Thuận Minh

Chương 102: Chua xót



Lý Mạnh cầm bút viết chữ, cây bút nàv là bút đầu cứng, viết bút lông thực sự là quá làm khó hắn. Còn hắn viết cái gì ư? Lý Mạnh khi ở thời hiện đại, chưa từng yêu đương gì, nhưng cũng có được một chút kinh nghiệm từ trên các tác phẩm văn học và điện ảnh hiện đại, nhưng có dùng được gì vào thời Minh mạt mấy trăm năm trước hay không thì vẫn khó nói.

Kể ra, Lý Mạnh và nữ nhi của Nhan tri châu chẳng qua mới gặp mặt hai lần. Lần đầu tiên gặp Nhan tiểu thư có ấn tượng gì hay không thì không nói rõ được, nhưng Lý Mạnh quả thực đã động tâm rồi.

Đối với một nam nhân mấy chục năm chưa hề biết yêu mà nói, gặp được nửa kia của hắn có lẽ chỉ là trong thoáng chốc, không ai nói được thòi gian chuẩn xác. Vượt qua thời không về mấy trăm năm trước, mỗi ngày không biết phải bộc lộ tâm sự ở trong lòng với ai, mỗi ngày đều phải đối mặt với những nữ nhân đầy nam tính.

Khi trong lòng cảm thấy cô đơn tĩnh mịch nhất, gặp được một thiếu nữ trang nhã lịch sự, phong tư yểu điệu, cảm giác và sự mến mộ ở trong lòng sẽ bị khoếch đại lên rất nhiều, đủ để thăng hoa thành tình yêu rồi. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh một mặt không ngừng chuẩn bị, để mình không bị hủy diệt trong hắc ám và cuộc đại hỗn loạn vào mấy chục năm sau, một mặt thì củng cố hoàn thành một số chuyện nhân sinh của mình. Dẫu sao thì cũng không thể để hai đời làm người mà ngay cả một cuộc tình vắt vai cũng không có. Con người từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, chung quy cũng phải trải qua một số kinh lịch tất yếu, nếu không thì nhân sinh này chính là không được trọn vẹn.

Từ sau khi người bên dưới mua chuộc được bà vú già ở bên cạnh Nhan Nhược Nhiên Nhan tiểu thư, tạo ra một cửa ngõ để Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên có thể thư từ qua lại, nhưng khơi thông như thế nào, làm thế nào để khơi thông, những chuyện này khiến Lý Mạnh vô cùng bực bội, thực sự là không biết nên hạ thủ như thế nào, cảm thấy lúc tại Hạ trang đối diện với mã tặc gào thét xông tới, so với cái này còn dễ dàng hơn nhiều.

Về sau Lý Mạnh chung quy cũng nghĩ tới một biện pháp, đó là - viết thư tình. Những bức thư mà Lý Mạnh dốc hết tâm ý vào bên trong sau khi thông qua người khác được đưa tới bên cạnh Nhan tiểu thư, lại giống như là trâu đất xuống biển, một đi không về. La Tây chắc là không giở trò gì đó đâu, bởi vì Lý Mạnh tại phủ đệ của Nhan tri châu không phải là chỉ bố trí có một người.

Khi gửi phong thư thứ nhất, Lý Mạnh buổi tối không sao ngủ được, đây có thể nói là mấy đêm không ngủ hiếm có kể từ sau khi hắn tới những năm Sùng Trinh Minh mạt này, ở trên giường lăn đi lăn lại, thầm nghĩ đối phương rốt cuộc sẽ hồi âm cho mình như thế nào. Nếu để những đội trưởng diêm đinh ở bên dưới, hiện tại chắc đã là các cấp quân giáo thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn sẽ cười đến rụng cả răng.

Có điều sau hơn chục phong thư, đối phương vẫn không có hồi âm. Lý Mạnh cũng dần dẩn biến thành lãnh tĩnh hơn. Nếu Nhan tiểu thư không có ý tứ và hảo cảm đối với mình, mình làm vậy chỉ tổ mang lại quấy rối và phiền phức cho người ta, tội gì mà phải vậy?

Lý Mạnh biết, mình không có quá nhiều thời gian để làm những chuyện như thế này, có lẽ nên chấm dứt được rồi. Người đang yêu đều lo được lo mất như vậy, cổ kim ai cũng thế cả...

Phía sau nha môn Giao châu tri châu chính là phủ đệ của tri châu, cũng được coi là một trong những trạch viện có khí phái nhất ở Giao châu, ở phía sau tòa trạch viện này, được ngăn cách ra một tiểu viện tử đơn độc. Đây chính là khuê phòng của Nhan Nhược Nhiên, thiên kim của Nhan tri châu. Truyện "Thuận Minh "

Vào thời Minh mạt, công thương nghiệp cực kỳ hưng thịnh, cái gọi là "chủ nghĩa tư bản mới nảy sinh" đã xuất hiện, văn hóa thị dân cùng hưng thịnh cực độ, tuy nói là học giả không ít, nhưng tập tục xã hội đã dần dần cởi mở hơn, sự phòng bị giữa nam nữ cũng không nghiêm trọng như trước. Những gì được miêu tả trong Kinh Bình Mai, Tam Ngôn Nhị Phách lưu truyền tới thời hiện đại cũng chính là cảnh tượng này.

Cho nên Nhan tiểu thư có thể tản bộ trong ngày xuân ở bên bờ sông, có thể tự mình tới cửa hàng gốm sứ xem đồ gốm, cái này cho dù là mình quan lại khác nhìn thấy, cũng sẽ không cho rằng là hành động thương phong bại tục, mà chẳng qua là một chuyện hết sức bình thường thế thôi.

Nhưng Nhan tiểu thư hiện tại lại bị nhốt ở trong viện tử này. Tất cả hoạt động đều bị hạn chế ở bên trong, tất cả đồ dùng sinh hoạt và phục thị đều có nha hoàn bà vú vào làm, cho dù là phu phụ Nhan tri châu, muốn gặp nữ nhi cũng phải tự mình đi tới, chứ không để nữ nhi ra ngoài.

Loại xử trí nghiêm khắc như thế này, nếu nói là Nhan Nhược Nhiên đã làm chuvện thương phong bại tục gì đó thì cũng không phải. Tri châu thiên kim cũng có không ít hạ nhân hầu hạ, nhất cử nhất động đều có người soi mói, tri châu phu phụ trong lòng đương nhiên nắm chắc.

Cái mà bọn họ không tiếp nhận được có lẽ chính là một quân hộ đê tiện, một tuần kiểm thanh danh ô uế không ngờ lại chẳng kiêng dè ai theo đuổi thiên kim tiểu thư của tri châu đại nhân, môn đệ thư hương xuất thân chính đạo. Tên quân hộ này coi tri châu đại nhân là gì chứ, đối với Nhan tri châu mà nói, cái này quả thực là vũ nhục một cách trần trụi.

Hơn nữa Nhan tri châu tuy tin vào con gái của mình, nhưng cũng có chút kỳ quái. Lý Mạnh cũng chẳng qua là vào thành không lâu, sao lại dám theo đuổi một cách vô lễ như vậy, mà hắn làm sao mà biết được Nhan Nhược Nhiên chứ. Tên Lý Mạnh này, Nhan tri châu cũng biết một số bối cảnh của hắn.

Đó là một tên cường đồ giết người không chớp mắt, nếu để nữ nhi ra bên ngoài, đối phương nếu trêu ghẹo, bất kể như thế nào thì cũng là mình phải chịu thiệt thòi, cho nên dứt khoát nhốt luôn trong nhà.

Tính tình của Nhan tri châu vốn rất đạm bạc, ở trong thành Giao châu lại gặp phải chuyện này, hắn dứt khoát nhốt nữ nhi lại. Dẫu sao thì chức tri châu này một nhiệm kỳ là ba năm, ba năm sau không biết phải đi tới nơi nào làm quan rồi. Dầu sao thì Lý Mạnh là người bản xứ Giao châu, lại là tuần kiểm bản địa, khẳng định sẽ không rời khỏi cố hương.

Tới lúc đó, dẫn con gái bỏ đi, chắc chắn cũng không còn có cơ hội gặp mặt và giao tiếp nữa.

Có điều nữ nhi tình hoài, phụ mẫu thường thường không thể rõ được nữ nhi nhà mình nghĩ gì. Tập tục thời Minh tuy nói là cởi mỡ hơn trước đây rất nhiều, có điều nữ hài tử không xuất đầu lộ diện, lặng lặng sinh hoạt ở trong nhà cùng vẫn là phương thức chủ lưu, đối với Nhan Nhược Nhiên mà nói, cho dù là bị phụ mẫu nhốt ở trong trạch viện đơn độc này cũng không phải là một chuyện quá khổ sở gì lắm.

Mỗi ngày đều thêu thùa, đọc thi từ, chơi những đồ gốm từ trong nhà mang tới, no ấm không lo âu gì cả, lại có người hầu hạ, những ngày tháng như thế này nàng ta trên thực tế cũng có chút hài lòng.

Để tránh nha hoàn và đầy tớ già trong ngoài truyền tin tức. Nhan tri châu đặc biệt hạ lệnh, trừ thiếp thân nha hoàn của Nhan Nhược Nhiên tiểu thư ra, những hạ nhân quét dọn phòng gian, đưa cơm bưng nước còn lại đều phải tránh gặp tiểu thư, để tránh sinh ra rắc rối gì đó.

Bước vào tháng năm, Nhan tiểu thư trước đây vốn nhàn tĩnh hờ hững vào buổi chiều bỗng dưng có chút đứng ngồi không yên, nha hoàn thiếp thân hầu hạ cùng có chút kỳ quái, buổi chiều một vài ngày tiểu thư luôn bảo ả ra ngoài một lát, hoặc là đi lấy thứ gì đấy, hoặc là làm một số chuyện nhỏ vô thưởng vô phạt.

Nha đầu thiếp thân hầu hạ vốn cho rằng tiểu thư muốn làm chuyện đặc biệt gì đó, mỗi lần đều rón ra rón rén tới trạch viên nhìn lén, nhưng phát hiện tri châu tiểu thư chi yên tĩnh ở trong khuê phòng của mình, cũng không cho phép quấy rầy, nói là muốn ngủ trưa một lát.

Cái này cũng thật là kỳ quái, tiểu thư rõ ràng đã ngủ rồi cơ mà, hơn nữa từ sau khi bị nhốt ở trong viện tử. Nhạn Nhược Nhiên tiểu thư tuy không tức giận hoặc là bi thương, nhưng tính tình càng lúc lại càng trầm tĩnh. Có điều gần đây lại có chút hoạt bát, nói chuvện cũng nhiều hơn.

Nha hoàn thiếp thân vốn cũng là một nữ hài trẻ tuổi, kiến thức đối với rất nhiều chuyện đều không bằng được Nhan tiểu thư, ả chỉ là lo lắng tiểu thư vì gặp người không nên gặp để rồi bị trách phạt, nhưng bất kể là quan sát như thế nào, cũng đều không nhìn ra là Nhan tiểu thư liên lạc với người ngoài, cùng không có chuyện gì không đúng. Nha hoàn này dứt khoát cho rằng mình đa nghi, mặc dù quả thật là rất không đúng. Truyện "Thuận Minh "

Trên thục tế, Nhan Nhược Nhiên khi bảo nha hoàn ra ngoài phòng thì cũng là lúc Tô bà tử tới quét dọn phòng ốc. Tô bà không nói với Nhan tiểu thư câu nào, địa vị và thân phận của hai người cách nhau quá xa, không thể có giao tiếp.

Nhan Nhược Nhiên dựa nghiêng vào giường, nghe Tô bà tử ở bên ngoài kính cẩn gọi một tiếng "tiểu tư, lão nô phải vào quét dọn rồi", tim của Nhan tiểu thư lập tức đập bình bịch, những ngày này đã là có quy luật, chi cần là nói vào quét dọn, đó chính là ám hiệu. Qua một lát, Tô bà tử lại nói "thu dọn xong rồi, tiểu thư có thể ra ngoài rồi." Nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài, Nhan Nhược Nhiên tiểu thư chạy tới chính sảnh, trên bàn uống trà ở thịnh đường lúc nào cũng có thêm một phong thư.

Hai má Nhan Nhược Nhiên đỏ hây hây, cầm bức thư lên, thư là của Lý Mạnh, cho tới khi xuất hiện bức thư đầu tiên của Lý Mạnh. Nhan Nhược Nhiên mới biết người trẻ tuổi cao to nhìn chằm chằm vào mình ở tiệm đồ gốm sứ đó là ai, cũng chính là người trẻ tuổi đã tặng thanh từ Quan Âm cho mình.

Nói thẳng ra, Lý Mạnh cũng dáng vẻ đường hoàng, nam nữ trẻ tuổi đột nhiên vì một chuyện nào đó mà xích gần quan hệ lại với nhau, nảy sinh hảo cảm cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Mỗi lẩn tri châu thiên kim nhìn thấy thư của Lý Mạnh là lại muốn cười, đồng thời trên mặt cũng nóng bừng. Chữ viết của Lý Mạnh tuy không ngay ngắn, đều là bút đầu cứng viết ra, cho nên chẳng thể gọi là thư pháp gì cả, hơn nữa thường hay viết nhầm, viết sai chính tả.

Có điều ý tứ biểu đạt lại vô cùng lớn gan, thậm chí còn gần đạt tới trình độ vô lễ. Nhưng thực sự những gì mà Lý Mạnh viết mà đặt ở thời hiện đại, thậm chí có thể nói là cũ kỹ và lạc hậu.

Chỉ có điều thời đại bất đồng, đặt ở những năm Sùng Trinh Minh mạt, đó thật sự là quá lớn gan và trắng trợn. Có điều nữ hài tử đã có hào cảm với một người thì viết có gan to lớn mật thế nào cũng đều được coi là biểu lộ chân tâm thực ý. Cái đó gọi là thiếu nữ hoài xuân, gặp sự biểu lộ và tâm ý nhiệt liệt như thế này, nữ hài đã có chút mê say rồi.

"... Số lần ta và cô nương gặp mặt chỉ có hai lần, cũng không biết hơn chục phong thư trước nàng có đọc được hay chăng. Ta không biết phưong thức biểu đạt quá phức tạp, ta vào ngày xuân năm ngoái nhìn thấy nàng tản bộ thong thả trên đê, lúc đó cảm thấy phong tư của nàng vô cùng xinh đẹp. Trong cửa hàng đồ gốm đó, mạo muội nhìn thẳng vào nàng, nhìn thấy cô nương xấu hổ cúi mặt xuống, tại hạ đã động lòng rồi. Loại phương thức biểu đạt và truyền đạt tâm ý của ta có lẽ là rất mạo muội và vô lễ. Có điều xin nàng tin rằng tâm ý của ta đều là thật... Thời gian vô cùng cấp bách, không lâu nữa là ta sẽ phải viễn hành, tại hạ thật sự muốn biết tâm ý của cô nương như thế nào để được yên tâm. Và cũng xin cô nương yên tâm, Lý mỗ tuy là hạng thảo mãng, nhưng tuyệt sẽ không mặt dày dây dưa..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv