Edit: Bongbong_nbo
Ngày thứ ba sau khi ký tiếp hợp đồng chính là năm mới.
Vào hai mươi tám Tết, giải trí Huy Hoàng, từ tổng giám đốc tới nhân viên cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên, trong bữa ăn, vị trí của Giang Hưng từ chỗ ngồi cuối trước đây tới ghế thứ hai, khoảnh khắc này, mọi người cũng đều đã biết sau khi tiếp tục ký hợp đồng, Giang Hưng rốt cuộc là địa vị gì.
Bữa cơm cuối năm mà, cho dù mọi người có suy nghĩ gì cũng đều nén ở trong bụng, vì một điềm báo năm mới tốt lành, ít nhất bữa cơm này, mọi người ăn đến no say linh đình, hòa thuận vui vẻ.
Đến khi tiệc rượu ăn uống tàm tạm, Vương Quân Sơn liền bắt đầu tuyên bố tiết mục hoạt náo, mặc dù lấy tên là hoạt náo, trên thực tế cũng chính là phát qua cho từng người một bao lì xì, xem như là kết thúc cuối cùng của cả năm.
Bao lì xì này, từ trên xuống dưới, mọi người đều có phần, nhưng lúc tới lượt Giang Hưng, Vương Quân Sơn móc trong túi ra lại là trống trơn, ông cười nói với Giang Hưng - ''Phần của cậu, tôi đã chuẩn bị rồi, chỉ có điều để qua năm mới có thế cho cậu.''
Lời này còn có chút huyền diệu, Giang Hưng im lặng một chút, trong lòng mập mờ có chút cảm giác, trên mặt thì cười nói: ''Vậy tôi cứ trước tiên cảm ơn ông chủ rồi?''
''Yên tâm, cam đoan khiến cậu như ý nguyện!'' - Vương Quân Sơn cười to đùa. từ trong câu nói này liền có thể nhìn ra, ông đối với lựa chọn cuối cùng ở lại của Giang Hưng là hài lòng và thỏa mãn bao nhiêu.
Phía Tây chìm trong tấm màn đen, phía Đông lại lóe lên tia nắng ban mai.
Đến khi buổi tối ngày hôm nay qua đi, Giang Hưng liền chính thức bắt đầu kỳ nghỉ.
Lúc người khác ăn Tết đều mắc đi thăm người thân, một cái Tết trôi qua, có khi nói không chừng so với đi làm còn mệt hơn.
Nhưng Giang Hưng không như vậy, anh thực sự là một người ăn no, cả nhà không đói, ngoại trừ bạn bè thì không có gì khiến anh bận tâm.
Từ hai chín Tết đến mông ba Tết, có thể thấy trước, là trôi qua rất nhàn nhã và bình thản.
Chỉ có điều ba mươi Tết năm nay với những năm khác, không ngờ có một chút khá biệt.
Trong nhưng năm trước, Giang Hưng đều là một mình một người, tự làm cho mình một bàn đồ ăn lớn, tự xem tiết mục đêm xuân, từ từ ăn, nhưng năm nay...
Anh thăm dò 0021: [ Mi có cái gì muốn ăn không hả? ]
[... ] - 0021 - [ Bạn nghiêm túc? ]
[ Dĩ nhiên. ] - Giang Hưng nói, anh vẫn rất xem trọng bữa cơm tất niên, hơn nữa anh có lòng tin với trù nghệ của bản thân, cho nên anh nói - [ Nói đi, muốn ăn cái gì, ta đều bảo đảm làm được! ]
[... Bạn thành tâm như thế ] - 0021 nói - [ Vậy tôi liện nói thẳng, tôi muốn nếm thử một chút điện lưu. ]
[... ] - Giang Hưng.
[... ] - 0021.
[... Không phải nói đùa chú? ] - Giang Hưng hỏi.
[ Vì con người ăn cơm để có năng lượng, xe ăn xăng dầu để có năng lượng, vậy tôi ăn điện lưu để có năng lượng thì có gì kỳ quái? ] - 0021 hỏi lại.
[ Thì là bởi vì trước đó mi một chút khái niệm 'Tôi cần năng lương' cũng không nói ra á? ] - Giang Hưng không thể tưởng tượng nổi.
[... ] - 0021.
[... ] - Giang Hưng.
Sau đó Giang Hưng ý thức được: [ Ta sắp xếp kiến giải logic của mình một chút... Ý của ta là, mi trước đó, chưa từng không có biểu thị rằng mi muốn điện lưu coi như năng lượng vận hành? ]
[ À... Sự thật là, tôi có đầy đủ năng lượng có thể tự vận hành. ] - 0021 nói - [ Loại điện năng / dầu mỏ / năng lượng nước / năng lượng gió của thời đại này đối với tôi mà nói đều quá cổ xưa rồi. ]
[ Rồi sao nữa? ] - Giang Hưng.
[ Nhưng con người không phải vẫn theo đuổi đồ cổ sao? Tôi ngẫu nhiên có hứng thú cho nên muốn thử năng lượng cổ xưa một chút mà thôi. ] - 0021 nói, còn bổ sung - [ Chủ yếu là bạn chủ động nhắc tới, bằng không thì tinh linh hệ thống chúng tôi thông thường sẽ không nói ra loại việc khiến ký chủ khó xử. ]
[... ] - Giang Hưng.
[ Làm sao? ] - 0021. Nó cảm thấy mình nói rất rõ ràng rồi...
[ Không, chỉ là cảm thấy mi quả là quá hiểu biết rồi. ] - Giang Hưng mắng thầm.
Sau đó anh nhìn tôm và cua của mình mà phát rầu, lòng nghĩ cái này không biết làm thế nào, quả là bất đồng chủng tộc không thể vui vẻ chơi đùa... Ước chừng kỳ nghỉ này cũng chỉ là chuyến đi khắp nơi.
Vì đảm bảo ngộ nhỡ có chuyện gì, anh vẫn hỏi thêm 0021: [ Mi nói muốn ăn điện lưu là làm muốn ăn thế nào? Ý của ta là, không cần ta tự mình nghiệm chứng trước một chút cảm thụ bị điện giật chứ? ]
[ Dĩ nhiên không cần. Khoảng cách gần một chút là được rồi. ] - 0021 giải thích - [ Tôi có thể thu thập năng lương tản mạn khắp nơi trong không khí. ]
[ Ừ, vậy ta đã biết rồi ——] - Giang Hưng nói.
Rồi anh ghi lại trong đầu địa điểm thứ nhất của kỳ nghỉ đông —— những trạm thủy điện cỡ lớn toàn quốc.
Thế là trực tiếp dẫn đến ngay khi mồng ba trôi qua, vào mồng bốn, Lục Vân Khai cùng rất nhiều bạn bè ra ngoài chơi, lúc gọi điện thoại cho Giang Hưng, muốn nhận tiện mời Giang Hưng cùng nhau ra ngoài, cậu còn chưa nói chuyện, đã nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm —— cậu không thể không đem âm thanh vốn chỉ 50 đề-xi-ben nâng lên tới 80 đề-xi-ben.
''Giang ca, Giang ca?''
''... Hửm, tôi đây, có việc gì?'' - Giang Hưng nói chuyện, giọng nói dưới tiếng nước chảy khó tránh có chút nhỏ.
''Em định hỏi thử anh có muốn ra ngoài chơi hay không'' - Lục Vân Khai nói trong điện thoại - ''Em với tụi bạn đang ở khu trượt tuyết đây!''
''Tôi ở vùng khác ——" - Giang Hưng cũng nói chuyện lớn tiếng, anh ở đầu kia không biết đi tới chỗ nào, tiếng nước chảy trong bối cảnh cuối cùng nhỏ lại, anh tiếp tục nói - ''Tôi đi du lịch vùng khác, phải qua hai, ba ngày nữa mới có thể trở về đấy.''
Lục Vân Khai bấm ngón tay tính: ''Vậy không không phải là việc của mồng năm, mồng sáu rồi? Trở về liền bắt tay làm việc rồi nhỉ?'' - Cậu vu vơ oán trách - ''Sao mà không gọi điện thoại cho em? Nói không chừng chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch đấy!''
''Tết nhất cùng nhau đi du lịch?'' - Giang Hưng cười nói: ''Cậu không ở cùng người nhà và bạn bè của mình à? Tôi đây cũng chỉ là đi cùng một người bạn ra ngoài chơi chút mà thôi.'' - Anh không nói kỹ về người bạn của mình, chỉ hỏi Lục Vân Khai - ''Các cậu mấy người cùng nhau đi chơi trượt tuyết?''
''Tổng cộng tới mười người, rất nhiều nhỉ.'' - Lục Vân Khai nói, sau đó cậu tùy tiện nêu lên một vài cái tên - ''Có Phàn Vu Hải, Cao Bác Đốc...''
Giang Hưng vừa nghe liền hiểu, toàn là minh tinh, phần lớn là diễn viên của Chúng Tinh bên kia —— ừm, hầu hết trong số họ đều là người mới trẻ tuổi và người quen trong giới.
Anh tám vu vơ với Lục Vân Khai hai câu, rồi cúp điện thoại.
Tiếp đó, Giang Hưng quay đầu đối diện với con đập lớn.
Anh đứng ở vị trí an toàn nhìn sóng nước cuồn cuộn từ trên không trung nghiêng chảy xuống, ngửi hơi nước tạt vào mặt, ở trong đầu nói với 0021: [ Cũng hùng vĩ chứ? —— ây, so với đập nước ở tương lai mi nhìn thấy thì sao? ]
[ Rất hùng vĩ, tự nhiên và trí tuệ của con người là như nhau. ] - 0021 nói.
[ Được, vậy chúng ta trở về đi xem trạm phát điện sức gió. ] - Giang Hưng nói.
[ Được á! ] - 0021
Kỳ nghỉ Tết qua rất nhanh, cuối cùng bởi vì một vài trì hoãn trên đường, trưa mồng bảy, Giang Hưng mới trở về trong nhà của mình. Nhưng mà, trước mắt anh, trong tay cũng không có nhiệm vụ gấp lắm, cho nên sau khi về nhà còn có thể nhàn nhã nghỉ ngơi hai, ba ngày, mới bắt đầu kết thúc ở đoàn làm phim《 Hợp tác thương nghiệp 》và quay phim quảng cáo của nước khoáng Trì Việt.
《 Hợp tác thương nghiệp 》trước đó đã quay không ít thời gian, mặc dù không vội hoàn thành trước Tết, nhưng chờ qua năm cũng không có quá nhiều phần phải quay, cũng chỉ là thời gian hai mươi ngày tới, còn chưa đến một tháng, quay phim điện ảnh đã chính thức thu quan ( Kết thúc quay phim).
Trong lúc thu quan quay phim điện ảnh, quảng cáo của Trì Việt cũng chính thức quay đồng thời kết thúc.
Quảng cáo nước khoáng lần này dùng phấn đấu làm nòng cốt, từ học sinh, cả tộc đi làm, vận động viên, thậm chí người tàn tật cùng nhau dựa vào mục tiêu của mình mà hướng tới, quay một cái quảng cáo ba mươi giây.
Trong lúc quay quảng cáo, Giang Hưng đầu đuôi thay năm bộ quần áo, còn ngồi cả xe lăn, hóa trang trên mặt cũng thay đổi từng lần từng lần, ròng rã một ngày lăn qua lăn lại mới xong, mặc dù không ngừng gấp rút làm việc, nhưng cuối cùng vẫn vượt quá giờ cơm hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhưng may mà quảng cáo rốt cuộc quay xong trong một ngày.
Ngay khi Giang Hưng đi từ trên trường quay xuống liền nhìn đồng hồ, sau đó anh cười nói: ''Có hơi muộn rồi, mọi người vất vả rồi. Tôi đặt một bàn ở khách sạn bên cạnh, nếu như không vội về nhà thì ở bên kia ăn xong lại đi nhé.''
Công ty đối với bữa cơm công tác của nhân viên có thể không có phúc lợi ở trong khách sạn ''Đặt một bàn'' như vậy, nhân viên công tác còn có mặt đều rất cao hứng, sau khi túm tụm lại đi tới cảm ơn với Giang Hưng, phần lớn đều đi tới khách sạn.
Chờ khi ngày hôm nay trôi qua, biên tập rồi chế tác hậu lỳ quảng cáo hết thảy thuận lợi, quay qua một tháng, quảng cáo cũ trên tivi đã thay đổi thành quảng cáo mới của Giang Hưng quay, trong tàu điện ngầm, trên bến xe công cộng, cũng dán áp phích tuyên truyền mới.
Lúc này, Lục Vân Khai ở vùng khác xa xôi cũng kết thúc quay phim《 Góa vợ 》mà mình đóng vai chính, do Từ Trung Kỳ đạo diễn.
Đến khi cậu xách hành lý trở về thành phố của mình, ngồi ở trên xe nhìn phố xá quen thuộc, cậu mới thở phào một hơi từ đáy lòng.
Trương Phương ngồi ở trên ghế lái phụ quay đầu liếc nhìn Lục Vân Khai, cười nói: ''Sao thế, mệt rồi?''
Áp lực quay phim lớn lại mệt, diễn viên đến đoàn làm phim hưởng thụ các loại vẫn tương đối ít.
Lục Vân Khai không quan tâm áp lực, lại không phải không mệt, cậu ngồi ở ghế sau lười biếng duỗi lưng nói: ''Quả thực mệt, hiện tại chỉ muốn nhào lên giường ngủ một giấc thật đã.''
''Vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi đi.'' - Trương Phương vội nói - ''Cho cậu ba ngày cân bằng lại đủ không?''
''Ít nhất một tuần đi?'' - Lục Vân Khai nói một con số rất đúng trọng tâm, sau đó người nói mệt cũng không nghỉ ngơi, chỉ cầm di động ra bắt đầu gõ tin nhắn, vừa gõ, cậu còn vừa nói - ''Em muốn ở cùng bạn gái đó.''
Bạn gái này hiển nhiên là nói đến Tiết Doanh.
Trương Phương nhìn tài xế bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, ngấm ngầm đảo mắt, lòng nói tổ tông này quả thực khó hầu, nhưng mà không phải lo lắng lắm.
Người với người ở chung lâu với nhau rồi, liền bắt đầu hiểu tính tình lẫn nhau.
Cứ như Trương Phương sau khi ở lại vùng khác cùng Lục Vân Khai mấy tháng, Trương Phương cũng đã thật sự hiểu được, Lục Vân Khai mặc dù nhìn bên ngoài không dễ chọc, nhưng thực ra trong lòng còn có chừng mực, chẳng hạn như lúc này cậu sẽ nói bạn gái của mình, nhưng sẽ không gọi thẳng tên của Tiết Doanh ra.
Đây cũng xem như một loại người trong lòng có chuẩn mực nhỉ, dù sao so với những nghệ sĩ khó hầu ấy đã tốt hơn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều rồi...
Trương Phương gượng gạo nghĩ vậy.
Vào cùng thời gian Lục Vân Khai ngồi xe trở về chỗ ở của mình.
Cũng chính là tám giờ hai mươi lăm phút tối.
Giang Hưng và Lâm Tiểu Thiện, một trước một sau từ trong phóng một nhà hàng cơm Tây đi ra.
Cửa tự động trượt ra hai bên, trên bậc thềm bán nguyệt lót đá cuội gỗ ghề, không đều nhau, mỗi bên bậc thềm có một cái hoa viên nhỏ, trên hoa viên bên trái còn dựng một cái thanh ngang, bên trên thanh ngang có hai con vẹt màu sắc sặc sỡ, vô cùng khiến người ta yêu thích.
Hôm nay, Lâm Tiểu Thiện rõ ràng cũng đã ăn mặc tỉ mỉ. Cô xõa mái tóc dài đen, trên tai đeo hoa tai ngọc trai nho nhỏ, cả người mặc một chiếc váy liền thân đến đùi khiến cô vừa mới ra cửa đã rùng mình một cái.
Giang Hưng đi ở phía trước quay đầu nói một câu, cách xa không nghe thấy, nhưng khác biệt lớn là khiến Lâm Tiểu Thiện đem áo khoác cầm ở trên tay khoác lên nhỉ.
Phóng viên bát quái trốn ở góc kín nghĩ vậy.
Hắn giơ máy ảnh DSLR của mình lên, nheo mắt một cái, chụp ảnh liên tục cho hai người mặc dù đi trước sau, nhưng cử chỉ quen thuộc, từ dưới bậc thềm bắt đầu cho tới khi Giang Hưng tiễn Lâm Tiểu Thiện lên xe mới kết thúc.
Tiền thưởng ngày mai chính là ở đây rồi!
Hắn thỏa mãn vỗ vỗ máy ảnh, nhưng mà không có kết thúc như vậy, còn lén lút theo Giang Hưng cả một lúc, liên tục theo tới khi Giang Hưng về nhà của mình, hắn ở bên ngoài chờ một lúc lâu, sau đó cũng không thấy Lâm Tiểu Thiện ngoặt lại gặp mặt, mới có chút tiếc nuối mà rời đi, trước khi rời đi còn đang nghĩ: Đáng tiếc tiêu đề của mình...
Hết chương 63./.