☆ Chương 12: Thoải mái
Edit: Bongbong_nbo
Lục Vân Khai chỉnh lý rõ ràng dòng suy nghĩ, liền lúng túng giống như vừa mới thưởng thức một cảnh PLAY xấu hổ, hận không thể xuyên việt về mười phút trước, đem đầu của mình để cánh cửa kẹp dẹp lép!
Mặt của cậu trong nháy mắt xung huyết đỏ rực, sau đó sắc đỏ này lập tức lan ra tới cổ đến trên tai của cậu, những hạt mồ hôi bịn rịn liền từ chóp mũi và trán thi nhau ứa ra. Cậu ấp úng rất lâu, cũng không làm cho câu nói đứt quãng của mình chỉnh đốn được lưu loát, mãi cho tới khi Giang Hưng đang nhìn chăm chú vào cậu, đột nhiên cúi đầu xuống, dùng tay đỡ trán một cái, cười lên.
Đây chẳng phải cười chế giễu hoặc cái cười như điên. Chủ nhân của nụ cười này chỉ là cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhưng có chút sâu sắc.
—— Chính là giống như kiểu cười, bởi vì sớm đã hiểu rõ đoán trước được, cho nên tự nhiên khoan dung như thế.
Giang Hưng cười lên, lắc lắc văn kiện trong tay nói: ''Được rồi, chúng ta nói về chuyện chính đí, cậu đối với hợp đồng có ý kiến gì?''
Thì ra trên thế giới, thật sự có người có tính khí tốt như vậy tồn tại QAQ!
Lục Vân Khai biết mình có một tật rất cổ quái, cái tật này chính là cảm giác bất thình lình của cậu —— phân tích của cậu —— giác quan thứ sáu của cậu —— nói cái gì đều đúng, tóm lại bất chợt cảm giác của cậu đối với việc xuất hiện vấn đề với người khác, cậu liền sẽ bắt đầu lo lắng, hơn nữa lo lắng như vậy rất khó trôi qua theo thời gian mà biến mất, chỉ cần luôn tiếp xúc, cậu liền trước sau nghĩ đến, đồng thời cảm thấy được toàn thân không dễ chịu.
Hơn nữa kỳ diệu nhất chính là, xác suất chính xác của cảm giác thế này mang đến cho cậu không nói một trăm phần trăm, ít nhất là có đến bảy mươi phần trăm.
Lục Vân Khai cũng không muốn nhớ lại quá khứ của mình, bởi vì cái thói quen cổ quái này kéo theo bao nhiêu tình cảm bạn bè rạn nứt hoặc là tình cảm chịu tổn thương. và với cậu mà nói, tình cảm giữa hai người bất chợt nhạt đi hoặc là tồn tại cùng vết nứt, cậu liền nhất định có thể cảm giác được, hơn nữa rất khó để bỏ qua nó.
Cộng thêm một số lần, hầu như mọi lúc, cái ''Nhạt đi'', ''Rạn nứt'' này, tuyệt đối không phải ảo giác của cậu hoặc là sai lầm của cậu, cho nên dần dà... Xem đi, cậu cho dù lớn lên đẹp thế nào, cũng không có bao nhiêu nhân duyên với nữ giới, nhân duyên với nam giới đâu _(: з" ∠)_.
Mà bây giờ, cậu cũng thật sự cảm giác được, Giang Hưng quả là một chút cũng không để ý sự mạo phạm mới nãy cửa cậu, thái độ trước và sau chẳng có bao nhiêu thay đổi, ít nhất không khiến cậu cảm thấy được biến hóa khó chịu tồn tại.
《 Thật là cảm động mất rồi... 》
《 Còn tưởng là mình cả đời sẽ không có kiểu bạn bè vô cùng thân thiết... 》- Lục Vân Khai nghĩ tới đây, tâm tình cơ hồ trong nháy mắt phấn chấn lên, cậu không để ý sự xấu hổ ban nãy, vui vẻ mà tiếp lời của Giang Hưng: ''Em chỉ là muốn nghe chút ý kiến của Giang ca, hai công ty này á... Giang ca cho rằng nhà nào càng thích hợp với em?''
Giang Hưng không lập tức cho ra đáp án, mà là hỏi: ''Tôi cảm thấy cậu chắc đã có lựa chọn cho mình rồi, bản thân cậu càng xem trong nhà nào?''
''Chúng Tinh.'' - Lục Vân Khai lập tức trả lời.
Đáp án này chẳng hề vượt ngoài dự liệu của Giang Hưng. Bởi vì đời trước, công ty mà Lục Vân Khai debut chính là công ty giải trí Chúng Tinh.
Lục Vân Khai thực ra là một người rất có chủ kiến.
Giang Hưng như có chỗ muốn suy nghĩ.
Với lại từ giai đoạn sau này mà xem, chủ kiến của cậu ấy thường thường là đúng —— cho dù có lúc sai, cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Anh nghĩ tới đây, đem hợp đồng bỏ xuống, hai tay xếp chồng hỏi: ''Hỏi một cái, cậu vì sao lựa chọn Chúng Tinh?''
''Cảm giác tốt.'' - Lục Vân Khai nói. Đây chính là chuẩn mực của cậu dùng để phán đoán tuyệt đại đa số người và việc.
Cậu hơi giải thích một chút: ''Em và người quản lý hai nhà đều đã nói chuyện rồi, bọn họ cũng đều nói kế hoạch đối với tương lai của em, em cảm thấy không gian mà người quản lý của Chúng Tinh bên kia cho em càng lớn, em lại không cảm giác được lo âu.''
Lục Vân Khai nói đến đây nhất thời ngừng lại, đem ''Lo âu'' và ''Cảm giác'' của mình không biết có nên giải thích hay không. Lại không phải cái khác, chỉ là cảm thấy... không dễ nói như thế đâu.
Cậu trước đây cũng đã từng giải thích với người khác, thế nhưng thật sự không có một người để ý —— cho dù để ý ở mặt ngoài, cũng chẳng hề thật sự đem lời của cậu để trong lòng.
Nhưng Giang Hưng trước khi Lục Vân Khai đưa ra chủ ý đã cười lên, cẳng hề hỏi đến cùng cái gọi là ''Cảm giác'' của Lục Vân Khai: ''Nếu như cậu nhạy cảm như thế, đi một chỗ mà cậu cảm thấy không thoải mái lắm, ở lại rất khó chịu nhỉ?''
Lục Vân Khai thở phào một hơi, lại có chút thất lạc nói không ra.
Song chút cảm xúc nhỏ này đối với cậu mà nói vẫn không là ảnh hưởng, dẫu sao cậu chỉ là mẫn cảm hơn người bình thường một chút, không phải tố chất thần kinh hoặc là bệnh tâm lý.
Sau đó Lục Vân Khai gãi mặt một cái, chợt ý thức được cuộc nói chuyện ngay lúc này của hai người, mà lời nói của mình đối với khuynh hướng lựa chọn công ty quá gay gắt, Giang Hưng e rằng không dễ nói ra, liền lập tức nói thêm - ''Có điều là vẫn muốn nghe chút ý kiến của chuyên nghiệp mà, dẫu sao thời gian cũng còn dài, nếu như thực sự không thích hợp quá, đổi chỗ vẫn được, không cần thiết bớt chút thời gian đối phó, cũng không quan trọng.''
Giang Hưng gật gật đầu, nói lên cách nhìn của mình với Lục Vân Khai: ''Tôi vừa nãy đã xem rồi, hai bản hợp đồng này đều là hợp đồng người mới khá phổ biến, bên trong không có bẫy gì. Mà hai công ty Chúng Tinh và Vạn Bảo này, cậu trước đây nhất định đã đi điều tra rồi, đều coi như là công ty lớn của ngành —— Đúng rồi, cậu có đắc tội người quản lý của Chúng Tinh hay không?''
Lục Vân Khai bởi vì vấn đề này ngớ ra một cái, sau đó cậu nghĩ nghĩ: ''Không có chứ...? Cũng chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi, lần thứ nhất em ghi kỹ thuật diễn của mình lên đĩa CD gửi cho anh ta, lần thứ hai chính là anh ta mang hợp đồng cho em, tiếp đó bọn em cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, nói chuyện, tán gẫu.''
''Như vậy người quản lý Chúng Tinh với triển vọng tương lai của cậu ít nhất có năm, sáu phần là thật.'' - Giang Hưng phân tích nói, Vạn Bảo, Chúng Tinh, công ty lớn như vậy, vào lúc ký hợp đồng với nghệ sĩ, phúc lợi khá tốt, ngoại trừ vốn hùng hậu, mạng lưới quan hệ nhiều, mỗi tháng đều còn sẽ cấp một chút sinh hoạt phí bảo đảm cho nghệ sĩ. Những nghệ sĩ ấy nghĩ muốn tiến quân giới giải trí, cho dù không vì sinh hoạt phí, cũng vì sức mạnh và mạng lưới quan hệ của công ty lớn mà đổ xô vào, cho nên nếu như người quản lý của Chúng Tinh chịu ngồi xuống, chịu cùng cậu phân tích con đường tương lai, vậy nhất định người quản lý này thật sự nghĩ muốn đem cậu đến phương diện đào tạo —— bọn họ mỗi tháng, thậm chí mỗi ngày đều phải sàng lọc bao nhiêu người, không thiếu người chút nào, trên cơ bản không tồn tại tình huống trước tiên cả ngày thổi phồng đem người lừa gạt vào. Còn sở dĩ nói 'Năm, sau phần là thật'... Người quản lý Chúng Tinh có nói qua với cậu, kế hoạch của bọn họ thực sự như thế, nhưng mà nếu như bọn họ giai đoạn đầu phát triển, cậu không nổi tiếng lên, vậy kế hoạch gì đó đều phí công hay không?''
Song điểm này, cậu thì không cần lo lắng. Giang Hưng bổ sung nói ở trong lòng.
Lục Vân Khai nói: ''Tất nhiên nói rồi! Em hiểu rõ ý kiến của Giang ca rồi!''
''Tôi chẳng qua là nói một chút thường thức. Quyết định trước đó của cậu đã rất tốt.'' - Giang Hưng cười nói, lại giải thích một câu - ''Còn chút phần trăm gì gì đó trên hợp đồng, xác thực có thể thảo luận lại, nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy không có cần thiết gì, cậu không nổi tiếng được, thảo luận cái này không có tác dụng; cậu nối tiếng rồi, hợp đồng sớm muộn phải ký lại.''
Lục Vân Khai tin tưởng và nghe theo, liên tục gật đầu, đang muốn nói, một hồi âm thanh rù rì chợt từ trong di động đặt ở trên bàn vang lên.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua, tiếp theo Giang Hưng dùng tay ra hiệu ''Xin lỗi'' với Lục Vân Khai, sau đó cầm di động đứng lên, đi tới ban công, vừa đi vừa tiếp điện thoại nói: ''Alo, Trần tỉ? Dạ, em đang rảnh, có việc gì...?''
Anh vẫn chưa đi tới ban công, đã sựng người lại một cái: ''Ha, một đoàn phim tuyển vai diễn? Giới thiệu em đi?...Là phim gì?''
''Là phim hiện đại của đạo diễn Tôn Nhuệ, đạo diễn Tôn Nhuệ là đạo diễn hắc mã* gần đây nhất, bộ phim mới này bảo mật rất chặt chẽ, cụ thể thì cậu đi hiện trường tìm hiểu một chút.'' - Trận Văn Ngọc giải thích - ''Đây là đợt tuyển diễn viên không công khai lần thứ nhất, công ty thăm dò được tin tức này, đoạt được cơ hội cũng đã phí một hồi công sức, tôi thấy cậu lần trước tiến bộ rất lớn, lần này cũng nhớ phát huy cho tốt,''
*黑马 - Hắc mã: nghĩa bóng thường chỉ đến những đối tượng gây bất ngờ, tạo nên những thành tích đáng ngưỡng mộ trong những cuộc đua, cuộc thi đấu, không lường trước được.
''Thời gian, địa điểm?'' - Giang Hưng lập tức hỏi.
Lục Vân Khai vốn không định nghe nhiều, nhưng mà gian phòng thì lớn như vậy, cậu ngồi ở đây, liền tự nhiên mà nghe thấy giọng của Giang Hưng thoáng cái cất cao lên —— hoặc là chẳng thể nói là cao lên?
Lục Vân Khai không xác định lắm, chỉ là đột nhiên trở nên hùng hồn, đột nhiên trở nên... Cùng tiếng nói chậm rãi thủ thỉ vừa nãy lúc nói chuyện với cậu không giống nhau lắm.
Cậu không kìm lòng được mà nhìn sang đó, thuận theo đường mà Giang Hưng vừa mới đi qua, liền thấy người cầm điện thoại vừa vặn giẫm một bước vào trong ban công.
Ánh sáng từ ô vuông của lan can phòng hộ trên bệ cửa sổ chiếu vào, làm mái tóc và nửa gò má của Giang Hưng điểm sáng lên.
Giang Hưng dùng tai và bả vai kẹp giữ điện thoại, từ trong túi quần lấy ra giấy và bút.
Đối phương dường như thường xuyên giữ giấy bút mang ở trên người. Lục Vân Khai không kìm được mà nhớ lại. Lúc lần đầu tiên gặp mặt cũng vậy, anh ấy còn mặc trang phục diễn, nhưng lúc từ trong túi áo móc móc, liền có thể mò ra giấy bút không biết để ở đâu.
Sau khi giấy bút từ trong túi áo cầm ra, Lục Vân Khai lại chợt phát hiện đối phương là mặc một cái quần tây và một chiếc áo sơ mi hoa văn đơn giản, phong cách chẳng phải là tiêu chuẩn đặc biệt, nhưng như bất cứ lúc nào ra ngoài cũng không có vấn đề.
''... Được, em biết rồi, em bây giờ lập tức liền xuất phát, còn kịp đi qua.''
Trong điện thoại, Trần Văn Ngọc đã đem thời gian, địa điểm đều thông báo cho Giang Hưng, sau khi Giang Hưng nói với điện thoại một câu cuối, liền đem điện thoại kẹp ở trên vai cầm xuống, cúp cuộc gọi.
Sau đó hai tay anh chống vào bệ cửa sổ, đối diện ánh nắng ngoài cửa sổ khẽ híp mắt, sau khi hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra.
... Với người vô cùng nhã nhặn, tùy ý mà lúc nãy cậu nhìn thấy chẳng hề tương tự.
Giang Hưng lúc này xem ra vô cùng nghiêm túc, cực kỳ trịnh trọng.
Lục Vân Khai nghĩ.
Sau đó cậu mau chóng ý thức được, Giang Hưng đối với nguyên nhân thật sự về sự mạo phạm của cậu. Sở dĩ một chút cũng không để ý, e rằng không chỉ là vấn đề tính cách của đối phương, còn bởi vì loại mạo phạm này, cậu, có lẽ chẳng thật sự được Giang Hưng đặc biệt xem trọng...
Cậu cảm thấy mình trong nửa giờ này tuyệt đối bị quét BUFF kỳ lạ gì đó, chừng như là một câu nói, một thiết lập, tâm trạng cũng giống với đi tàu lượn siêu tốc, thấp thỏm vô cùng!
Nhưng mà một thiết lập sau cùng này đây... Lục Vân Khai không phải bệnh hoàng tử*, cậu nghĩ nghĩ, sau đó trái lại có chút thoải mái và nhẹ nhõm: Thực ra đây mới là bình thường, với lại cho dù là như vậy, tính cách của Giang Hưng cũng thật sự rất tốt, tưởng chừng như là không có chỗ khác có thể soi mói.
*Cái gọi là bệnh hoàng tử có liên quan đến "bệnh công chúa". Triệu chứng nổi bật là "cảm giác bản thân quá tốt", đặc biệt khi tưởng tượng mình là một hoàng tử hoàn hảo trong truyện cổ tích nổi tiếng thế giới, rằng người khác giới sẽ theo phong cách riêng của mình và đạt đến một tình huống tự ái.
Lúc này, Giang Hưng từ trong ban công trở về gian phòng, anh nói với Lục Vân Khai: ''Tôi bây giờ...''
''Có chút việc?'' - Lục Vân Khai bổ sung giúp Giang Hưng, sau đó cậu cười nói - ''Hôm nay quấy rầy Giang ca rồi, Giang ca có việc, em liền đi trước!''
Trong lúc nói, cậu đã cầm hợp đồng đi tới chỗ cửa, sau đó đeo giày xong sải bước ra ngoài ngưỡng cửa, cậu quay người nhìn Giang Hưng, lại muốn nói xin lỗi vì việc mới nãy ——
''Sao thế?'' - Giang Hưng thấy Lục Vân Khai ngừng lại, thắc mắc hỏi.
''A, không có gì.'' - Lục Vân Khai nói, cậu hướng về Giang Hưng cười một cái, thoải mái và sáng lạn - ''Vẫn duy trì liên lạc?''
''Duy trì liên lạc.'' - Giang Hưng gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Hết chương 12./.