Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 53: Thời gian tiến hành quay phim (2)



Edit: Bongbong_nbo

Kẻ lỗ mãng và Tưởng Thăng đều chết.

Một người là nông dân bần khổ, một người là phần tử trí thức hồi hương.

Không sinh ra giống nhau, nhưng địa vị giống nhau, ngay cả cách chết cũng không thể nói là quá giống nhau.

Kẻ lỗ mãng bò rạp trong bùn đất, và gần kề mình có bốn mươi bảy chiến hữu cùng nhau cầm bao thuốc nổ xông về hướng doanh trại địch.

Tưởng Thăng ngồi ở sau pháo đài, mỗi một phát đạn đều cắt đứt rất nhiều sinh mệnh giống như mình.

Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn chết hết.

Một người bắn tung lên trời, phát hiện mặt trăng thực ra chạm tay có thể tới.

Một người ngửa mặt ngã xuống, càng lúc càng xa với mặt trời.

Kẻ lỗ mãng trước tiên nghĩ tới gia đình của mình.

Thời kỳ nghèo khổ, người trong nhà cần cù năm này qua năm nọ, nhưng cuộc sống chật vật năm sau còn hơn năm trước.

Chính phủ đồng ý làm rất nhiều, nhưng không có mấy cái được thực hiện.

Về sau người mình tới, hắn liền đi theo.

Về sau nữa, giặc ngoại xâm xâm phạm quốc gia chúng ta, chiếm cứ đất đai của chúng ta, giết người thân của chúng ta ——

Quốc gia đã không còn, còn muốn tuyên bố vì nhân dân?

Da đã không có, lông còn mơ tưởng không bị cạo đi?

Tiếp sau đó, Tưởng Thăng nghĩ tới quá khứ của mình.

Giàu sang phú quý, trách nhiệm quyền lực.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong đó, mặc dù biết có sâu mọt, nhưng mà phần lớn mọi người đều là vì tốt cho quốc gia. Nhưng mà cuộc sống của mọi người càng lúc càng trôi qua không tốt cũng là sự thật.

E rằng còn cần thời gian.

Chút thời gian nữa thôi.

Hắn nghĩ vậy.

Sau đó lửa đạn bắn tới liền nổ tung!

Quốc gia sắp không phải quốc gia, người sao là người?

Da không còn, lông sẽ an toàn hay sao?

Cảnh ca múa thanh bình, ba hoa khoác lác đều chạy xa rồi.

Bảo vệ chúng ta, và đất nước của chúng ta.

—— Chỉ có máu và lửa!

Hai nhân vật có thời gian gần như cùng lúc, là một lần thách thức mà Giang Hưng cho mình.

Trước đó, vai diễn của《 Thanh Thành tuyết 》 và 《 Hẹn ước 》, Giang Hưng chỉ cần phân chia ra, diễn xuất trạng thái tương đối là được ngay.

Nhưng lần này, hai vai diễn này đã vừa không giống nhau lại giống nhau.

Không giống nhau ở chỗ ra đời, giống nhau ở niềm tin; nhưng bất đồng sự ra đời ở dưới bối cảnh lớn lại có chỗ tương đồng của nó, ví dụ như sự phẫn nộ của bản thân đã trải qua nghèo khổ mà cảm giác được, như sự lo âu khi nhìn thấy phần lớn nghèo khổ mà cảm giác được; mà tương đồng ở niềm tin lại có chỗ bất đồng, đó chính là sự bất đồng của lập trường nhỏ dưới lập trường lớn, sự bất đồng của lý tưởng nhỏ dưới lý tưởng lớn.

Một phần tử trí thức với một người nông dân, theo sau đó là Đảng của từng người, mà sự tương đồng và bất đồng được phô bày ra.

Vô cùng thú vị.

Ít nhất là Giang Hưng cảm thấy rất thú vị, cũng suy nghĩ đến mức cực kỳ cao hứng.

Vào lúc đạo diễn hô to ''Tốt'', Giang Hưng ở trên phim trường thoáng cái thả lỏng cơ bắp của mình.

Hiện tại, anh đang ở trong đoàn làm phim điện ảnh《 Nhất Cửu XX》, đoàn làm phim《 Tiếng súng 》là đoàn làm phim truyền hình, nguyên do bởi vị phân cảnh tương đối ít hơn, trước hai ngày đã kết thúc cảnh quay, mà cảnh diễn của kẻ lỗ mãng, vai diễn của anh ở trong đoàn làm phim《 Nhất Cửu XX》, mặc dù tương đối nhiều hơn một chút, nhưng cũng tuyên bố kết thúc toàn bộ trong ngày hôm nay.

Màn cuối cùng của kẻ lỗ mãng, vai diễn của anh, chính là sau khi ôm bao thuốc nổ xông về hướng chỗ trận doanh bị nổ tung bay lên trời.

Loại cảnh này cần hậu kỳ làm hiệu ứng đặc biệt nữa, lúc quay phim, diễn viên thì diễn ở trước phông vải bố một màu, bởi vì phải duy trì tư thế và biểu cảm bị nổ tung bay lên trời, làm một cái kết hoàn chỉnh, Giang Hưng vẫn luôn duy trì tư thế ngửa mặt về sau, lặp đi lặp lại quay hơn mười lần, mới khiến đạo diễn hài lòng.

Chờ tới lúc này, Giang Hưng mới đứng thẳng dậy, thậm chí dường như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cột sống phát ra.

Anh khẽ kêu một tiếng, vẫn thật sự có chút tê mỏi, cũng không lo tẩy trang và thay đổi y phục diễn, đi xuống phim trường liền gục ở trên ghế nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Lúc này, trợ lý tiểu Lưu đã chuẩn bị xong còn chưa tiến lên, nhân viên công tác và thợ trang điểm của đoàn làm phim đã tiến lên nhiệt tình hỏi: ''Giang lão sư vất vả rồi, Giang lão sư ngồi chút, có cần uống miếng nước trước rồi tẩy trang hay không?''

Với tư cách là trợ lý theo bên người của Giang Hưng, tiểu Lưu đương nhiên biết nhân viên công tác của đoàn làm phim vì sao khách sáo như vậy —— trên thực tế, thậm chí đạo diễn cũng khách sáo như vậy cơ!

Thế nhưng ngẫm nghĩ lý do nguyên nhân khách sáo như vậy, lại có chút xót xa nho nhỏ trong lòng đấy...

Để tranh thủ thời gian, để phối hợp vai chính, cho nên thời gian quay phim vốn có thời hạn bốn mươi ngày, dồn lại trong ba mươi ngày, đột nhiên cắt hết một phần tư thời gian, mặc dù cuối cùng tiền cầm được chắc chắn không thay đổi á, nhưng ba mười ngày hoàn thành nhiệm vụ dự tính bốn mươi ngày sẽ giống với hoàn thành trong bốn mươi ngày à? Cấp bậc vất vả tuyệt đối không chỉ vượt lên một tầng được chưa = =.

Cũng chỉ Giang ca mình tính khí thật tốt, đạo diễn vừa mới nói một cái, anh ấy tính toán thời gian có thể tranh thủ, không giả vờ gây khó dễ cái gì, đã đáp ứng rất nhanh rồi.

Thực ra, nghiêm túc ngẫm nghĩ, có lúc còn thà rằng Giang ca giả vờ gây khó dễ cơ, nếu không việc khó khăn nào đó, mọi người đều có thể đương nhiên mà tìm anh ấy...

_(: з" ∠)_

Chuyển động tâm lý phức tạp của trợ lý bên cạnh tạm thời còn chưa thể truyền tới đáy lòng của Giang Hưng.

Nhưng ở trong đầu anh, trái lại thật sự có một suy nghĩ bất đồng đang cùng anh trao đổi.

Lúc này Giang Hưng đã nghỉ ngơi nửa phút, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại rồi. Sau đó liền ngồi thẳng, nhận ly nhựa sử dụng một lần từ trên tay nhân viên công tác, uống một ngụm nước, sau đó nói tiếng ''Cảm ơn'', lại cầm khăn mặt trong tay tiểu Lưu qua, đem nước bùn bẩn và nước màu trên mặt lau sơ qua một lượt.

Anh đồng thời trao đổi với 0021:

[ Giá trị thể lực và giá trị tinh thần chia ra còn dư bao nhiêu? ]

[23%, 17%. ] - 0021 trả lời, đồng thời giữa trang hệ thống xuất hiện trước mắt Giang Hưng.

[ Là thế à, thể lực so với dự đoán của ta còn nhiều hơn, ta còn cho là mình có thể kiên trì tới 13% như thế này. ] - Giang Hưng nói với 0021 ở trong đầu.

Lần này anh sảng khoái đáp ứng yêu cầu của đạo diễn như vậy, việc này thức ra không thích hợp lắm, một phần lý do dĩ nhiên là kính nghiệp, phần khác, lý do chính là để kiểm tra một chút giá trị mệt mỏi cực hạn của mình có thể phát huy ổn định đến đâu.

[ Khách quan mà nói, hệ thống chẳng hề kiến nghị ký chủ tiêu hao quá nhiều tinh thần và thể lực của bản thân, nhất là không hề kiến nghị tiêu hao điểm giới hạn đến nguy hiểm. ] - 0021 khá công thức hóa nói - [ Ký chủ đã đang làm huấn luyện nâng cao vững chắc giá trị thể lực và tinh thần rồi, tin rằng rất nhanh liền có thể nhìn thấy hiệu quả. ]

Giang Hưng đương nhiên biết điểm này.

Có điều là thử một chút điểm giới hạn của mình ở đâu, cũng là một việc không cấp bách nhưng cần hoàn thành: Như thế cuối cùng có thể biết giỏi đến trình độ nào, không giỏi đến trình độ nào, trong đầu có cái gì, sau này xử lý công việc cũng sẽ càng thỏa đáng hơn một chút.

0021 có thể cảm thấy được ý nghĩ ở trong lòng của Giang Hưng.

Nó gần đây càng lúc càng nhiệt tình trong việc cảm nhận ý nghĩ và tư duy của Giang Hưng.

Sau đó nó liền ý thức được đề nghị của bản thân bị người ta hơi phản đối.

Nó có một chút thất bại nho nhỏ, tiếp đó liền nghe thấy Giang Hưng nói chuyện...

Lúc này, Giang Hưng đã xác định trong lòng về giới hạn có thể duy trì trình độ của bản thân: Giá trị thể lực và tinh thần 23% với 17% là gần như nhau, nhưng đánh giá thấp nhất có thể tới 20% và 15%, chẳng qua là trạng thái như vậy tuyệt đối duy trì không bao lâu... Hơn nữa e rằng bắt đầu cần thuốc phụ trợ.

Anh vừa nghĩ vừa tám chuyện với 0021 ở trong đầu rằng: [ Còn thừa lại 23% liền cảm thấy thân thể giống như là bị xe hơi nghiền qua Axit pantothenic*, trở về ngủ một giấc, ngày mai cũng không nhất định tỉnh lại được đâu. ]

*Axit pantothenic được gọi là Vitamin B5 ( gg để hiểu hơn).

[ Nếu như không uống thuốc khôi phục, 43% có khả năng không dậy được. ]

[ Uống thuốc khôi phục, 13% có thể không dậy được. ]

[ Nếu như sáng hôm nay cần thức dậy làm việc, 0,3% có thể không dậy được. ]

0021 nói.

[... ] - Giang Hưng. Anh nghĩ bụng, theo lời hệ thống nói có khi rõ là chơi không vui.

[ Tôi nghe thấy rồi, ha ha. ] - 0021 thình lình cười lên một tiếng, ngữ khí hết sức kiêu ngạo.

[... ] - Trị số khiếp sợ của Giang Hưng tăng mạnh.

[ Hứ. ] - 0021 vừa lòng.

Mà lúc này, ở trước máy quay phim, đạo diễn tìm nhân viên công tác có liên quan đến phân cảnh của nhân vật mà Giang Hưng quay, xem từ đầu tới đuôi một lượt, cũng đang cùng phó đạo diễn nhỏ giọng nói chuyện: ''Diễn được rất tốt rồi, tôi thấy diễn viên này sớm muộn phải nổi lên.''

Phó đạo diễn nói: ''Không bao lâu nữa, cái bộ《 Quy Nhân 》ấy của cậu ta chẳng phải hai ngày nữa thì sắp chiếu rồi? Nếu như đều là trình độ này, chờ sau khi chiếu phim, thị trường liền có thể trực tiếp kiểm tra ra chất lượng rồi.''

Đúng như lời của phó đạo diễn《 Nhất Cửu XX》, quả thực không bao lâu nữa, phim điện ảnh《 Khách sạn Quy Nhân 》sắp được tung ra rồi.

Lúc này, cách thời gian Giang Hưng chính thức debut hơn bốn năm, gần năm năm, cách thời gian Giang Hưng quay phim《 Vô Tự kinh 》hơn hai năm, gần ba năm, cách thời gian kết thúc quay phim《 Khách sạn Quy Nhân 》, cũng khoảng chừng hơn nửa năm.

Ngày 13 tháng 9 năm 2010, sinh nhật Giang Hưng, tung ra toàn bộ tuyên truyền của《 Khách sạn Quy Nhân 》, MV tuyên truyền cuối cùng, quảng cáo màn hình ở tàu điện ngầm, hộp đèn quảng cáo, từng cái lên sân.

Ngày 15 tháng 10 năm 2010, Giang Hưng tham gia nghi thức ra mắt của《 Khách sạn Quy Nhân 》, diễn viên chính và fan tương tác, phát phân đoạn xuất sắc của bộ phim.

Ngày 20 tháng 10 năm 2010, chính thức bán vé 《 Khách sạn Quy Nhân 》ở các rạp chiếu phim toàn quốc.

Một tuần sau, ông tổng Vương Quân Sơn của giải trí Huy Hoàng, nơi Giang Hưng đang đầu quân, cầm số liệu bán vé tuần đầu của《 Khách sạn Quy Nhân 》vào văn phòng của Trần Lương.

''Ông chủ?'' - Trần Lương đang suy nghĩ công việc hơi ngạc nhiên nhướng mắt lên.

''Ông cho tôi lời khẳng định đi.'' - Vương Quân Sơn đem số liệu trong tay đặt lên bàn của Trần Lương, ông nói - ''Hợp đồng của Giang Hưng sắp hết hạn rồi, công ty giữ được cậu ta hay không, ông sẽ đi theo cậu ta hay không?''

Trần Lương đem hai chân của mình đang gác trên bàn đặt xuống.

Ông không cần nhìn thứ Vương Quân Sơn đặt ở trên bàn —— bởi vì vào tối ngày hôm qua, lúc số liệu thống kê phòng vé tuần đầu của bộ phim sơ bộ đưa ra, ông đã biết đại khái rồi. Số liệu tuần đầu là 1200W, bộ phim điện ảnh này rốt cuộc nổi rồi, Giang Hưng ở trong đó mặc dù không phải vai chính, nhưng một trong những vai phụ quan trọng cũng đủ cho cậu ta đi lên một tầm cao mới...

''À, ông chủ'' - Trần Lương nói - ''Trước đây, tôi đã thảo luận việc ký hợp đồng tiếp với Giang Hưng, ý kiến của Giang Hưng là dưới điều kiện ngang nhau, cậu ta chắc chắn sẽ ưu tiên cân nhắc công ty chúng ta.''

''Hệ thống tuyên truyền của công ty chúng ta không thể so với công ty khác được.'' - Vương Quân Sơn nói.

''Đúng vậy.'' - Trần Lương gật đầu.

''Đây là một sự thật khách quan, trước mắt, Giang Hưng chính là vị quan trọng nhất của công ty, tôi đương nhiên chịu đập tiền trên người Giang Hưng, nhưng mà —— "

''Vậy giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất năm nay?'' - Trần Lương bất thình lình hỏi.

Vương Quân Sơn đang cầm ly nước uống nước đấy, đột nhiên bị sặc, quả thực giống với bộ dạng khiếp sợ của Giang Hưng khi giá trị tăng mạnh: ''Ông nói cái gì? Cái gì nam phụ xuất sắc nhất? Lẽ nào là giải thưởng điện ảnh loại một, loại hai?''

''... Ông chủ, ông chưa tỉnh ngủ thì phải? Mơ giữa ban ngày hơi sớm chút đấy.'' - Trần Lương phỉ nhổ.

''Ông —— "

''Loại một, loại hai thì đừng nghĩ, bộ phim này chưa tới trình độ đó, chỉ là phim thương mại mà thôi. Nếu như loại ba'' - Trần Lương suy xét một chút - ''Dựa theo lệ cũ mọi khi và hình thức của năm nay, tôi cảm thấy ít nhất là có đề cử.''

Sau khi có đề cử, chỗ công ty cần triển khai hoạt động thì nhiều rồi.

Vương Quân Sơn suy xét một hồi, cảm thấy nếu như có thể giữ Giang Hưng lại được, vậy ông đương nhiên ra sức nâng đỡ, nhưng mà nếu như Giang Hưng muốn đi, ông cũng không có tình cảm sâu đậm cao thượng như vậy, giúp người ta may áo cưới.

Ông nói: ''Nếu như Giang Hưng xác định lưu lại...''

''Ờ, có muốn tôi gọi điện thoại cho cậu ta hay không, hỏi thử cậu ta có thể qua đây viết giấy cam đoan cho ông hay không?'' - Trần Lương đề nghị.

Vương Quân Sơn thoáng đổ mồ hôi: ''Vậy thì không cần, tôi bên này cho người lên hợp đồng, hợp đồng lên xong, ông mang cho Giang Hưng nhìn xem, để cậu ta cho lời khẳng định đi, lời của cậu ta, tôi vẫn tin.''

Nói xong, Vương Quân Sơn liền đứng lên, chuẩn bị sấm rền gió cuốn mà đi làm việc.

Dĩ nhiên trước khi làm việc, ông còn không quên hỏi Trần Lương: ''Đúng rồi, ông còn chưa nói ông có đi hay không đó —— ý của tôi là, nếu như bây giờ Giang Hưng đi.''

''Tôi? Tôi đương nhiên là sẽ không đi theo.'' - Trần Lương xoay bút trong tay một cái, dáng vẻ bình tĩnh nói.

Lời này nói cực kỳ chắc chắn, làm Vương Quân Sơn ngại ngùng lắp bắp, cứ cảm thấy mình nếu lải nhải nữa, chính là quá không thẳng thắn rồi.

Ông gật gật đầu, xem như là câu trả lời đáp lại đối với Trần Lương, sau đó liền đi về bảo người lên hợp đồng ký tiếp.

Trái lại, Trần Lương ngồi ở trong văn phòng, sau khi Vương Quân Sơn đi rồi, suy nghĩ xong một chặp, tiếp theo cầm điện thoại gọi cho Giang Hưng, sau khi kết nối được điện thoại, không chờ đối phương trả lời, trước tiên liền cười nói: ''Này, cậu cho tôi lời chắc chắn đi, cậu rốt cuộc muốn ở Huy Hoàng hay không?''

''Khỏi cần nói cái khác, 'Ở' hoặc là 'Không ở', cậu nói tôi liền tin!''

''Ha ha ha, hỏi tôi lời này sao kỳ quái như vậy? Bởi vì ông chủ vừa mới nói với tôi đấy, tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu làm cái gì khiến mọi người cảm thấy cậu đáng tin như vậy, cậu nói trên miệng liền OK?''

Nói cười xong rồi, Trần Lương nửa đùa nửa thật nói: ''Thế nào? Huy Hoàng là công ty nhỏ, nếu thật sự cậu không muốn ở, nó cũng không trói được cậu. Bây giờ cậu sớm ra quyết định, tôi dự tính bộ điện ảnh này của cậu có hy vọng nắm được đề cử vai phụ, bây giờ cậu mau quyết định, cũng dễ cho công ty thay cậu tranh thủ giải.''

Hết chương 53./.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv