy đội ngũ ngày càng ồn ào náo động lớn hơn. Nhan tri châu cau mày. quay người lại quát:

- Náo loạn cái gì, một đám không có thể thống, yên tĩnh chút đi!

Bọn hạ nhân gần như chưa bao giờ nhìn thấy Nhan tri châu nổi giận như vậy. đều sợ phát ngây ra, nhìn thấy lão gia nhà mình cực kỳ trấn tĩnh, nên cũng lắng xuống.

Nhan tri châu ở trên ngựa thì thở phào, vì ông ta đã nhận ra những kỵ binh ở phía trước là nhân mã phương nào rồi.

Nhan tri châu thở dài, không để ý tới những tên “phỉ tặc” đang cưỡi ngựa đi tới. mà nói với viên quản gia đang toàn thân run lẩy bẩy:

- Đi dắt hai cỗ xe ngựa kia lại đây.

Viên quản gia nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại. Nhan tri châu nhấn mạnh một lần nữa, viên quan gia này lập tức hiểu ra, vốn toàn thân đã run lẩy bẩy rồi. lúc này lại thêm giật mình, mặt lộ ra vẻ cổ quái, mở miệng hỏi:

- Lão gia, hai cỗ xe đó là để dùng cho tiểu thư mà.

Nha tri châu thở dài, gật đầu, viên quản gia kia trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy ra sau, Nhan tri châu cũng đi tới phía trước một cỗ xe ngựa, trầm giọng nói:

- Phu nhân chớ kinh hoàng, là người quen.

Phu nhân và nữ nhi của ông ta ngồi ở xe ngựa khác nhau, vừa rồi bên ngoài huyên náo lớn như thế. nữ quyến trong xe cũng có chút hoảng sợ. Nhan tri châu liền đi tới an ủi.

Nếu như đã là người quen. Nhan phu nhân cũng biết nhà mình khẳng định không quen biết hạng thổ phỉ cướp đường nào cả. muốn mở miệng hỏi xem người chặn đường ở phía trước rốt cuộc là ai mà làm cho cả đội xe nào loạn kinh hoàng như vậy.

Nhan tri châu ở bên xe tỏ ra khó xử, giải thích thân phận kẻ ở đối diện như thế nào đây. chần chừ nửa ngày trời mới mở miệng nói một câu:

- Đúng là nữ nhi lớn không giữ lâu trong nhà được...

Trong xe liền trở nên yên tĩnh, Nhan phu nhân cũng là người thông minh, tất nhiên có thể hiểu ra được, không lâu sau. ở trong xe truyền ra tiếng cười. Nhan tri châu nghĩ một chút rồi cũng chỉ đành cười khổ một tiếng.

Lý Mạnh đã xuống ngựa. Vương Hải thì chỉ huy các binh sĩ dẫn đội xe tới vùng đất trống bên cạnh, đám hạ nhân của phủ tri châu cũng nhận ra quan binh của Giao châu doanh, hơn nữa còn có một số người thường xuyên qua lại với nhau, nhìn một cái là nhận ra người quen, vẻ kinh hoảng vừa rồi liền biến mất.

Hiện giờ không khí nơi này đúng là có chút kỳ quái, mọi người đều chuyện trò vui vẻ như năm mới vậy, vừa di chuyển xe ngựa, vừa sắp xếp nhân khẩu, đi đường nửa ngày trời rồi. nghỉ ngơi ở thôn này cũng là chuyện nên làm.

Trái ngược với người khác xem náo nhiệt, người trong cuộc lại có chút không bình thường. Lý Mạnh đi tới dưới ngựa Nhan tri châu, ngửa mặt nhìn Nhan tri châu trên cao. hắng giọng tới mấy lượt mà không biết phải nên nói gì.

Nhan tri châu lúc này ở bên xe ngựa của phu nhân ông ta. Nhan phu nhân cũng đã vén rèm xe lên , hai người đều đang nhìn Lý Mạnh..

Lý Mạnh đưa tay xoa lên má, cảm thấy cảnh này hết sức thiếu tự nhiên theo suy nghĩ của hắn. Nhan tri châu khẳng định không đồng ý hôn sự của hắn và Nhan Nhược Nhiên, khẳng định sẽ lớn tiếng quát mắng, bên mình phải cứng rắn một chút, bất kể ba bảy hai mốt cứ cướp lão bà về trước đã.

Ai mà ngờ được lại là cảnh tượng này. Nhan tri châu và phu nhân nhìn thấy hắn không hề nổi giận, ngược lại thái độ cứ như đã biết trước chuyện như thế rồi nên trầm tĩnh đối đãi.

Trước kia Lý Mạnh và Nhan tri châu đối diện với nhau, Nhan tri châu luôn thoáng có chút sợ hãi, điều này làm Lý Mạnh luôn cảm thấy có chút ưu thế về tâm lý, bất quá hôm nay thì khác rồi. Lý Mạnh phát hiện ra ánh mắt Nhan tri châu nhìn mình không hề có sự yếu thế trước kia nữa.

Hắn phát hiện ra lúc này người luống cuống không ngờ lại là mình. Nhan tri châu nhìn dáng vẻ đó của Lý Mạnh, không kìm được cười lạnh mấy tiếng, mở miệng lãnh đạm nói:

- Trên đường đi nhậm chức lại gặp được Lý đại nhân, thật là khéo!

Nhan phu nhân ở bên cạnh thì lại tỏ ra không phản cảm mấy . mà dò xét Lý Mạnh với chút hứng thú. đó là cái kiểu mà mẹ chồng nhìn con rể.

Lý Mạnh đang muốn trả lời, thì lại bị một hồi âm thanh ríu rít cắt ngang, quay đầu nhìn lại có một số nha hoàn theo một cỗ xe ngựa khác đang liến thoắng chúc mừng.

Chuyện Lý Mạnh theo đuổi Nhan tiểu thư, trong phủ tri châu từ trên xuống dưới đều biết rõ ràng, ngày thường mọi người biết chủ nhân kỵ húy chuyện này. đều giữ miệng không dám nói. nhưng hôm nay thì khác, vì cục diện đã rõ ràng lắm rồi.

Không biết vì sao Lý Mạnh cũng thấy thấy mặt mình đỏ lên . Nhan tri châu lại mở miệng hỏi:

- Lý đại nhân có chuyện gì không?

Thái độ lúc này của Nhan tri châu có thể nói là của trưởng bối bề trên hỏi vãn bối rồi. nhưng Lý Mạnh thân là người trong cuộc căn bản không nhận ra được sự thay đổi thái độ này. lời trong miệng không sao nói ra được.

Nói ra ở thời hiện đại Lý Mạnh cũng chưa nói chuyện yêu đương gì. ở thời đại này cũng vậy. cái chuyện ra mắt cha mẹ nhà gái này hoàn toàn lần đầu tiên ra trận, nghiêm khắc mà nói. trước kia Nhan tri châu không chấp nhận Lý Mạnh, còn lần này thì khác hẳn.

Áp lực tinh thần của cha vợ với con rể. cũng có tác đụng lên người Lý Mạnh, hắn cúi đầu ra sức động viên bản thân, quay đầu nhìn bốn phía, thấy ở trên cỗ xe phía sau kia, rèm xe bị vén lên một góc. có người đang nhìn trộm sang bên này.

Được Nhan Nhược Nhiên chú ý. Lý Mạnh lại thấy không bối rối nữa, hắng giọng rồi khom người làm đại lễ. nghiêm chỉnh nói:

- Bá phụ bá mẫu. tại hạ tới cầu thân Nhan tiểu thư, biết Nhan tiểu thư thiện lương hiền hậu. chính là lương phối, nên đặc biệt tới khẩn cầu bá phụ bá mẫu. tại hạ nguyện cũng Nhan tiểu thư sống bạch đầu giai lão tới hết quãng đời còn lại.

Không khí liền trở nên có chút sôi nồi. những nha hoàn bà vú kia đều là người lắm chuyện, lại gặp chuyện cầu thân vui mừng như thế này. thấy dáng vẻ lão gia và phu nhân cũng không tức giận lắm. Lý Mạnh là nhân vật truyền kỳ của Giao Châu, nên đã xúm quanh từ xa ngó nghiêng rồi.

Đám thị vệ bên phía Lý Mạnh cũng không khá hơn là mấy . vốn là phải xuống ngựa nghỉ ngơi rồi. nhưng lại mượn ưu thế độ cao. ngóng cổ nhìn qua, mặt mày ai nấy đều rất hào hứng.

người ở gần thì nghe thấy Lý Mạnh nói ra lời cầu thân không khỏi ồ lên xôn xao. nếu như đã nói chuyện cầu thân, sự chú ý của mọi người liền chuyển hướng sang Nhan tri châu ở trên mình ngựa.

Nhìn Lý Mạnh ở phía dưới trịnh trọng ôm quyền hành lễ. Nhan tri châu chần chừ một chút quay đầu sang nhìn phu nhân trong khoang xe.

Nhan phu nhân mỉm cười gật đầu. nói khẽ:

- Đứa nhỏ này không tệ.

Nhan tri châu không lên tướng, còn Lý Mạnh vẫn giữ tư thế hành lễ. may mà hắn chăm rèn luyện nên vẫn còn có thể duy trì được.

Khi đang muốn ngẩng đầu lên thì nghe thấy Nhan tri châu thở dài, chậm rãi nói:

- Mấy năm qua ta cũng nhìn ra ngươi có một mảnh chân tình với Nhược Nhiên nhà ta, đứa bé đó cũng để tâm tư lên người ngươi rồi. nếu như ta còn không chấp nhận cuộc hôn nhân này. thì lại thành không hợp tình hợp lý. Ta cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ cần ngươi sau này đối tốt với Nhược Nhiên một chút, đừng bạc đãi nó. ngươi hiểu chưa?

Nghe thấy bên trên hỏi như vậy. Lý Mạnh trước tiên là ngẩn ra, tiếp đó trong lòng tràn ngập vui sướng. Nhan gia đã đồng ý lời cầu thân của hắn rồi.

Nhan tri châu mặc dù nói nhỏ. nhưng không che dấu được những người gần đó. bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, tức thì hò reo ầm ĩ. nha hoàn thiếp thân của Nhan Nhược Nhiên hoan hô một tiếng rồi chạy về báo tin.

Tin tức truyền tới bên ngoài, đám kỵ binh thân vệ của Lý Mạnh cũng chẳng biết do ai cầm đầu đồng thanh hô những lời chúc mừng, làm khung cảnh càng thêm náo nhiệt.

Lý Mạnh xoay người muốn di sang phía cỗ xe ngựa Nhan Nhược Nhiên ngồi, nhưng bị một thân vệ lão thành chạy tới. nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đại nhân, ngài còn chưa tạ ơn nhị lão đó.

Lý Mạnh lúc này mới đỏ mặt dừng chân lại. tới bên phía phu phụ Nhan tri châu trực tiếp dùng đại lễ tạ ơn. dù sao hiện giờ là quan hệ trương bối và vãn bối rồi. dù việc hắn làm có chỗ không hợp lễ phép lắm. nhưng trong cảnh vui vẻ này. có ai để ý chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv