☆ Chương 14: Nỗ lực
Edit: Bongbong_nbo
Cảm xúc suy sụp đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nghe Tôn Nhuệ nói xong câu này, Giang Hưng đã bình tĩnh trở lại.
''Cảm ơn các lão sư.'' - Nói tới đây, anh ngừng một chút, chân thành nhìn vào Tôn Nhuệ hỏi thăm rằng - ''Tôn đạo diễn có thể nói cho tôi biết chỗ nào kém một chút được không?''
Minh tinh bị đạo diện khẳng định không tốt còn biết hỏi như vậy chẳng có bao nhiêu. Hứng thú của Tôn Nhuệ trái lại hơi lên một chút, ông nói: ''Vai diễn Ngô Phi trong《 thục quốc truyện kỳ 》là bộ phim đầu tiên của cậu nhỉ?''
''Phải ạ.'' - Đây là tư liệu có sẵn của công ty nộp lên, Giang Hưng trả lời rất nhanh.
''Tiếp theo là vai diễn phản diện Thư Bách Xuyên giống như vậy trong《 Vô tự kinh 》còn chưa công chiếu?'' - Tôn Nhuệ lại hỏi.
''Không sai ạ.''
''Giao tình của tôi và Trương đạo diễn không tệ, Trương đạo diễn có nhắc đến cậu với tôi, vai diễn của cậu trong Vô tự kình, tôi cũng đã xem rồi, tổng thể mà nói, tiến bộ rất lớn, kỹ thuật diễn cũng coi như tương đối lão luyện.'' - Tôn Nhuệ nói tới đây hơi trầm ngâm một chút - ''Nhưng mà...''
Đối thoại của hai người chẳng qua là rải rác mấy câu, nhưng nghe tới đây, tâm thái của Giang Hưng thật sự triệt để hồi phục lại.
Anh bây giờ chẳng qua vẫn chỉ là một minh tinh nhỏ không biết tuyến mấy, vai diễn thật sự có chút phân cảnh vẫn là sát thủ phản diện trong《 Thục quốc truyền kỳ 》, mà cho dù theo ánh mắt của anh hiện tại để nhìn, thì vai diễn sát thủ này cùng người gỗ không khác biệt bao nhiêu. Tôn Nhuệ biết phim anh từng đóng không kỳ lạ, thật sự từng xem phim anh đã đóng, dù là vì đạo diễn Trương Chí An nhắc đến, cũng khiến người ta tràn đầy kinh ngạc.
- - Cái người Tôn Nhuệ này là đạo diễn thiên tài, lúc quay phim và dùng người theo cách thức mạnh dạn đổi mới mà nổi tiếng trong giới, nỗ lực tự mình từng làm qua, tuyệt đối không ít hơn bất kỳ người nào.
Sau khi ý thức được một điểm này, Giang Hưng đáng lẽ cảm thấy khổ tâm hơn nữa, nhưng cảm xúc của anh không chỉ hoàn toàn bình tĩnh, không ngờ vào lúc này bỗng nhiên thoải mái hẳn lên, cứ giống như tảng đá nặng trong lòng được nhấc lên, sự căng thẳng trong thế đứng của anh đã biến mất, trên mặt thậm chí mang theo một chút ý cười nhẹ, hai mắt nhìn thẳng vào Tôn Nhuệ, chờ Tôn Nhuệ giúp mình giải thích nghi hoặc.
''-- Nhưng mà không đủ đặc sắc.'' - Tôn Nhuệ dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói - ''Cậu dùng sự lưu manh trong đời sống và nghiêm cẩn trên công việc làm so sánh, muốn đem hình ảnh của nhân vật nổi bật lên, cách nghĩ này không tệ. Nhưng mà phong cách thực tế của bản thân cậu mà nói, chẳng thích hợp kiểu tạo hình này lắm. Đương nhiên cái thứ hình ảnh này có thể thông qua trang phục và hóa trang hậu kỳ để đắp nặn từ đầu, nhưng tôi vẫn câu nói này, không đủ đặc sắc, tôi không phải cần một diễn viên gần như cũng tốt, mà là một vai chính khiến người xem liếc mắt cái liền ghi nhớ.''
Ông nói tới đây, bỗng nhiên đổi đề tài câu chuyện: ''Thế này đi, cảnh diễn thứ nhất, nếu như đây không phải diễn kịch, là bản thân cậu ở trong hiện thực gặp phải, cậu sẽ làm thế nào?''
Đây là một lần ngẫu hứng khảo nghiệm mới.
Nếu như bản thân tôi gặp phải, tôi sẽ làm thế nào?
Giang Hưng hơi cân nhắc một chút, vẫn đi tới chỗ lúc nãy ngồi xuống.
Sống lưng của anh thả lỏng dựa vào trên ghế tựa, lòng bàn tay trái hướng về phía trước hơi hướng lên, tay phải so với tay trái còn cao hơn một chút, đang cầm một cái gì đó lặng yên trong giây lát, sau đó đem cái đó từ bên phải lật sang bên trái.
Cùng thời điểm, Giang Hưng còn đang suy nghĩ tìm tòi, đồng thời rất nhanh từ trong lời nói của Tôn Nhuệ vừa rồi, tìm được một cái bẫy.
Tôn Nhuệ nói ''Nếu như tính cách của cậu thế này, cậu sẽ làm thế nào?'', thoạt đầu vừa nghe ra, giống như là đang hỏi nếu như bản thân Giang Hưng gặp phải sẽ đưa là lựa chọn dạng gì.
Nhưng mà ý đồ thực sự của Tôn Duệ chẳng phải như vậy, hoặc là nói, không chỉ như vậy.
Trước hết mặc kệ Tôn Nhuệ kiểm tra thế nào, dù sao vẫn ở trong phạm vi một cuộc 'Kiểm tra', cũng chính là nói, 'Kiểm tra' này, vẫn còn dựa theo bộ phim, là nội dung chính của mọi người ngồi ở đây hôm nay.
Giả dụ bản thân Giang Hưng gặp phải ở trong hiện thực, anh sẽ chẳng làm ra mấy phản ứng khiến người trước mắt lên giọng, anh có thể đủ bình tĩnh mà dễ như bỡn đem sự việc giải quyết gọn ghẽ -- bởi vì loại chuyện này với anh mà nói, chỉ là một việc bất cứ lúc nào đều có thể xảy ra, việc hết sức bình thường.
Nhưng bây giờ là bộ phim bọn họ đóng, khán giả ngoài tivi sẽ chẳng thích nhìn thấy một tình tiết không một chút thú vị, không một chút gay cấn.
Anh chỉ có thể đem tính cách của mình, kết hợp ''Tính thanh xuân'', ''Tính thú vị'' mà Tôn Nhuệ yêu cầu, mới là diễn xuất mà Tôn Nhuệ thật sự muốn được nhìn thấy.
Để ý suy nghĩ rõ ràng, sau đó Giang Hưng bắt đầu biểu diễn.
Anh dường như đang ngồi trong một gian của quán cà phê. Điều kiện của quán cà phê rất tốt, người không nhiều, giữa hai bên dùng một chỗ ngồi chắn lại, giữ sự riêng tư lẫn nhau, bản nhạc dương cầm trầm bổng từ trong loa treo ở góc tường phát ra, mang đến cho người nghe hưởng thụ sự tĩnh mịch.
Dư Trì uống một ly nước chanh của nhân viên phục vụ đưa lên, ly nước trong suốt mơ hồ, nhập nhòe phản chiếu gương mặt của anh.
Một người khác đến hẹn hò dường như đến muộn, anh liếc nhìn giờ trên màn hình di động, tiện tay đặt sách trong tay xuống, đem di động đặt trên đầu ngón tay, dùng ngón trỏ làm tâm, xoay một vòng, lại xoay một vòng nữa.
Mãi đến khi tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên ở bên tai Dư Trì.
Người tới rồi. . Truyện Đông Phương
Dư Trì từ trên chỗ ngồi đứng lên, kèm theo nụ cười lễ độ, bắt tay với đối phương, chào hỏi.
Hai người lần nữa ngồi xuống, Dư Trì gọi nhân viên phục vụ tới, đem thực đơn đẩy cho đối phương, nhưng đối phương dứt khoát lưu loát mà từ chối, chỉ giống như với Dư Trì, trên bàn chỉ có một ly nước chanh nhạt.
Đối phương bắt đầu câu đầu tiên chính là nghề nghiệp của Dư Trì.
Dư Trì luôn không kiên nhẫn, phân tâm, lúc này mới rốt cuộc đem lực chú ý thận sự tập trung trên người đối phương, nhưng trên mặt anh biểu lộ ra vẻ mặt rất phức tạp.
Anh từ nhỏ đã cố gắng để làm bác sĩ, là sinh viên tài giỏi của học viện y học, sau khi tốt nghiệp được phân công, vốn là dự định thi triển sở trường, nhưng mà tình huống trong bệnh viện hoàn toàn vượt qua dự đoán của anh --
Đối phương đối với nghề nghiệp của anh càng nói càng quá đáng.
Giữa lông mày Dư Trì nhíu càng lúc càng chặt, anh vươn tay xiết chặt ly, ngón tay nới lỏng lại siết, siết lại thả lỏng... Tiếp theo, anh bỗng nhiên nghe thấy một câu có tính mấu chốt, anh gần như lập tức lộ ra thần sắc bị xúc phạm, anh đứng thẳng dậy từ chỗ ngồi, ánh mắt sắc nhọn, vẻ mặt nghiêm khắc hướng về người đối diện đang ngồi trên ghế mà nói --
''Cô thật sự biết cái gì là bác sĩ sao?''
''Nếu như tôi khiến cô hiểu biết được cái gì là bác sĩ chân chính, cô dám hướng về các bác sĩ bị cô sỉ nhục mà xin lỗi hay không?''
Trong tai mọi người dường như đều nghe thấy câu nói này, còn có một người buột miệng nói ra: ''Biểu diễn không được dùng đạo cụ cũng không được nói ra...''
Lời của ông ta bị hai tiếng vỗ tay giòn tan cắt ngang.
Tôn Nhuệ đã đứng lên trước nhất, giơ hai tay lên, mạnh mẽ và ngắn gọn vỗ xuống hai cái: ''Biểu cảm cuối cùng làm rất tốt! Rất đúng lúc! Diễn xuất của màn biểu diễn này nhất định có thể đi thẳng vào lòng khán giả -- Cậu không cần dùng đến một cậu thoại, khán giả vẫn cảm giác được cậu muốn nói cái gì!'' - Ông ngừng một chút, lại nói - ''Lại nói chút, lúc cậu làm cái biểu cảm cuối cùng là đang nghĩ gì?''
Giang Hưng liên tục hít sâu mấy hơi mới tỉnh lại từ trong bầu không khí mà mình tạo ra, anh nói: ''Chính là xin thứ lỗi... Trong thiết lập, cô gái coi thường nghề nghiệp của chàng trai, nhưng chàng trai vì tự hào nghề nghiệp của mình, hơn nữa vừa khéo vào lúc này, chàng trai đối diện với sự khác nhau giữa hiện thực với tưởng tượng mà lúc tâm sinh ra hoài nghi, phản ứng của chàng trai kịch liệt như vậy, và không chỉ là bởi vì thứ mà mình tự hào bị người khác xúc phạm, hơn nữa còn có một phần ý tứ hàm xúc bên trong muốn củng cố niềm tin của mình, tình tiết của tôi biểu diễn này nếu như có lời thoại, chắc là chàng trai muốn cô gái xin lỗi vì những điều cô ta thành kiến.''
Tôn Nhuệ nghe tới đây cuối cùng cũng gật gật đầu.
Sau đó ông đi lên phía trước, vỗ vỗ vai của Giang Hưng, đối diện Giang Hưng đã đứng lên lần nữa mà nói: ''Chính là như vậy, cậu còn trẻ tuổi, cọ xát thêm chút nữa, đem phần công thức quá thành thục trong kỹ thuật diễn mài đi, lại mài ra chút ánh sáng nữa.''
Giang Hưng khiêm tốn nói: ''Cảm ơn Tôn đạo diễn.''
Tôn Nhuệ không tiếp lời, quay đầu nói: ''Gọi người sau vào.''
Lời này nói ra, chính là ý tứ tiếp tục thử vai.
Giang Hưng biết điều mà không lưu lại nữa, xoay người và từ trong phòng đi ra. Lúc đi ra, mấy diễn viên còn lại bên ngoài dùng ánh mắt thăm dò liếc nhìn Giang Hưng, trong thời gian đi vào trung bình năm phút, anh đã ở bên trong lưu lại thời gian gấp ba lần con số này.
Giang Hưng không để ý những người này, anh bước nhanh tới trong thang máy, từ lầu năm tới lầu một, vào lúc ra khỏi thang máy lầu một, anh đã gọi điện thoại cho người quản lý của mình là Trần Văn Ngọc: ''Alo, Trần tỉ phải không? Em hôm nay đi thử vai rồi... Dạ, không thông qua... Cảm ơn, em sẽ cố gắng. Em gọi điện tới là muốn hỏi Trần tỷ, công ty có thể kiếm được lịch trình hoạt động gần đây của Tôn đạo diễn hay không? Không cần cái riêng tư, cái cần công khai chút.''
Trần Văn Ngọc ở đầu kia điện thoại đối với yêu cầu này của Giang Hưng có chút kinh ngạc, nhưng cô ta mau lẹ nói: ''Tôi biết rồi, cái công khai không khó lắm, tôi thử chút xem, tìm cho cậu.''
''Cảm ơn.'' - Giang Hưng cảm ơn sau đó liền cúp điện thoại, rồi lại lục tìm trong điện thoại cả buổi, lục ra một số điện thoại mà mình cơ hồ không dùng tới - ''Alo, Là Thiên Minh à? Tớ là Giang Hưng... Chỉ là một minh tinh nhỏ mà thôi. Tớ có chút việc muốn tìm cậu, buổi tối có rảnh không? Đúng, cùng ăn bữa cơm nhé, bạn học cũng lâu không nói chuyện rồi... Được, buổi tối gặp.''
Hai cuộc điện thoại tổng cộng chỉ mất thời gian chưa tới năm phút, Giang Hưng đã đem việc của mình cần làm đều làm xong xuôi.
Anh rời khỏi khách sạn, hơi nóng mùa hè trước mặt thốc tới, anh đi về phía trước, vào lúc sắp băng qua ngã tư qua đường cái, lại đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn khách sạn sau lưng.
0021 ẩn trong đầu Giang Hưng thình lình lên tiếng: [ Bạn vừa rồi không phải hỏi tôi chức năng của hệ thống cộng tình à? ]
[ Hửm? ] - Giang Hưng ngẩn một chút.
[ Tôi nhớ ở đây các bạn cũng có kiểu video và giáo trình dạy người học kiến thức thì phải? Hệ thống cộng tình thực ra chính là một giáo trình trực quan 3D, ở tương lai chúng tôi, biệt danh của nó chính là《 Tay nắm tay dạy bạn học XX 》. Nhưng bất kể làm cái gì, học cái gì, chắc chắn đều cần một giai đoạn tiến triển, mà《 Hệ thống trợ giúp ước mơ thành sự thật 》tuyệt đối là cái hệ thống tốt nhất, thành công nhất trên thế giới. Thực ra hiểu phần lớn trên thế giới này không khó, chỉ xem bạn có thật sự muốn học hay không -- mà bạn đích xác muốn học,《 Hệ thống trợ giúp ước mơ thành sự thật 》cũng có thể đem phần vô hình trong kỹ thuật diễn trở thành tri thức dạy cho bạn -- ] - 0021 hiếm khi không thở dốc mà thao thao bất tuyệt nói một chuỗi dài, sau khi lua một chuỗi dài xong, nó hạ kết luận cuối cùng đối với Giang Hưng - [ Cho nên bạn hoàn toàn không cần sốt ruột, từ từ tới, bạn nhất định sẽ thành công, bất luận một ký chủ nào có thể thu được《 Hệ thống trợ giúp ước mơ thành sự thật 》đều phải thành công! ]
[... Vô cùng cảm ơn. ] - Giang Hưng nói.
0021 nhạy cảm phát hiện giọng điệu của Giang Hưng mang theo chút ý cười không nhịn được muốn cười.
Giang Hưng tiếp theo liền nói: [ Nhưng mà mi không cần quá lo lắng, ta thực ra không có bị đả kích lắm... Nói thế nào nhỉ? Mi nhìn dáng điệu của tất cả người trong phòng ban nãy, ngoại trừ Tôn Nhuệ, người khác đều hài lòng với ta, đạo diễn Tôn Nhuệ cũng không phải hoàn toàn chướng mắt màn biểu diễn của ta, chỉ là ông ấy còn muốn tìm một diễn viên hoàn toàn phù hợp trong lòng ông ấy. Mà ông ấy bây giờ rõ ràng còn chưa tìm được, bằng không sẽ không có chỉ đạo sau đó. Đây chính là cơ hội của ta. Thời gian tuyển vai của bộ phim này còn lâu, không được hết hy vọng. ]
[ Còn có, nói tới nói lui, bất kể cơ hội lần này khó khăn thế nào nữa, nếu như thật sự thất bại, vậy cũng chỉ là một lần thất bại mà thôi, cơ hội hiếm có, nhưng không có được thì coi như cơ hội không thuộc về ta, ta sẽ không quá canh cánh trong lòng. Nếu như một điểm này cũng nhìn không thấu triệt, ta sớm đã nhảy lầu không biết mấy lần rồi. ] - Giang Hưng trêu đùa nói.
0021: [...] - nói hỏi - [ Vậy bạn quay đầu lại nhìn khách sạn làm cái gì? ]
[ Ta là nhìn bệnh viện sau lưng khách sạn. ] - Giang Hưng trả lời nó - [ Nhân lúc bây giờ Tôn Nhuệ còn chưa tìm được người được chọn trong ý nghĩ, ta đi sâu vào hiểu rõ một chút đề tài của Tôn Nhuệ quay phim, lại suy nghĩ gọt giũa nhân vật này lần nữa, quấn lấy Tôn Nhuệ, ai biết sau đó sẽ phát sinh cái gì chứ? ]
0021: [...]
Vừa mới hoàn thành một bộ phim truyền hình, thời gian nghỉ ngơi hai ngày của Giang Hưng lại trở nên ngắn ngủi và bận rộn lên.
Cầm được lộ trình gần đây tương đối công khai của Tôn Nhuệ từ trong tay Trần Văn Ngọc, lại thông qua bạn học trước đây làm bác sĩ của mình, tương đối hiểu thấu triệt quy trình và một chút nội tình của bệnh viện, cuối cùng, Giang Hưng còn thật sự mỗi ngày mang vấn đề đối với hệ thống trị liệu, suy nghĩ đối với bộ phim mới của Tôn Nhuệ đi tìm Tôn Nhuệ.
Cái kiểu ở bên ngoài chờ người đồng thời không được phép gây phiền đối phương còn phải lấy lòng đối phương, tuyệt đối là một kỹ năng sống.
Mà Giang Hưng biết là, Tôn Nhuệ, vị đạo diễn này nổi danh là dầu muối không thấm, mềm cứng không ăn, nói thật, kiểu này làm đến cùng có hiệu quả hay không, sẽ thành công hay không, bản thân Giang Hưng cũng không biết. Việc duy nhất anh có thể làm, chính là thật sự bỏ công sức trên vai diễn này, là thật sự đem vấn đề sau khi hiểu, sau khi suy nghĩ đi hỏi ý kiến Tôn Nhuệ, mà không phải giống như một tên vô lại bình thường quấy rầy Tôn Nhuệ.
Trong giới này cơ hồ không có bí mật, việc này bị vô số ánh mắt nhìn vào.
Tin tức Giang Hưng chạy theo đuôi Tôn Nhuệ khắp nới chỉ có mấy ngày đã ngấm ngầm truyền đi trong giới, cũng không biết có bao nhiêu người trong nghề lén lút cười nhạo Giang Hưng, câu chuyện truyền tới truyền lui, càng truyền càng khó nghe, nếu không phải Giang Hưng và Tôn Nhuệ đều trước giờ chưa từng loan truyền tin tức đồng tính, nhìn từ bên ngoài, tính hướng cũng rất cứng, sớm đã có người đem quy tắc ngầm treo ở bên miệng rồi.
Thời gian thoáng cái đã là nửa tháng, vào lúc Giang Hưng nỗ lực cho vai diễn của mình, Lục Vân Khai đã ký hợp đồng với Chúng Tinh, hơn nữa bởi vì một chút sức ảnh hưởng của mọi phương diện, đạt được sự tán thưởng của một vị đạo diễn nổi tiếng trong ngành, gần như có thể xác định sắp tham gia diễn xuất một bộ phim lớn.
Lúc này, lời đồn liên quan Giang Hưng cũng truyền tới trong tai cậu.
Cậu vừa mới đầu căn bản không tin, còn cảm thấy rất nực cười, thật định đem việc này sáng tác làm truyện cười gửi cho Giang Hưng nghe, may mà trước khi điện thoại thông được, người quản lý của Lục Vân Khai xuất hiện, Lục Vân Khai thuận miệng đem truyện bát quái nói với người quản lý, nhận được một câu nói hời hợt của người quản lý: ''Anh ta? Việc này là thật đấy.''
''... Hả?''
Hết chương 14./.