Bóng dáng của Tiết Doanh đã biến mất ở chỗ hành lang, Lục Vân Khai cũng không đứng bên ngoài quá lâu, nhanh chóng quay người trở về trong phòng.
Nhưng cũng chính trong thời gian hai câu nói này, một nam một nữ ở trong phòng, mới vừa rồi bởi vì có người ngoài, bầu không khí còn tỏ ra ấm áp vui vẻ, tức thì liền thay đổi, một người ngồi trên sô-pha dán mắt vào tivi, một người đã cầm túi chuẩn bị rời khỏi.
Lục Vân Khai liếc nhìn cha mình một cái, làm sao cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào của đối phương, cậu không thể không tự mình đi lên chặn mẹ mình lại, nói: ''Mẹ, bây giờ đã trễ rồi, nếu không thì mẹ cứ ở lại nghỉ ngơi một đêm? Cũng đỡ phải chạy vội về. Mẹ có thế ngủ trong phòng của con.''
Mẹ Lục tuổi đã trung niên, khuôn mặt tròn, tóc ngắn uốn xoăn nhỏ, vóc dáng có hơi mũm mĩm, mặc váy đầm dài vừa khéo tới đầu gối, không thể nói là còn xinh đẹp, nhưng cũng sửa sang gọn gàng sạch sẽ.
Bà họ Vu, tên là Vu Thải Bình.
Bà chừng như bị Lục Vân Khai chọc cười: ''Nếu như con năm nay mới hai tuổi, mẹ liền ở lại ngủ với con, con cũng đã hai mươi tuổi rồi còn muốn ngủ với mẹ à? Cũng không xấu hổ?''
Lục Vân Khai nói: ''...Ý của con là, con có thể trở về chỗ nghỉ ngơi của công ty chuẩn bị.''
Nụ cười trên mặt của Vu Thải Bình liền khẽ thu lại, bà nói: ''Nói bậy cái gì đấy, con cứ ở trong nhà nghỉ ngơi, mẹ cũng nên về nhà rồi. Lần này vốn muốn cùng con thương lượng việc nhà, không nghĩ bạn gái con tới, mẹ con ta lần sau lại nói nhé?''
Cha Lục, Lục Quốc Binh ở bên cạnh vẫn luôn giả làm người vô hình nghe thấy câu nói này, liền chen vào nói: ''Hiện giờ đầu tư nhà cửa vẫn tương đối đáng tin cậy, trên tay cô có nhiều tiền như thế, không bằng mua một căn hộ ở bên kia chờ tăng giá?''
Lục Vân Khai nhướng mày: ''Con mua thì không có vấn đề gì cả. Nhưng mua rồi ai ở? Nhà không ai ở sẽ không tốt.''
Lời này nói ra, Lục Quốc Binh vừa định nói, Vu Thải Bình liền đề nghị trước một bước, nói: ''Có thể cho thuê.''
''Mua nhà mới cho người thuê ở? Chuyện giỡn chơi à?'' - Lục Vân Khai nói, sau đó cậu thực sự mở miệng nói đùa - ''Nếu như cha mẹ cùng ở một chỗ, con liền mua thật, sau đó quyền sở hữu mỗi người một nửa, thế nào?''
Câu này vừa nói, bầu không khí trong phòng liền lập tức gượng gạo, Lục Quốc Binh đem điều khiển từ xa trong tay ném xuống đất ''bốp'' một tiếng, đứng lên hướng về Lục Vân Khai nổi giận: ''Ở, ở, ở, ở, ở! Ở quỷ quái! Đồ tang môn tinh* hư hỏng gì đó, ăn tiền của tao, tao cũng không kể! Mày năm nay mấy tuổi rồi? Quên là ai nuôi mày từ nhỏ đến lớn? Mỗi ngày chỉ biết gọi mẹ, gọi mẹ, gọi mẹ, mày có phải còn chưa cai sữa hay không hả!''
*丧门星-tang môn tinh: Nó thường được sử dụng như một ngôn ngữ tiếng lóng, nghĩa là những lời chửi thề, gọi người độc ác hoặc không may mắn, và ẩn dụ mang đến tai họa.
Một trận chửi rủa đột nhiên phát ra, hai người đứng ở bên cạnh còn chư phản ứng lại, Lục Quốc Binh đã chửi như súng liên thanh xong rồi. Sau khi chửi xong, Lục Quốc Binh cầm ngay quần áo đi ra ngoài, dập cửa ở lối vào rung bần bật!
Giữa đôi lông mày của Lục Vân Khai lúc này đã nhíu lại phân nửa, lời nói của cậu cũng tới bên miệng, nhưng đối tượng để nói lại rời đi rồi.
Thế là lông mày nhướng lên không thể không hạ xuống, Lục Vân Khai có chút không biết làm sao, quay mặt nói với Vu Thải Bình: ''Mẹ, ngại quá, ba con, tính khí ông ấy có chút nóng nảy, thực ra không có ác ý gì, ừm —— "
Cậu nói có phần không dễ dàng, nhưng Vu Thải Bình lại hết sức bình tĩnh mà cười với Lục Vân Khai một cái: ''Sao thế?''
''Mẹ không tức giận?'' - Lục Vân Khai hơi kinh ngạc.
''Mẹ có gì để tức giận.'' - Vu Thải Bình nói - ''Con cảm thấy mẹ sẽ không biết ông ấy là một người có bộ dạng gì sao?''
Lục Vân Khai hơi nhíu đôi lông mày.
Thực ra Lục Quốc Binh vừa nãy nói lời tuy thô nhưng mà thật.
Lục Vân Khai dĩ nhiên xuất phát từ khát khao từ nhỏ với mẹ mà hy vọng hai người phục hơn, nhưng thật sự sống với Lục Vân Khai hai mươi năm, còn trông nom Lục Vân Khai hai mươi năm là Lục Quốc Binh, nếu như Vu Thải Bình nói xấu Lục Quốc Binh hoặc là biểu hiện ra sự khinh thường đối với Lục Quốc Binh, Lục Vân Khai trên tình cảm, thì trước tiên không cần lý do mà thiên vị Lục Quốc Binh.
Bản thân Vu Thải Bình là một người phụ nữ rất khôn khéo.
Lại thêm Lục Vân Khai thực sự là đứa con từ trong bụng bà chui ra, xuất phát từ điểm liên hệ của tình mẫu tử tự nhiên, bà rất dễ dàng cảm giác được cảm xúc của Lục Vân Khai.
Nhưng bà không có một chút ý tứ thu lại thái độ.
Bà nói: ''Trước đây con có phải vẫn luôn muốn hỏi mẹ vì sao nhiều năm như vậy, trước sau không liên lạc với con, không xuất hiện ở trước mặt con?''
Hai má của Vu Thải Bình dường như thoáng sít lại, lại dường như không có.
Gương mặt tròn tròn của bà rất cứng nhắc, thần thái cũng rất lạnh nhạt, nói: ''Con biết tính khí ba con rất nóng nảy nhỉ?''
''Cá tính có hơi nóng nảy.'' - Lục Vân Khai khe khẽ cải chính một chút.
''Ông ta có từng đánh con chưa?'' - Vu Thải Bình hỏi.
''Vỗ gáy... Chắc không tính nhỉ?'' - Lục Vân Khai nói, lúc đang trả lời, trong lòng cậu lờ mờ có một vài dự cảm.
Vu Thải Bình cười lạnh một tiếng: ''Mẹ biết ông ta thương con trai, mới không nỡ đánh con nhỉ.''
''Con biết không? Cha con đánh vợ.''
''Mẹ chấn động não một lần, gãy xương cánh tay một lần, bị gãy hai cái răng, ngón út bị gãy tới bây giờ còn chưa linh hoạt.''
''Mẹ trước giờ không trở về... Bởi vì mẹ hận ông ta ——!"
''Mẹ đến giờ vẫn hận ông ta!''
Lúc nói câu này, Vu Thải Bình và Lục Vân Khai đã ngồi ở bàn ăn.
Hai tay bà nắm chặt siết lại, bởi vì khớp hàm cắn quá chặt, giọng nói ra theo đó cũng lạc hẳn đi.
''...'' - Trên thực tế, khi Vu Thải Bình nói ra những việc này, Lục Vân Khai cơ hồ lạc mất tiếng nói.
Dĩ nhiên, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới cái cái phương hướng này.
Lục Quốc Binh quả thực vẫn luôn chưa từng động tay động chân với Lục Vân Khai như thế.
Với tư cách là một người đàn ông trưởng thành, ông sẽ chửi người, sẽ ném đồ, nhưng từ nhỏ tới lớn, đi học cũng tốt, tiền tiêu vặt cũng đủ, từ vật chất hay là trên tình cảm, ông trước giờ đều không keo kiệt với Lục Vân Khai —— đối với Lục Vân Khai mà nói, Lục Quốc Binh đương nhiên là một người cha tốt.
Cho nên hiện tại cậu biết một vài điều Lục Quốc Binh e rằng trước giờ không biểu hiện ra trước mắt cậu... Nhưng những điều đó lại thực sự tồn tại...
Lục Vân Khai phát hiện bản thân thoáng luống cuống.
Cậu nói: ''... Xin lỗi...''
Lời này vừa nói ra, Lục Vân Khai liền chấn tỉnh chút, nhanh chóng nói lời tiếp theo, hơn nữa tương đối thông thuận so với lúc nãy không ít: ''Con rất xin lỗi, mẹ, con không biết trước đây xảy ra chuyện như vậy.''
''Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của con. Là lỗi của mẹ và ba con. Ba con bạo hành gia đình, mẹ cũng nhiều năm như vậy không trở lại, không ra sức bất kỳ trách nhiệm làm mẹ nào, lần này trờ về cũng chỉ là...'' - Vu Thải Bình nói, có lẽ cha mẹ ở trong nước đối với việc mở miệng cầm tiền con gái dù sao vẫn có chút ngượng ngùng, do đó nói tới khúc sau, Vu Thải Bình cũng hơi xấu hổ.
Lục Vân Khai lập tức tiếp lời: ''Không sao, mẹ, đây là việc con nên làm.''
Vu Thải Bình lắc lắc đầu, không nói.
Lục Vân Khai nhìn vẻ mặt của đối phương, có phần dè chừng nói: ''Ừm... Mẹ, trước đây mẹ không phải nói giúp con để ý việc đầu từ sao?''
''Phải, sao rồi?''
''Là thế này, con qua một khoảng thời gian nữa, phỏng chừng chưa tới một, hai tuần thì phải, liền phải đi vùng khác tiến hành huấn luyện và quay phim dạng khép kín, thời gian đợt khép kín này rất dài, nửa năm tới một năm cũng có lẽ...''
''Phải lâu như vậy?'' - Vu Thải Bình giật mình - ''Con ở bên ngoài một mình có thể chăm sóc bản thân hay không?''
''Đừng lo lắng, con nghĩ chắc cũng rất thú vị.'' - Lục Vân Khai cười nói, sau đó cậu nói chính sự - ''Liên lạc vào một năm, nửa năm sau có thể cũng bất tiện, cho nên con dự định đem thù lao cầm trước đó, chia thù lao cho mẹ và cha con mỗi người 10%, con cũng sẽ đánh tiếng với bọn họ, mỗi lần gửi qua, liền trực tiếp chia ra mười phần trăm cho hai người, ừm...''
''Không cần như vậy.'' - Vu Thải Bình vội vàng nói - ''Việc của mẹ và ba con là việc của ba mẹ, con có tiền thì hiếu thuận thật tốt với ba con đi.''
''Không, không sao, đây là việc nên làm.'' - Lục Vân Khai nói, cậu thoáng đôi chút do dự, vẫn vươn tay dùng sức nắm chặt tay của mẹ mình, thành khẩn nói - ''Mặc dù chúng ta trước đây chưa từng sống chung với nhau, nhưng con cảm thấy bây giờ bắt đầu cũng không xem là muộn.'' - Sau đó cậu lại nghĩ tới - ''Đúng rồi, còn có việc nhà cửa... Mẹ, trước đó mẹ nói cũng không sai, nhưng mà hiện tại tiền vốn trong tay con còn chưa đủ mua hai căn nhà, chờ con quay xong một bộ phim tiếp, con đều mua một căn ở tiểu khu liền kề cho hai người?''
Vu Thải Bình cúi thấp đầu.
Đáng lẽ bà rất cảm động, nhưng mà cái câu tiểu khu liền kề mà Lục Vân Khai bổ sung cuối cùng lại thoáng chạm vào thần kinh của bà.
Không ở chung một căn nhà thì đổi thành tiểu khu liền kề?
Quả là vẫn giống với cha của nó, không đạt được mục đích thề không buông tay...
Vu Thải Bình có phần tức giận mà nghĩ.
Nhưng vào lúc cảm xúc tiêu cực như thế đã dồn nén đến ngực, bà đột nhiên bừng tỉnh lại, lại nghĩ: Không, không đúng, con và ba nó ở với nhau từ nhỏ đến lớn, tính cách giống nhau là rất bình thường.
Con cũng không có ý gì khác.
Ba nó có lỗi với mình, thế nhưng mình có lỗi với con...
Lục Vân Khai phát hiện bầu không khí có phần nặng nề.
Cậu âm thầm suy xét từ ngữ và thái độ của mình nên có một chút, bỗng cười lên nói: ''Có điều là việc này đừng nhắc cho ba con, con sợ ông ấy sẽ chửi con.''
Vu Thải Bình cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi thuyết phục bản thân.
Lần này bà cười lên, không từ chối đề nghị của Lục Vân Khai nữa, cầm ví bên canh lên nói: ''Được rồi, mẹ phải đi rồi...'' - Bà đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói - ''Vân Khai.''
''Dạ?'' - Lục Vân Khai.
''Việc đã qua thì để nó qua đi thôi, việc mẹ vừa nói với con, không cần để ở trong lòng, cũng đừng dùng nó chất vấn ba con.'' - Vu Thải Bình nói - ''Được không?''
''Được.'' - Quá khứ ở trong lời nói của Vu Thải Bình chính là việc mà Lục Vân Khai không biết đối diện thế nào. Lục Vân Khai nhanh chóng đáp ứng.
Vu Thải Bình từ ái cười lên.
Vừa cười như vậy, nếp nhăn nơi khóe mắt của bà liền hiện ra từng nếp.
Bà kiểng bàn chân lên muốn xoa xoa đầu của Lục Vân Khai, nhưng Lục Vân Khai vừa mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, đầu đã tới một mét tám, bà với không tới đầu của đối phương, cái tay ấy liền có chút vất vả hạ xuống trên vai của Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai thắc mắc nhìn đối phương.
Vu Thải Bình nói: ''Con lớn rồi...''
Thời gian tuần tự mà tiến về phía trước.
Vào lúc Giang Hưng tạm thời không nhận phim, tiến hành thời hạn sạc pin ba tháng, Lục Vân Khai đã chính thức gia nhập đoàn làm phim của đạo diễn Từ Trung Kỳ, đang ở thành phố khác tiến hành đặc huấn khép kín, dự tính nửa năm; mà Tiết Doanh cũng giống như lời của người quản lý của mình, Hàn tỉ nói trước đây, gia nhập một đoàn làm phim đóng vai nữ số ba, trước mắt vừa mới quay xong phân cảnh của mình, đang tìm tiếp một cơ hội làm việc.
Ngày hôm nay, phim điện ảnh《 Khách sạn Quy Nhân 》chính thức bắt đầu tuyên truyền.
Áp-phích, bình luận phim, phỏng vấn của tạp chí, phối hợp theo sát từng vai diễn, cùng một cái MV có liên quan đến nội dung phim, đều lần lượt được tung ra.
MV kế hoạch tuyên truyền lần này tổng cộng tung ra ba cái.
Trong đó cái MV đầu tiên, thời gian dài 2:10 giây, chủ yếu cắt ra cảnh mở màn của sáu vai chính trong khách sạn, nhạc nền dường như chính là tiếng đao thương và tiếng trống, tiếng vó ngựa sắt giẫm đạp, cảnh phim như chim lớn chao liệng bầu trời, từ trên xuống dưới: Tóc đen áo trắng, Vân tiên tử mặt ngọc thanh lãnh cầm kiếm dựa sườn dốc mà đứng, khoan thai nói: ''Thiên hạ sa vào chiến hỏa, vạn dân thương tiếc, gian khổ, ta nhất giới nữ lưu, không dám không đếm xỉa đến!''
Càng già càng dẻo dai, Trương Chi Xuân cẩn thận tỉ mỉ dẫn theo một nhóm nhân sĩ giang hồ thả ngựa chạy như bay, nghênh ngang trong bụi đất vàng, hùng hổ hô to: ''Trương mỗ được võ lâm đồng đạo yêu mến, thức khuya dậy sớm, không dám có mảy may buông lỏng; nguyện giãi bày tâm can, giết hết bọn lòng lang dạ thú, mưu toan cướp non sông hùng vĩ, nhật nguyệt sáng tỏ của ta!''
Người trung niên trông như một ông lão đưa lưng với mọi người, gã đội đấu lạp, khoác áo tơi, trên dưới toàn thân gã, duy chỉ có một đôi tay lộ ra. Đôi tay này vàng như nghệ mà thon dài, ngón tay dèn dẹt, dùng một loại tư thế khác thường mà gắp đũa.
Một giọt nước ngưng tụ nơi đầu đũa.
Cảnh phim focus ở trên giọt nước này, vừa xoay tròn và nhảy vọt trong nháy mắt, giọt nước đã thành một phần của nước trên áo tơi của lão già.
Từng giọt từng giọt nước từ trên người gã trượt xuống, rớt xuống ở trên nền đá xanh, tụ thành máu.
Một phần mặt nạ bạc đột nhiên chiếm cứ màn ảnh.
Theo ống kính chuyển xa, một người chán nản, thậm chí dơ bẩn đi vào trong khách sạn.
Trên người gã cũng bị nước mưa xối ướt, mỗi một bước đi, chính là một dấu giày giàn giụa nước bẩn trên nền.
Nhưng mà những người khác trong khách sạn nhao nhao phóng cặp mắt sáng rực nhìn gã, giống như nhìn một tòa kim nguyên bảo* đang di động.
*金元宝: kim nguyên bảo, nguyên bảo là đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng. Kim là vàng. Nôm na có nghĩa là cục vàng.
Bỗng có một người đứng lên. y phục thuần trắng, mày đen như vẽ, mắt sáng như sao.
Nàng uyển chuyển hành lễ bái: ''Việc mà phu quân sinh tiền tiếc hận nhất, không có gì ngoài trái tim như lửa nóng, mà mạng như nến tắt, không thể dựa vào thân thể khiếm khuyết này, là người phương Nam gắng sức một phần sức lực nữa. Thiếp, Tử Quân khẩn cầu chư vị anh hùng có mặt, vươn tay nhanh chóng giúp đỡ, tiên phu trên trời có linh thiêng.''
Ống kính ngắm chuẩn nữ nhân, sau đó xoay một vòng.
Ngay từ đầu, nó từ trên cao đến thấp biến thành từ thấp lên cao. Nó quay thấy một người vượt tường nhảy ra.
Gã đi giày vừa chân, nhưng mặc kệ đó có phải giày hòa thượng hay không.
Gã mặc y phục màu trắng mình thích, dưới cằm lấm tấm gốc râu còn sót lại.
Gã còn có một đôi mắt sáng ngời, gã nhìn có vẻ rất trẻ tuổi.
Gã nhấc một bình rượu lên, cắn một cọng cỏ đuôi chó, ung dung nhẹ nhàng nhảy vào trong khách sạn.
Hết chương 51./.