*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sao.” Thành Dương nói: “Vết thương nhỏ.”
Y dễ dàng tìm được cổ tay Ninh Phi đặt bên cạnh mình. Năng lực hồi phục của lính gác gấp năm lần y, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương hơi tỏa nhiệt, các mô dưới da bắt đầu chuyển động cực nhanh. Ninh Phi khẽ nhúc nhích, dường như mới nhận ra.
“Đau không?” Thành Dương hỏi.
Ninh Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên cánh tay hắn cũng phủ đầy đủ loại vết thương cũ, nhưng vết sẹo lớn nhỏ sờ lên thô ráp như giấy nhám. Thành Dương im lặng không lên tiếng, tiếp tục hướng lên trên, nắm lấy vai Ninh Phi. Trên vai trái chắc hẳn có vết đạn. Ngày Phương Văn Hạo bị ám sát, y đã nã một phát súng vào Ninh Phi, viên đạn xuyên qua cơ thể.
Bắp thịt bả vai Ninh Phi hơi căng cứng, rồi lại thả lỏng, thuận theo động tác của Thành Dương. Hắn toát hết mồ hôi, áo bị thấm ướt thành ra màu trắng nửa trong suốt. Cách một lớp vải, Thành Dương tìm được một mảng mô hạt tròn nhạt màu. Mới vừa tróc vảy, lớp da thoạt trông mềm mại mà mỏng manh, như chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể đâm thủng.
“Chỗ này đau không?” Y hỏi.
Ninh Phi lắc đầu: “Không hề gì.”
Thành Dương nghĩ, sao lại có người ngốc như thế —— bị người mình thích nã một phát đạn, lại còn thấy không hề gì.
Nhưng mùi thuốc súng quanh quẩn nơi chóp mũi nói cho y biết, Ninh Phi thật sự không để bụng. Lính gác vẫn thi thoảng khóc thút thít, bả vai đôi lúc nhấp nhô lên xuống. Y không biết nói gì, chỉ có thể vuốt ve sống lưng Ninh Phi từ trên xuống, để hắn bình tĩnh lại.
Một lát sau, Ninh Phi thầm thì: “Cậu… Cậu tốt hơn tất cả những người khác.”
Hắn nằm sấp trên người Thành Dương như đang hấp thu ấm áp. Thành Dương như chuồn chuồn lướt nước chạm khẽ lên vết thương cũ trên tay, lại không nhịn được nhớ đến vết dao trên ngực Ninh Phi, vừa dài vừa sâu, xẹt qua quầng vú. Y nhắm mắt, tiếp tục hỏi: “Những vết này đều bị ở công đoàn?”
“Có phần đúng.” Tiếng Ninh Phi rất nhỏ, còn có một chút bất ổn.
“Bọn họ dùng vòng cấm chế với cậu?”
Không.
…Vòng cấm chế chỉ là một phần trong đó.
Hắn không muốn nhớ lại thời niên thiếu một chút nào. Trừng phạt thân thể, dẫn dụ bức bách tinh thần —— sau đó bị cưỡng ép mở đường, xâm nhập sâu trong ý thức. Giáo viên hướng dẫn của hắn đã lớn tuổi, chỉ có thể dùng cách này để tạo ra liên kết ý thức với hắn. “Thật đáng thương.” Lý Chính Thanh nói: “Mẹ cậu không yêu cậu chút nào.” Lý Chính Thanh đào lên tất cả kí ức khổ đau cười nhạo hắn, chế giễu hắn, cuối cùng hư tình giả ý an ủi hắn, có thầy ở đây.
Chỉ cần nói chuyện với thầy là đủ rồi.
Lý Chính Thanh cho hắn đeo vòng cấm chế, nói với hắn, miễn là không nghĩ bậy, thì sẽ không bị trừng phạt. Hắn sợ bị trừng phạt, sợ hơn cả là làm Lý Chính Thanh mất hứng. Cho nên cuối cùng dần dần bị tách khỏi thế giới bên ngoài, cầm tù trong ý thức giáo viên hướng dẫn của hắn. “Đây đều là tốt cho cậu.” Lý Chính Thanh nói, ánh mắt như đang nhìn một con chó nghe lời.
Đến năm thứ sáu, hắn nhận ra mình gần như trở thành con rối chịu sự khống chế của Lý Chính Thanh.
Không thể tiếp tục thế này, Ninh Phi nghĩ, tuyệt đối không thể sống một đời như vậy.
Hắn phải bỏ trốn.
Đại não hắn ong ong vang dội, dường như không thể ý thức được bản thân đang nói những gì. Những đoạn ngắn vụn vỡ rời rạc tuôn ra từ cổ họng, lưng hắn khẽ run, dựa vào Thành Dương như kiệt sức. Hắn nghĩ, nếu như Thành Dương không hài lòng, vậy thì đứng lên. Nhưng người kia không tỏ ra phản đối. Có đôi tay chạm lên gò má hắn, trượt theo gáy ra phía não sau, che lên vị trí tuyến thể. Điều đó khiến hắn cảm thấy ấm áp và an toàn.
“Không sao đâu.” Thành Dương nói: “Đều qua cả rồi.”
“… Tôi mới vừa thấy hắn.”
Thành Dương nhớ lại hồ sơ của Ninh Phi, và cả nguyên nhân Lý Chính Thanh rời khỏi công đoàn Tạ Đồng đã nói với y.
“Đúng là Lý Chính Thanh?” Y hỏi.
“Đúng.”
Y tin Ninh Phi, loại phản ứng mạnh mẽ này không làm giả được.
Thành Dương nhíu mày, lơ đễnh tiếp tục vỗ về sau gáy. Ninh Phi nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập cuối cùng cũng dần bình ổn. Cổ họng hắn vừa khô vừa đau, nhưng cơn đau căng trướng trong đầu lại dịu đi một cách kỳ diệu, giống như gánh nặng vẫn luôn đeo mang được chia sẻ. Bởi trong lúc hắn hồi tưởng, Thành Dương luôn dịu dàng lắng nghe, ở bên cạnh hắn.
Giọng điệu dẫn đường hơi ảo não: “Trước đây tôi lại chưa từng nhận ra.”
Hoặc là nói, chưa từng chú ý tới một người như vậy.
“Nhưng cậu cười với tôi.” Giọng Ninh Phi yếu ớt mà run rẩy: “Thế là đủ rồi.”
Thành Dương chỉ có thể im lặng.
Y cười với tất cả mọi người, không phải chỉ riêng Ninh Phi. Khi không nhớ rõ mặt mũi, cười là cách tốt nhất để không dẫn đến lúng túng.
“Thành Dương.” Ninh Phi khẽ gọi.
“Tôi sẽ không để chuyện trước kia xảy ra lần thứ hai.” Thành Dương hứa: “Hiện giờ Lý Chính Thanh đang là nhân vật quan trọng của quân đội, không thể tùy tiện động tới, nhưng tôi có thể báo cho Tạ Đồng. Ông ta hành động vi phạm quy tắc nghiêm trọng như thế, với tính cách của Tạ Đòng, tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng.”
Ninh Phi “Ừm” một tiếng.
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể rời khỏi công đoàn, tự hành động bên ngoài.”
“Được.” Ninh Phi nói.
Tất cả đều nghe theo Thành Dương.
Thành Dương bóp nhẹ gáy hắn một cái, sau đó đặt tay lên huyệt thái dương: “Để tôi kiểm tra tinh thần của cậu.” Kèm theo câu nói này, y thăm dò tiến vào, vô cùng dịu dàng và nhẫn nại.
Không giống Lý Chính Thanh, không mảy may đau đớn. Đây là lần thứ ba Thành Dương liên kết tinh thần với hắn, nhưng vẫn êm ái đến độ làm hắn run rẩy, như dạo chơi trên biển vào buổi chiều ấm áp.
Ninh Phi đã qua cái tuổi tự lừa mình dối người, không cần ảo tưởng mẹ yêu mình, hay Lý Chính Thanh cũng thích mình thì mới có thể an tâm sống. Thế nhưng tại khoảnh khắc này, hắn không khỏi sâu sắc khát khao. Nếu như Thành Dương có thể yêu hắn, nếu như Thành Dương thật sự yêu một người tên là Ninh Phi, một người ngoài những đồng tiền vấy máu và vết thương khắp người thì chẳng có gì cả…
Nước mắt ngừng đã lâu, nhưng hắn vẫn khổ sở vô cùng.
“Nếu cậu có thể thấy toàn cảnh tinh thần của tôi thì tốt rồi.” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói có vẻ rất bình thản.
Thành Dương nhắm hai mắt, dùng phần lớn tinh thần cảm nhận: “Thế nhưng có pháo đài chặn tôi ở ngoài.”
“Là kim thăm dò.”
“Cậu có cân nhắc lấy nó ra không?” Thành Dương hỏi, lại bổ sung: “Nếu cậu dự định từ nay ở lại công đoàn, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện thế này nữa, chắc chắn.”