*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Dương á khẩu không nói được gì.
Y hít sâu một hơi, buồn bực muốn đi dạo đôi vòng ngay lập tức để bình tĩnh lại chút. Nhưng Ninh Phi mãi không chịu buông tay, nắm thật chặt như lo lắng không yên, như sợ vừa lơi lỏng Thành Dương sẽ đi thông báo ngay.
Tuy y sẽ tuyệt đối không làm điều ấy. Ninh Phi cung cấp cho y nhiều thông tin như vậy, y không thể lợi dụng sự uy hiếp của Ninh Phi mà qua cầu rút ván.
“Do tôi sơ suất.” Dẫn đường thở dài: “Tôi sẽ không nói những thứ linh tinh khác, chỉ muốn cho Tạ Đồng biết, rất có thể cố chủ của cậu có liên quan đến lần náo loạn này.”
Ninh Phi chăm chú nhìn y, chân mày nhíu lại, từ từ buông tay áo Thành Dương ra.
“Thế nhưng.” Thành Dương hỏi lại: “Vấn đề này rất quan trọng, tôi nhất định phải biết rõ —— bà ta có thể khống chế cậu thông qua kim thăm dò không?”
Mèo đen khẽ khàng “Meo ——” một tiếng, đuôi rũ xuống, nằm dài ở đầu tường như buồn tủi. Ninh Phi hung tợn liếc nó một cái, thẳng lưng, cứng nhắc trả lời: “Tôi không biết.”
Thành Dương nhìn thẳng hắn, vẻ mặt giận dỗi của lính gác hơi chùn lại. Hắn quay mặt đi, khẽ bổ sung một câu: “Cậu đã đồng ý làm dẫn đường của tôi, cậu sẽ để tôi bị bà ta khống chế sao?”
Tiêu điểm ánh mắt Ninh Phi rõ ràng đặt ở nơi khác, thỉnh thoảng liếc lại thật nhanh rồi lập tức tập trung trở lại, vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Hắn đang đợi câu trả lời của Thành Dương.
“… Tôi không biết.” Một lát sau, Thành Dương khẽ nói.
Đây không phải là câu trả lời sáng suốt.
Lẽ ra y nên nuốt lời, về câu nói này, và lời hứa trước đó. Từ khi giấc mơ tối qua bắt đầu, có vài chuyện phát sinh một chút sai lệch nhỏ. Độ phù hợp của bọn họ quá cao, ảnh hưởng Ninh Phi tạo thành lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Thành Dương.
Nhưng Thành Dương rất khó từ chối.
Rất khó làm tổn thương một người thật lòng thật dạ, người dùng tất cả tình cảm mà yêu y.
Dù sao y cũng là một dẫn đường.
“Nhưng nếu có xảy ra sự cố như thế, tôi có thể khống chế được cậu.” Thành Dương nói.
Ninh Phi không chút do dự đáp: “Tùy cậu.”
Ít nhất cuối cùng bọn họ đã đạt được sự nhất trí.
Men theo tường cao, vòng qua tòa tưởng niệm, chính là tòa nhà văn phòng. Hội nghị giữa Tạ Đồng và giáo viên hướng dẫn dường như đã kết thúc, vài ba nhóm người đi dọc thang lầu xuống phía dưới. Thành Dương và Ninh Phi không nói nữa, sợ không cẩn thận sẽ bị lính gác gần đó nghe thấy. Chỉ một trước một sau im lặng bước đi. Mèo đen đi trên bờ tường dẫn đường, bước chân linh hoạt. Dẫu sao người bình thường cũng không thấy được nó, Thành Dương bèn đi theo.
Một giáo viên hướng dẫn và đồng nghiệp lên tiếng chào hỏi, đứng trước hai người. Ông ta khoảng chừng ngoài bốn mươi, tóc ngắn, má trái có vết bỏng đóng vảy tròn. Thành Dương nhớ mang máng từng gặp ông ta ở công đoàn, là một dẫn đường, nhưng không nhớ tên là gì. Ông chìa tay với Thành Dương: “Tôi là Nguyễn Minh Chinh. Sau khi Kỷ Vĩnh Phong đào ngũ, học trò của ông ta sẽ do tôi phụ trách.”
Thành Dương bắt tay với ông: “Thầy Nguyễn.”
“Tạ Đồng muốn gặp riêng cậu.” Nguyễn Minh Chinh nói, chuyển hướng sang Ninh Phi, lên tiếng chào: “Vị này là Dạ Ưng?”
Ninh Phi cũng bắt tay với ông ta, trên mặt không biểu lộ gì. Nguyễn Minh Chinh cũng không để ý, cười xòa: “Chốc nữa Thành Dương phải bận rộn, tôi dẫn cậu đi dạo quanh công đoàn trước?” Tuy là câu hỏi, nhưng không có nửa phần thương lượng.
Thành Dương đáp thay Ninh Phi: “Thế thì phiền thầy rồi.”
Ninh Phi không nói gì.
Thành Dương xoay người bước đến cửa thang máy, ấn nút đi lên. Ninh Phi đút tay vào túi quần, lơ đãng theo sau Nguyễn Minh Chinh, nghe ngóng động tĩnh của Thành Dương. Lên lầu, chào hỏi người kia, cuối cùng một cánh cửa đóng lại, ngăn cách tất thảy âm thanh từ Thành Dương.
“Tòa nhà màu xám trắng đằng kia là tòa tưởng niệm của công đoàn Tiêu Hướng.” Nguyễn Minh Chinh giới thiệu với hắn.
Đây đúng là một nơi thích hợp để đi dạo, nhưng Nguyễn Minh Chinh cũng không dẫn hắn vào, mà lại vòng một vòng, đến một con đường nhỏ. Ninh Phi nhận ra con đường này, khi còn ở công đoàn, hắn đã để ý Thành Dương rất thích đến đây. Có lúc đi cùng Diệp Vũ Tình, có lúc là một thân một mình. Nên hắn cũng luôn cố ý vờ đi ngang, mong có thể chạm mặt Thành Dương.
Thành Dương sẽ cười chào hỏi tất cả những người y gặp.
Lúc đó hắn không có nhiều cơ hội nói chuyện với người ta, giáo viên hướng dẫn không cho phép. Thế nên một câu chào hỏi là đủ rồi, đủ để hắn liên tưởng đến một vài thứ ấm áp hay những hình ảnh vui vẻ, vòng cấm chế cũng nhẹ đi mấy phần.
Đến cuối đường, Nguyễn Minh Chinh đột nhiên cắt ngang hồi ức: “Phía trước là ký túc xá cũ, tòa nhà đối diện là sân huấn luyện lính gác, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Tuy đêm hôm trước mới xảy ra sự cố, những việc huấn luyện các lính gác vẫn tiến hành như thường lệ. Nguyễn Minh Chinh vừa dẫn hắn đi vừa giới thiệu. Hạng mục huấn luyện trên bãi đất trống là sức mạnh, tốc độ, bộc phát tức thời, sức chịu đựng, kỹ thuật chiến đấu, những hạng mục khác liên quan đến phát triển ngũ giác đều được tiến hành ở tòa nhà bên cạnh.
Ninh Phi nhớ rõ tất cả.
Bao năm như vậy, sắp xếp của công đoàn vẫn chưa từng thay đổi.
Bảng vinh danh treo trên tường, ghi lại những người giữ kỷ lục cao nhất trong các hạng mục huấn luyện. Người thứ nhất là Lý Chính Thanh, điểm cảm nhận xâm nhập cao nhất, thời điểm hai mươi năm trước.
Giáo viên hướng dẫn của hắn.
Kỷ lục này vẫn được giữ nguyên, thật đúng là một sự mỉa mai to lớn.
Nguyễn Minh Chinh thấy hắn nhìn rất lâu, bèn giải thích: “Trước đây Lý Chính Thanh là một trong những dẫn đường xuất chúng nhất công đoàn, ông ấy có thể phá hủy nhân cách mô phỏng của chương trình kiểm tra, rồi phục dựng lại không sai một li. Hơn hai mươi năm trôi qua, trong hạng mục huấn luyện này, không ai có thể làm được tốt hơn ông ấy.
Ninh Phi gật đầu, khẽ cười lạnh một tiếng ngắn ngủi. Nguyễn Minh Chinh dường như hơi kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn kỷ lục, hỏi đến cùng: “Trước đây?”
“Mấy năm nay bị điều đến quân đội.” Nguyễn Minh Chinh thở dài: “Ông ấy lớn tuổi rồi, năng lực cảm nhận dần dần kém đi, không còn thích hợp ở lại công đoàn.”
Ninh Phi tiếp tục nhìn, lướt qua vài ba kẻ không quen biết, dưới mục khống chế đạt độ chính xác cao phạm vi lớn, một cái tên quen thuộc đập vào mắt. Là Thành Dương, bên phải có một hàng chữ nhỏ, ghi rõ là lập nên kỷ lục cùng tinh thần thể.
Hắn còn chưa từng thấy tinh thần thể của Thành Dương, con mèo của mình đã không đợi được mà đến quấn quít.
Những kỷ lục khác trên đều thuộc về lính gác. Nguyễn Minh Chinh cười khẽ đề nghị: “Muốn thử đến sân huấn luyện của chúng tôi không? Không chừng còn có thể lập nên vài số liệu mới.”
=========
Thẩm Vy 沈薇: Vy (Vi) trong rau vi, hoa tử vi, hoa tường vi. Tại nữ nên mình chọn Vy cho nó đẹp:v bị thích chữ y:v kiểu Hy vọng, Mỹ thuật,…
Lý Chính Thanh 李政青: Lý là cây/quả mận, Chính trong chính trị, Thanh là màu xanh, trẻ trung.
(1) Bánh dứa 菠萝包, một loại bánh mì ngọt truyền thống của Hongkong. Sau khi nướng có bề mặt màu nâu, lớp vỏ giòn xốp ngọt dịu, thường được ăn kèm với một lát bơ ở giữa vào bữa sáng hay trà chiều. Bánh mì dưa lưới Melon pan của Nhật Bản khá giống bánh dứa Hongkong nhưng hai loại có khác biệt nhất định.