*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Dương mở miệng, nhận ra bản thân không cách nào quả quyết nói ra bốn chữ “Anh tin tưởng em”.
Vũ Tình đứng bên lề đường cạnh vách đá, làn da trắng nõn đến gần như trong suốt. Lưng váy vừa khéo ôm ngang bụng, hoàn toàn không nhìn ra bất kì dấu vết bị thương nào. Cô vẫn xinh đẹp như trước đây, nhưng ánh mắt chứa đựng sự tức giận và giễu cợt lại khiến Thành Dương thấy vô cùng xa lạ. Lính gác từng cộng tác với y vậy mà tức giận, vậy mà sắc bén chất vấn kẻ địch —— mặc dù từ trước đến nay chưa từng đối xử với bạn bè như thế, cũng không thể nào thờ ơ khi nghe lính gác công đoàn bị tập kích như thế.
Cô ấy thay đổi rồi, Thành Dương nghĩ, một lần bước qua phút giây sinh tử, bất luận là bản thân y, hay là Vũ Tình, đều có chút khác biệt.
“Anh không có ý nghi ngờ bất kì hai trong hai người.” Y nói, thật ôn hòa, tiến lên một bước, vươn tay trái ra: “Vũ Tình, em có thể đến đọc suy nghĩ của anh.”
Diệp Vũ Tình lùi về sau một bước.
Cô ta hất mặt, ngờ vực lườm Thành Dương: “Đồng thời nhân tiện để anh xâm nhập đại não em, đúng không?”
Thành Dương lắc đầu: “Em quên rồi ư? Anh đã hứa, trừ phi em đồng ý, anh sẽ không bao giờ làm thế.”
Cô khoanh tay, đứng tại chỗ cắn môi dưới một hồi, cuối cùng bước lên, cũng giơ tay trái. Trên ngón giữa cô có một chiếc nhẫn bạc, sáng loáng dưới ánh mặt trời. Tầm mắt Thành Dương bất giác bị thu hút, nhớ lại trước đó mình đã từng nhìn thấy hay chưa.
Ninh Phi ở phía sau khẽ gọi: “Thành Dương, cậu không thể tin cô ta. Tôi nhận ra chiếc nhẫn kia.”
Đã muộn rồi, tay họ đã chạm vào nhau. Chiếc nhẫn đụng đến đầu ngón tay, Thành Dương hơi nhoi nhói. Có thứ gì sắc nhọn đột nhiên bắn ra, đâm y một cái.
Khóe miệng Vũ Tình cong lên, giữ nguyên thành vẻ mặt cười nhưng không cười.
Một luồng lực hút kéo y vào, đưa vào vòng xoáy tinh thần to lớn. Con đường nhựa cây Gừa biển biếc trời xanh tất cả đều chen chúc co lại thành một chấm nhỏ, những tâm tư ồn ã không cam lòng oán giận đớn đau vô kể từ bốn phương tám hướng tràn tới, như gió lốc biển gầm. Thành Dương cắn đầu lưỡi, vượt qua trung tâm vòng xoáy, để tinh thần lực của mình vững vàng cắm rễ trong lòng đất, mới không bị cuốn đi nữa.
Vũ Tình buông y ra.
Thành Dương lòng như nổi trống, sống lưng khe khẽ run. Dù chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng lại như đi qua dung nham nóng chảy một lần. Súng, y nghĩ, lập tức đưa tay xuống dưới, nhận ra súng đã bị Ninh Phi lấy đi từ lâu.
“Em thấy cả rồi, chẳng trách anh chọn hắn.” Vũ Tình nói: “Vốn định trực tiếp lừa anh về, không ngờ còn phải động thủ.”
Tinh thần lực đột nhiên tăng vọt, Diệp Vũ Tình lùi về sau tránh thoát, tháo nhẫn, thả vào túi.
Thành Dương nhìn thẳng đôi mắt cô, trầm giọng chất vấn: “Toàn cảnh tinh thần của Vũ Tình không như thế. Rốt cuộc cô là ai?”
Cùng với lời của y, sóng tinh thần dệt thành một tấm lưới vô hình, tung về phía cô ta. “NINH PHI!” Thành Dương hô. Ninh Phi giơ tay trả lời, sáu phát đạn bắn tới người đối diện.
Cô ta nghiêng người nấp sau cây, tránh khỏi đợt tấn công hữu hình và vô hình. Nòng súng đã trống không, Thành Dương ném băng đạn qua, để Ninh Phi bắn tiếp.
“Đây là cơ thể của Diệp Vũ Tình.” Cô ở phía sau cây, nói: “Lính gác anh mới tìm ra tay thật tàn nhẫn.”
“Cô rốt cuộc là ai!” Thành Dương nói, đồng thời ra dấu, ra hiệu cho Ninh Phi hai mặt giáp công.
Lính gác đã nhanh chóng nạp đạn xong, thấy Thành Dương gật đầu, bèn nổ súng tiến lên. Thành Dương hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, tập trung bắt lấy tinh thần tuyến của đối phương.
Đó là một đối thủ giàu kinh nghiệm, sóng tinh thần mang hương cúc La Mã như một con cá chạch trơn nhẵn không giữ được trong tay. Hơi đụng phải một chút là tránh né qua hai bên, vòng ra phía sau áp sát Thành Dương. Toàn cảnh tinh thần phía trước mở rộng cửa, chỉ chờ bao vây tứ phía, để lại kéo y vào cảnh tượng đáng sợ kia. Thành Dương không dám liều lĩnh, chỉ có thể khuếch tán sức mạnh của mình, từ từ lên kế hoạch.
“Anh hỏi thử Ninh Phi.” Cô nói rõ ràng, giọng nói lấn át cả tiếng súng: “Chiếc nhẫn này đại diện cho cái gì?”
Tình hình chiến đấu bên kia dường như không suông sẻ như thế, Ninh Phi kêu lên đau đớn. Vài giây sau mới đáp: “Chị Kỳ.”
Thành Dương nhíu mày, lại cẩn thận tới gần vùng lãnh địa tinh thần kia. Ninh Phi không đợi y quanh co được, y phải thay đổi chiến thuật.
“Ý gì?” Y hỏi, cố để kẻ địch nói nhiều hơn, phân tán lực chú ý. Sóng tinh thần mang mùi cúc La Mã vẫn như trước vừa chạm vào thì rút lại, y không còn cách nào, hơi do dự chốc lát, chỉ có thể dùng màn chắn bảo vệ hạt nhân (trung tâm, lõi), toàn bộ tinh thần lực vuốt thành kim dài đâm vào từ toàn cảnh, đâm vào một vũng nước đục đen ngòm.
“Ta là Quản Kỳ, người khác đều gọi ta là chị Kỳ.”
Câu này làm chấn động toàn cảnh thành từng vòng gợn sóng.
Y nhắm hai mắt, nhưng lại thấy vô số xương khô. Vô số sợi trục và sợi nhánh tua tủa dọc theo tế bào thần kinh (neuron), giống như những xúc tu ngắn dài tái nhợt. Xương khô bị quấn quanh treo lên, đung đưa theo sóng âm. Quang cảnh này như cơn gió lướt qua chuông gió, các mũi chân xương khô chạm vào nhau vang lên lách cách.
Giữa rừng xương khô, tế bào não đan vào nhau phức tạp, tạo thành hình dạng đại não. Nó nằm trong một vũng nước nông. Xuyên qua ngàn vạn bộ xương khô, có một giọng nữ truyền đến: “Trở lại, Thành Dương.”
Thành Dương sợ hãi mở mắt.
Vẫn là khung cảnh đảo Bạch Sa, y trở lại trần gian trong nháy mắt. Cuộc chiến đã phân ra kết quả. Súng nằm trên tay Quản Kỳ, họng súng nhắm thẳng vào Ninh Phi. Lính gác của y gục trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Một hình phạt nho nhỏ.” Quản Kỳ nói: “Ta phải nhắc nhở cậu ta một chút, kim thăm dò là thế nào.”
Bà nghiêng đầu cười, chỉ vào đầu mình: “Não chết, cơ thể thuộc về ta, tái chế lại dùng.”
Vũ Tình thật sự không còn nữa.
Dường như có nước đá tràn vào khoang ngực, Thành Dương đột nhiên tỉnh táo lại —— thậm chí có phần bình tĩnh quá mức. Y gật đầu, hỏi: “Bà muốn giết tôi?”
“Ban đầu vốn định giết.” Bà ta đáp: “Nhưng giờ cảm thấy hơi lãng phí. Vẫn là câu nói kia, cậu đi theo ta, ta nói hết thảy cho cậu nghe.”
Thành Dương không nói gì. Ninh Phi còn trước họng súng, y cũng không cảm thấy mình có lựa chọn nào khác.
“Thật phiền phức.” Quản Kỳ nhỏ giọng tự nói, đá Ninh Phi đến dưới chân Thành Dương, xoay người chĩa súng vào Thành Dương: “Cậu mang theo nó, đi phía trước, ta chỉ đường cho cậu.”
Ninh Phi đã không còn ý thức rõ ràng, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới, run rẩy nhịn đau. Thành Dương khom lưng ôm y lên, một tay đặt ở não sau. Theo động tác của y, Ninh Phi nghiêng đi một cách tự nhiên, gương mặt kề sát lồng ngực. Người hắn đầy mồ hôi. Thành Dương nghĩ, có nên chuyển thương tổn đi cho hắn hay không.
Quản Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Ta cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng lén lút làm bất cứ gì.”
“Không có.” Thành Dương nói.
Một con đom đóm lặng yên không tiếng động từ trong túi bay ra, men theo đầu ngón tay Thành Dương lượn nửa vòng. Thành Dương hiểu ý đồ của nó, chớp mắt mấy cái, mắt nhìn thẳng tiếp tục bước về phía trước. Nó đập đập cánh, bắt đầu thân mật cọ lên gò má không chút huyết sắc của Ninh Phi.
Lời tác giả:
“???????←Các bạn nào đoán đúng mời tự lấy*
_(:3 ┘ <)_ Công tự tay ngược mèo nhà không phù hợp manh điểm của tui, thật thẹn với hi vọng của mọi người… (lại nói, thời điểm trước khi viết Tiểu Lam Tự**, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: đúng là nuôi mèo phải triệt sản…)”
*chắc là chơi đoán tinh thần thể của TD
** Tiểu lam là chim bói cá, tự là chữ, văn tự. Tiểu lam tự là gì thì trời biết đất biết bà tác giả biết
=========
Có quá nhiều thứ thuật ngữ mà tui cũng chẳng hiểu rõ lắm =))) Mọi người theo ngữ cảnh mà hiểu (đoán) nhé ;;_;;
Toàn cảnh tinh thần: gốc là “tinh thần đồ cảnh”, đồ là tranh vẽ, sơ đồ, cảnh là cảnh vật.
Tinh thần tuyến: tuyến là sợi, đường, dây,… Có lẽ là một dạng đường dây kết nối tinh thần hay sợi tinh thần lực có tác dụng đặc biệt nào đó.
Hạt nhân: phần lõi, có lẽ chỉ phần lõi ý thức, hoặc là phần nhân của tế bào thần kinh (neuron).
Sợi trục (axon) và sợi nhánh (dendrite) là các bộ phận của một neuron. Thân và sợi nhánh neuron tạo thành chất xám, sợi trục cấu tạo chất trắng (nếu đi chung với nhau gọi là bó dây thần kinh)
(1) Cúc La Mã (Chamomilla): là quốc hoa của Nga, được biết đến như 1 dược liệu lâu đời nhất ở Hy Lạp, La Mã và Ai Cập cổ đại, có hương thơm ngọt ngào êm dịu. Chiết xuất cúc La Mã có đặc tính chữa bệnh, chống viêm.