Edit: Bongbong_nbo
Giang Hưng đang huấn luyện ngoài định mức ở trong nhà của Vương An, anh mau chóng ý thức được cách nghĩ của Vương An: Không dung nhập tình cảm, chỉ vẻn vẹn thông qua động tác và thần thái cảm hóa người khác.
Nếu như nói anh năm nay chỉ có hai mươi ba tuổi, vậy thì những điều này chẳng có gì sai, sau khi tình cảm có thể dung nhập, dĩ nhiên càng cần nhiều ngôn ngữ cơ thể để duy trì phần tình cảm này, để đem tình cảm hoàn mỹ như thế biểu đạt và truyền cho khán giả.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ Vương An chẳng hề biết rõ Giang Hưng không chỉ hai mươi ba tuổi.
Trên thực tế, Giang Hưng đã trải qua hai mươi năm ở trong giới giải trí, tuy rằng có thể chưa từng được danh sư chỉ bảo, nhưng nỗ lực hai mươi năm, hết đêm đến ngày, vẫn khiến anh bất kể trùng khít tình cảm cũng được, rèn luyện ngôn ngữ cơ thể cũng được, đều đạt đến một điểm giới hạn nào đó.
Anh đã đạt đến ngưỡng bình cảnh nào đó rồi.
Cái bình cảnh này chẳng phải giảng giải và huấn luyện thông thường có thể đột phá.
... Về điểm này, từ khởi đầu Vương An nhìn Giang Hưng huấn luyện, trong đó càng nhìn càng xoắn xuýt, liền có thể rõ ràng và dễ dàng kiến giải dò xét ra.
Cách thời gian《 Tô Thức truyện 》chính thức khai máy còn chưa tới nửa tháng, nhưng huấn luyện của Giang Hưng chẳng có tiến bộ nhiều lắm.
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, anh hầu như đều loanh quanh tại chỗ —— chỉ riêng sức cường điệu của ngôn ngữ cơ thể mà nói, anh không thể nói là kém, dẫu sao cũng có nền móng trước đó hai mươi năm ở đây.
Nhưng không kém không có nghĩa là có bao nhiêu cái tốt.
Ngôn ngữ cơ thể của Giang Hưng hiện tại, ngoại trừ có thể tương đối chính xác và thích hợp mà biểu đạt ra nội dung biểu diễn, thì không có cái khác nữa.
Chính xác hơn mà nói, ngôn ngữ cơ thể của anh rơi vào số đông, không có điểm nhấn, thậm chí không có bao nhiêu đặc sắc của bản thân.
Vương An gần như ở cùng và chỉ đạo Giang Hưng một tuần, quan sát đến lúc cuối cùng, cũng không thể không đánh giá nói: ''Tôi bây giờ trái lại biết vì sao cậu nhất định phải chìm đắm vào diễn xuất rồi.''
Quả thực là bỏ qua một bên sự lây nhiễm cảm xúc trực tiếp nhất, trần trụi theo động tác kỹ thuật diễn mà nói, ở trong mắt người trong nghề, cao nhất cũng chỉ lấy được sáu mươi điểm mà thôi.
Giang Hưng dĩ nhiên biết vấn đề của mình ở đâu, câu biết thì dễ nhưng khó làm, đại khái chính là nói ở chỗ này.
—— Anh biết vấn đề ở chỗ đó, nhưng vấn đề có thể dựa vào năng lực của ảnh để giải quyết hay không, thì lại là một việc vòng vèo khác.
Liên tiếp mấy ngày không có một chút đột phá khiến Giang Hưng cuối cùng quyết định trước tiên thả lỏng một chút, xin Vương An nghỉ một ngày.
Đối với quyết định này của Giang Hưng, Vương An trái lại rất tán thành, còn nói: ''Có một số việc gấp cũng không được, cậu đi dạo nhiều chỗ, làm chút việc khác, tìm chút linh cảm, hoặc là lại đi xem những bộ phim kinh điển, suy xét một chút kỹ thuật diễn của người khác, nếu như không đủ thời gian, cũng không cần vội trở về liền.''
Nhưng cái phương pháp học theo phim kinh điển này, Giang Hưng không phải chưa từng dùng, thậm chí anh còn không ngừng xem đi xem lại phim kinh điển, còn từng xem phim kinh điển ở tương lai.
Mà kết quả của việc xem qua —— chính là bộ dạng hiện tại này.
Cho nên Giang Hưng cười đáp ứng đề nghị của Vương An, sau đó, chẳng hề thật sự làm theo chỉ thị của Vương An, mà là lái xe chậm rãi ngao du ở trong thành phố.
Thành phố này là thủ đô của đất nước, dòng xe, dòng người, chen chúc giống như người trên toàn thế giới đều đổ về đây.
Nhưng cũng không phải thật sự không có một chỗ nhỏ yên tĩnh.
Giang Hưng đi ở trong những con đường nhỏ đan nhau như mạng nhện, con đường nhỏ xây nên từ đá xanh có một loại cảm giác trơn trượt sau khi bị nước mưa xối ẩm ướt, chỉ có mấy bông hoa nhỏ không biết tên nhô ra từ bức tường bên trong sân, xa xa rủ xuống trước mí mắt người đi đường.
Bởi vì bình cảnh mà thần kinh vẫn luôn căng thẳng, ở dưới bầu không khí nhàn nhã, dần dần thả lỏng, Giang Hưng quanh quẩn ở đây suốt, giữa đường ngồi một lát ở trong một cửa tiệm nhỏ, ăn chút bánh ngọt, cùng ông chủ cửa tiệm tán phét câu được câu chăng, mãi đến khi giữa chừng nhận được điện thoại mới đứng dậy rời đi.
Ông chủ cửa tiệm này làm món ăn bình dân, tuổi đã hơn bốn mươi.
Lúc ông đứng dưới đèn hoa nhìn theo người lạ cùng mình tám chuyện gần nửa ngày rời đi, vẫn có phần tiếc nuối vì nói chuyện vô cùng vui vẻ lại không hỏi tên của đối phương, sau đó ông lại ngẫm nghĩ, ồ ngạc nhiên nói: ''Này... sao cảm thấy người này có hơi quen mặt? Ai da, mỗi ngày đều thấy nhiều người như vậy, cũng nhớ không ra!''
Điện thoại đem Giang Hưng từ con đường nhỏ này gọi đi, là đến từ Lục Vân Khai.
Lúc Giang Hưng vừa nhận được điện thoại của Lục Vân Khai cũng hơi ngạc nhiên, nói chuyện với đối phương mấy câu, phát hiện đối phương đang ở bên ngoài nhà thuê của anh ——
Đây là nghĩ liền làm liền!
Lúc Giang Hưng thoạt đầu nghe cũng có chút dở khóc dở cười, hai người đều là minh tinh, cái nghề làm minh tinh này, một cái đặc trưng rõ ràng nhất chính là bạn vĩnh viễn có công việc và xã giao làm không hết. không hẹn trước đã muốn đến nhà chặn người? Mười lần thì có bảy, tám lần là phải bắt hụt!
May mà buổi tối hôm nay, Giang Hưng chỉ là không có nhà, không phải có công việc phải làm.
Anh nói sơ trong điện thoại với Lục Vân Khai chờ một chút, rồi vội vã từ trong hẻm nhỏ đi ra, lái xe quay trở về nhà, may mà anh đi không xa lắm, trên đường cũng không có nhiều xe, mới được mười lăm phút, anh đã về tới nơi ở trong tiểu khu, dừng xe đi tới dưới lầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đứng trên hành lang trong tầng trệt ở nơi ở của mình, đang mở rộng hai cánh tay, cơ thể ngã về phía trước, dường như tức khắc liền sắp rơi thẳng từ trên lầu xuống ——
Nhịp tim của Giang Hưng đã rơi mất một nhịp!
Anh lập tức mở cửa chống trộm, bước hai, ba bước nhập lại một, xông lên thang gác, lúc chạy tới tầng của mình, vươn tay bấu vào tường, thân thể rất nhanh xoay một vòng, tầm nhìn liền chạm chính diện ánh mắt của Lục Vân Khai vừa mới nghe thấy tiếng động mà quay đầu qua.
Lục Vân Khai lúc này còn duy trì tư thế hai cánh tay duỗi ngang, thân thể hơi nghiêng về phía trước đấy, cậu nhìn thấy Giang Hưng rõ ràng là chạy lên, thở hổn hển, vô cùng kinh ngạc: ''Giang ca?''
''... Cậu'' - Giang Hưng điều hòa hô hấp và cảm xúc của mình một chút. Nếu như nói lúc ở dưới, anh có hiểu lầm, vậy thì tới bây giờ, lúc hai người mặt đối mặt, anh liền phát hiện loại ý nghĩ vừa nãy 'Lục Vân Khai lập tức muốn nhảy xuống, ngã xuống' chỉ là ảo giác hoặc là hiểu lầm của mình, anh vừa buông lỏng nhịp tim, vừa nhịn không được hỏi - ''Cậu đây là tư thế gì?''
''Vừa nãy định mô phỏng thử xem bay xuống sẽ là cảm giác gì ấy mà, liền mở rộng cánh tay thử xem chút.'' - Lục Vận Khai hì hì cười lên - ''Trước đó em có nói với anh sắp quay một phim điện ảnh, sẽ có rất nhiều cảnh hành động nha, tới lúc đó cần phải treo dây cáp gì đó, nghĩ chút cũng cảm thấy có chút mong đợi nhỉ!''
Cái kiểu trả lời này.
Giang Hưng quả là không biết trả lời đối phương thế nào, đành phải nói: '' Được rồi, đi vào trước đi... Cậu nếu qua đây sao không gọi điện trước cho tôi?''
''Bởi vì quyết định bất chợt, thêm nữa vừa khéo đi tới gần đây, liền gọi điện thoại cho Giang ca, bây giờ xem ra cũng không muộn nhỉ.'' - Lục Vân Khai cười nói, nhấc nửa tá bia ở cạnh chân mình lên, cùng Giang Hưng tiến vào trong phòng.
Giang Hưng bật đèn lên, tìm đưa cho Lục Vân Khai một đôi dép lê thay đổi, thăm dò nói: ''Đoàn làm phim điện ảnh mà cậu tham gia diễn khi nào khai máy?''
''Bảo là qua mười ngày tới nữa.'' - Lục Vân Khai ngẫm nghĩ - ''Cũng không bao lâu nhỉ.''
Giang Hưng gật gật đầu, anh không phải hỏi Lục Vân Khai chuẩn bị thế nào rồi —— dù sao loại việc này, chắc chắn là khỏi cần phải hỏi thăm nhỉ.
Như Giang Hưng không hỏi, Lục Vân Khai lại nhịn không được hỏi dò: ''Giang ca, thời gian đoàn làm phim của chúng ta quay phim sắp đến, quay phim cũng ở cùng trong một phim trường, không biết đến lúc đó sẽ chạm mặt nhau hay không?''
... Cái này có khả năng.
Giang Hưng cũng không kìm được phải thoáng ngẩn ra, nói: ''Rất có khả năng...''
Hey yo!
Lục Vân Khai âm thầm nắm tay vung một cái ở sau lưng, phấn khởi hỏi: ''Giang ca chuẩn bị thế nào rồi? Em có thể xem thử kịch bản của Giang ca không?''
''Không có gì không được ả.'' - Giang Hưng nói, đem kịch bản ban đầu mà trước khi ký hợp đồng của Vương An đưa, cầm từ trong phòng đưa cho Lục Vân Khai xem.
Lục Vân Khai nhận lấy, lật ra xem.
Giang Hưng ở bên cạnh nói thêm: ''Chuẩn bị có lẽ có chút vấn đề...''
''Có chút vấn đề?'' - Lục Vân Khai ngẩng đầu lên.
''A ——'' - Giang Hưng cân nhắc chọn từ một chút - ''Chính là trong đầu hơi rối nhùi, không phải quá rõ ràng.''
Lục Vân Khai cúi đầu xem kịch bản thử xem, lại ngẩng đầu liếc nhìn Giang Hưng: ''Nói thế nào?''
''Tôi cũng không biết nói thế nào.'' - Giang Hưng cười nói, anh cầm một lon bia của Lục Vân Khai mang tới, kéo mở khoen nắp, nhấp một ngụm - ''Chính là loại cảm giác có chút bất lực, ừm... trong đầu giống như một cục hồ dán, cho dù phải làm thế nào, đều không ra chút màu sắc, không có chút đặc sắc nào...''
Lục Vân Khai xoắn xuýt lên.
Giang Hưng đang ngồi trên cùng một ghế sô-pha với đối phương, vị trí ngồi của hai người bọn họ hơi hơi giống hình chữ bát (八), anh nhướng mắt lên liền có thể nhìn thấy diện mạo của đối phương.
Từ sau khi nhận kịch bản phim điện ảnh tiếp theo, Lục Vân Khai lại thay đổi tạo hình.
Mái tóc ngắn trước đây đã dài quá vành tai, trên vành tai đính một cái bông tai, đó phải là bông tai kim cương thì phải. Giang Hưng nghĩ trong bụng, mặc dù quần áo thoải mái và nét cười trên khóe môi còn chưa thay đổi quá nhiều, nhưng con người ấy chân chân thực thực ở trong ký ức của anh —— tiến về phía trước vững chắc mà thần tốc.
... Thực ra cũng quá nhanh rồi.
Bộ phim truyền hình đầu tiên bởi vì là phim lịch sử cổ trang nghiêm túc, chẳng hề hút fan cho Lục Vân Khai lắm.
Nhưng biểu hiện nổi trội của Lục Vân Khai ở trong đó, hiển nhiên lọt vào mắt xanh của có tiếng trong ngành, kết quả trực tiếp của nó, cũng chính là bộ phim điện ảnh hiện tại do Lục Vân Khai đảm nhiệm vai chính.
Bộ phim điện ảnh này sẽ đem chiếu vào cuối năm nay.
Lúc bộ phim này chiếu, cũng chính là ngày nổi tiếng mạnh như vũ bão của Lục Vân Khai.
—— Mà cậu ta tới lúc ấy, thậm chí còn chưa qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi mụ.
Đang ý thức được bóng lưng của đối phương ở tương lai là sự tồn tại khó mà theo được của chín mươi phần trăm diễn viên, Giang Hưng giống như bỗng nhiên được người ta nhắc nhở, gần như buột miệng nói ra: ''—— Thế nhưng thử một chút không?''
''Gì cơ?'' - Câu này không đầu không đuôi, Lục Vân Khai ngơ ngác hỏi - ''Thử chút gì cơ?''
Câu trả lời của đối phương khiến Giang Hưng tức thì tỉnh táo lại, anh hơi lúng túng, nhưng chút lúng túng này được anh che đậy giả vờ rất tốt, anh nén tâm tư xuống, gác qua một bên sự kích động vừa nãy, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cái ý tưởng này thực sự có thể làm được, thế là nói với Lục Vân Khai - ''Ý của tôi là, cậu có thể thử chút... à, diễn nhân vật này hay không?''
''Việc này có gì không được!'' - Làm rõ yêu cầu của Giang Hưng rồi, Lục Vân Khai trả lời vô cùng thẳng thắn.
Vai chính của kịch bản này là nhân vật nổi danh trên lịch sử, cho dù chẳng hề biết tường tận lịch sử cuộc đời của đối phương, cũng coi như biết cái tên này.
Cho nên Lục Vân Khai lần nữa soàn soạt mà lật xem kịch bản, sau khi ngồi ở trên sô-pha làm sơ qua công tác chuẩn bị, rồi đứng lên lách qua bàn trà, đứng yên ở trong phòng khách.
Cậu hiện tại đang mặc quần áo hiện đại thoải mái, bàn chân còn mang dép lê lẹp xẹp.
Cậu đã bỏ ra thời gian mười phút xem sơ lược qua kịch bản.
Xung quanh cũng không có bất kỳ đạo cụ nào giúp cậu tiến vào trạng thái.
Cậu khẽ khép mắt, sau đó mở ra.
Sống lưng cậu thẳng tắp, hai cánh tay vẫn luôn rũ xuống chỉ hơi cong lên một chút, ngón tay còn hơi vân vê, hai chân cũng hơi mở ra lớn hơn so với bình thường một chút, hướng ra ngoài hình chữ bát, chỉ chớp mắt, Giang Hưng đã biết đây là dáng đứng nên có lúc mặc trường bào: Ngón tay phía sau vân vê là đang vân vê tay áo quá dài, hai chân tách ra hơi hướng ra ngoài cũng chính là tư thế đứng tương đối đẹp mắt lúc trường bào rủ xuống mặt đất.
Nhưng thật sự khiến cho Giang Hưng chú ý là thần thái trên mặt của Lục Vân Khai.
Đây là một kiểu thần thái dạng gì đây chứ?
Trên mặt cậu thật sự chẳng hề có nét cười tồn tại, nhưng ánh mắt của cậu, lông mày của cậu, mội một bộ phận trên mặt cậu, đều luôn luôn tràn ngập sự tự tin và ý cười lộ ra sức sống tươi trẻ.
Mỗi một người đối diện với bề ngoài của cậu đều chắc chắn có thể cảm giác được sức hấp dẫn đến từ cậu đủ để đem người cuốn vào trong đó!
Mà bất kỳ người nào được ánh mắt của cậu quan tâm, càng có thể cảm giác được khí thế tuôn ra, dường như tòa lâu đài xây nên bởi vật liệu tốt của sức sống và sinh lực vô hạn!
Lục Vân Khai đạp một bước về phía trước.
Ánh sáng trong mắt cậu mau chóng thu lại, nhưng ánh mắt chẳng hề bị thay đổi vẫn đục và lờ đờ.
Chỉ có tinh khí thần ( tình thần, khí tức) bị ẩn giấu được thẩm thấu ra khỏi cơ thể, những luồng ánh sáng sắc bén đến bức người, không dám nhìn thẳng vào ấy, biến thành làn gió và mưa xuân ấm áp.
Trên mặt của cậu vẫn không xuất hiện nét cười dứt khoát, rõ ràng.
Thân thể của cậu không thẳng tắp giống lưỡi kiếm như lúc nãy nữa.
Cậu như là rúc vào bao kiếm, phong cách cổ xưa mà trang trọng.
Nhưng vẫn luôn có một phần thế giới có một chút không thoát ra —— và bất kỳ người nào cũng không thể đoạt đi được.
Cậu vẫn kiên cường như cũ, kiên trì y thế, thân thể tuy già, tư tưởng càng thẳng tắp.
Lục Vân Khai lại bước về trước một bước nữa.
Ánh sáng trong mắt cậu triệt để hoàn toàn dừng lại, lần đầu tiên trên mặt cậu mang theo nét cười chân thật.
Đây là nét cười phóng khoáng mà hòa nhã.
Sống lưng của cậu hơi khom xuống, hai bàn chân lúc đầu hơi hướng hai bên, trở thành thẳng tắp về phía trước, hai cánh tay của cậu đều thõng xuống, cái đầu dường như cũng chẳng hề kiên định mà ngẩng lên như vậy nữa.
Cậu mới vừa nhìn lên, dường như đã trấn tĩnh như thường, giống như ông lão đã trải qua phong ba bão táp cuộc đời, chứng kiến lận đận và gian khổ trong vô số sinh mệnh, cảnh xế chiều nặng trĩu.
Nhưng đem tầm mắt của cậu rớt trên người bạn.
Đem cậu và bạn đối diện nhau.
Bạn liền sẽ phát hiện, trong đôi mắt hơi ánh vàng nâu, thu vào chẳng phải là màu xế chiều của ánh tà dương đang lặn xuống phía tây.
Đó là cánh đồng thẳng cánh có bay, là biển cả sóng lớn không sợ hãi.
Đó là sự đôn hậu và nhìn xa trông rộng, sau khi ngàn cánh buồm đi qua tận cùng.
Giang Hưng ngồi ở trên sô-pha siết chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh lòng bàn tay, kéo theo một chút nhói đau.
Chỉ có ba bước chân, chưa tới một phút.
Lục Vân Khai đã hoàn thành biến hóa rõ nét của nhân vật này từ thanh niên tới khi về già.
Giang Hưng nghĩ lại cảm giác lúc đầu của mình, ở ngoài màn hình, lần đầu tiên nhìn thấy người diễn viên trẻ tuổi này, được quần chúng và phương tiện truyền thông theo đuổi, tán tụng.
Lúc đó anh ngồi trên ghế dựa của rạp chiếu phim, xuyên qua màn hình, chạm vào ánh mắt của đối phương.
... Anh ngồi ở đây.
Trái tim dao động, lóa mắt mê mẩn.
Hết chương 31./.