Edit: Trảm Phong
Ba ngày sau.
Vân Khanh bởi vì mặc nam trang tương đối thoải mái, cho nên dù cho Phong Lam Cẩn an bài cho nàng vào biệt viện nàng cũng như cũ mặc nam trang, lúc này nàng chậm rãi đi ở trên đường cái, tâm tình có chút trầm trọng.
Phía sau nàng tiểu bạch thỏ Thanh Loan cũng ăn mặc một thân nam trang.
Hôm nay là một ngày cuối cùng trong ba ngày kỳ hạn Phong Lam Cẩn cho Triệu Tiền. Nói cách khác hôm nay giá cả mễ lương sẽ khôi phục.
Trên đường cái đầu người di động, đại đa số đều là dân chúng xiêm y đơn giản vác lấy rổ đi xếp hàng mua gạo. Sáng sớm một vài cửa hàng mét còn chưa có khai trương, dân chúng liền đứng xếp hàng chờ ở trước cửa hàng.
“Cũng không biết giá cả đến tột cùng có thể giảm xuống hay không.”
“Phong công tử cùng thừa tướng đại nhân đều nói muốn khôi phục giá cả, bất kể như thế nào xếp hàng xem một chút đi.”
“…”
Bố cáo đã thông báo ra, bọn họ chính là thừa dịp trong nhà còn có một chút tiền tồn tới mua lương thực, bởi vì ai cũng không biết gạo này đến tột cùng có bao nhiêu, cho nên có người trời còn chưa sáng liền bắt đầu chờ ở đó xếp hàng.
“Công tử, chúng ta cũng đi sao?”
“Không, chúng ta không đi, liền nhìn xa xa là được.” Vân Khanh che bụng mình đứng ở chỗ không xa, tảng sáng luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu đến, gò má nàng bị bao phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt ôn nhu.
“Mở cửa hàng!” Lan can cửa hàng mét nho nhỏ bị mở ra, chỗ bán mét cùng chỗ khác không giống nhau, không phải là khách nhân trực tiếp tiến vào trong cửa hàng mua gạo, mà là mét trải rộng ra trước một cái lan can nho nhỏ, khách nhân muốn mua nhiều ít gạo lương chỉ cần giao giá tốt sau đó sẽ có tiểu nhị xúc mễ lương đưa đến trong tay khách nhân.
Đây cũng là do lo lắng lương thực bị đoạt.
Vân Khanh nhìn bài tử lương giá bị điếm tiểu nhị dựng thẳng lên. Con mắt khẽ nheo lại.
Năm văn tiền một cân.
Nàng đã làm tốt dự định Triệu Tiền sẽ bằng mặt không bằng lòng, thật không nghĩ đến Triệu Tiền thế nhưng thật làm giá gạo khôi phục.
“A, quả nhiên là năm văn tiền một cân.”
“Ông trời a, lúc này tốt lắm.”
“Ta muốn mười cân!”
“Ta muốn hai mươi cân!”
“…”
Vân Khanh nhìn xa xa, luôn cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, làm cho nàng tin tưởng Triệu Tiền có thể thủ tín như vậy, nàng thật đúng là làm không được. Nàng híp mắt đứng xa xa nhìn, chờ người thứ nhất mua xong đi tới, Vân Khanh thoáng cái chặn hắn lại.
“Vị đại ca này, ngươi mua mét có thể cho tiểu đệ nhìn hay không?”
Nam tử kia nghe vậy đầu tiên là ôm chặt mét, vừa ngẩng đầu đã thấy là một công tử ca tuấn mỹ một thân trường bào hoa lệ, công tử kia mỉm cười nhìn hắn, thật cũng không nghĩ là người xấu.
Hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, đem lương thực trong ngực mở ra cho Vân Khanh xem, “Nhà chúng ta chỉ có tiền mua lương thực như vậy, hai ngày trước đã thấy bố cáo bảo hôm nay giá gạo sẽ khôi phục, cho nên tối ngày hôm qua đã tới đây xếp hàng, vốn cho rằng tin tức gạt người, không nghĩ tới thật sự xuống giá, chỗ mét này đã đủ cha mẹ trong nhà chống đỡ một thời gian.”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Tiểu ca thật sự là hiếu thuận.”
Người kia thành thật nhếch miệng cười một tiếng, bộ dạng rất là sáng sủa.
Lúc này, Vân Khanh đã mở túi ra, trong bao vải thô ráp gạo trắng bóng yên lặng nằm ở trong đó, bàn tay Vân Khanh cho vào trong bao vải, từ đáy túi nắm một nắm mét lên, ánh mắt của nàng lập tức tối tăm xuống.
Mét trên mặt đều là mét tốt.
Nhưng dưới cùng rõ ràng là gạo lức trộn lẫn cát đá.
Nam tử kia hiển nhiên cũng nhìn thấy mắt mở thật to, hắn cũng đem tay cắm vào trong túi mét, móc mét ra bên ngoài, quả nhiên chỉ có một nửa trên mặt là mét tốt, mà phía dưới hiển nhiên là gạo lức.
“Tại sao có thể như vậy?” Hắn giống như lập tức liền muốn khóc lên, “Đây là lương thực cứu mạng trong nhà a, đổ đi một nửa thế này nên làm thế nào cho phải a, trong nhà còn có cha mẹ tuổi già cùng hài tử kêu than đòi ăn, hết lương thực làm như thế nào sống a…”
Trong lòng Vân Khanh cũng thập phần trầm trọng, rất hiển nhiên, nàng đã nói Triệu Tiền làm sao có thể sẽ hoàn toàn dựa theo mệnh lệnh Phong Lam Cẩn làm việc, quả nhiên là bằng mặt không bằng lòng.
Nói xong, thiếu niên kia lau nước mắt, đem túi thoáng cái từ trong tay Vân Khanh đoạt đi, “Ta đi tìm bọn họ lý luận.”
Vân Khanh nhướng mày, “Thanh Loan, đi xem hắn.”
Hắn cứ lờ mà lờ mờ như vậy đi đến tìm người lý luận, không chịu thiệt thòi mới là lạ. Nếu cửa hàng lương thực người ta dám làm như thế liền khẳng định không sợ có người quấy rối, hắn lờ mà lờ mờ dẫn đầu phá rối, những người kia không đem hắn giết gà dọa khỉ mới là lạ.
“Công tử, nhiệm vụ của ta là bảo vệ người.” Thanh Loan không chịu đi, hiện ở chỗ này loạn như vậy, trong bụng phu nhân lại có con, nếu nàng đi phu nhân có cái gì sơ xuất, vậy làm thế nào mới tốt.
“Ta có năng lực bảo vệ mình, ngươi mau đi xem một chút, chớ có làm cho người ta đả thương hắn.” Sắc mặt Vân Khanh trầm xuống, dùng giọng ra lệnh cường ngạnh nói.
Vành mắt Tiểu bạch thỏ lập tức ửng hồng, cũng không dám lại cãi lời nàng, thân hình chợt lóe liền lách mình vào trong đám người.
Trong đám người lúc này nháo thành một đoàn, thấy thiếu niên cầm lấy mét đến lý luận, một vài dân chúng vừa rồi mua mét cũng vội vàng đem lương thực trong bao vải của mình cũng móc ra, vừa nhìn quả nhiên là lương thực trộn lẫn gạo lức.
Tất cả dân chúng đều sôi trào lên.
“Đồ lừa đảo, đánh chiêu bài khôi phục lương thực thế nhưng lại ở trong lương thực trộn gạo lức!”
“Quả thực tâm quá đen, các ngươi đều là như thế này lừa gạt dân chúng à?”
“Chúng ta muốn đi tìm thừa tướng đại nhân làm chủ cho chúng ta!”
“…”
Không ngoài Vân Khanh dự đoán, thiếu niên bị người sớm có chuẩn bị hung hăng giáo huấn một trận, thời điểm Thanh Loan đuổi tới thiếu niên đã toàn thân là bị thương, Thanh Loan đạp một cái đem tráng hán đang cầm lấy gậy gộc đánh thiếu niên đá bay, quát lạnh, “Các ngươi thật là to gan, mệnh lệnh của thừa tướng đại nhân cũng dám bằng mặt không bằng lòng, các ngươi muốn cho tướng gia vây nhà của các ngươi lại sao?”
Có chưởng quỹ từ bên trong nhảy ra ngoài, chưởng quỹ là một trung niên mập hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi muốn mét? Ai không muốn ăn lương thực! Dân chúng Giang Nam mỗi người đều muốn ăn lương thực, nhưng lương thực Giang Nam có bao nhiêu năm đều là nợ thu? Chúng ta nào có nhiều mét tốt như vậy, ta nói thiệt cho các ngươi biết, đừng nói là mét nơi này, chính là chủ nhà chúng ta, ăn đều là gạo lức, thừa tướng đại nhân chức quan có lớn cũng không thể không lưu đường sống cho người ta. Nếu muốn xét nhà liền cứ việc vây lại, chủ nhà chúng ta đều sắp chết đói, còn muốn cho các ngươi mét tốt ăn sao? Chúng ta cũng không có cách nào, các ngươi muốn ăn cơm, chủ nhà chúng ta cũng muốn ăn cơm, hắn chẳng những muốn ăn cơm còn có một nhà người phải nuôi sống. Lương giá đã khôi phục, những thứ mét này cũng đã là lương thực chúng ta có thể cung cấp.”
Chưởng quỹ kia than thở khóc lóc, “Các ngươi cho là chúng ta muốn lừa lương thực của dân chúng nhận lấy tức giận sao? Chúng ta cũng là không có biện pháp a, Phong Tuyệt Trần hắn hào phóng đó là vì hắn có năng lực hào phóng, người ta là Giang Nam đệ nhất thủ phủ, tự nhiên nguyện ý thua thiệt chính mình đi làm lợi cho dân chúng, lôi kéo tâm dân chúng các ngươi, chủ nhà chúng ta không có năng lực này, không thể gánh nổi hào phóng. Đừng nói là những thứ mét này, những thứ mét này cũng không nhiều, chờ bán xong những thứ mét này cũng không còn đâu.”
Dân chúng nguyên một đám hết lời nói!
Thanh Loan lại sẽ không làm cho người vu khống chủ tử nhà nàng như vậy.
Nàng cười lạnh một tiếng, “Trước khi thừa tướng đại nhân tới Giang Nam, giá gạo Giang Nam chính là tăng lên gấp mấy lần thành, ở trước mặt dân chúng kêu nghèo? A – – thật là buồn cười, các ngươi đám thương nhân này cùng quan phủ thông đồng, nguyên một đám đạt thành hiệp nghị cùng nhau nâng giá gạo. Phong Tuyệt Trần không đồng ý các ngươi ức hiếp dân chúng, kết quả cửa hàng liền bị các ngươi phái người đập hỏng, chính các ngươi ngó xiêm y trên người mình mặc.” Thanh Loan vừa ra lời này, dân chúng lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người chưởng quỹ, ánh mắt lập tức hơi đổi.”Xem một chút một chưởng quỹ có thể mặc tơ lụa, giá cả tơ lụa đã thấp đến mức mỗi người đều có thể mặc, hay là các ngươi đem béo bở từ trên người dân chúng nghiền ép ra ôm đến trên người của mình rồi?”
Vân Khanh đứng ở ngoài đoàn người cơ hồ vì Thanh Loan giơ ngón tay cái lên.
Đứa nhỏ này bình thường rất hay xấu hổ, không nghĩ tới nói chuyện cũng có thời điểm chận người á khẩu không trả lời được như vậy.
Liền nghe Thanh Loan tiếp tục lớn tiếng quát lên, “Một chưởng quỹ còn như thế, chớ nói chi là chủ nhà các ngươi. Người ta là thủ phủ có tiền, nhưng kia là người ta cực nhọc vất vả bằng bản lãnh của mình thu lợi nhuận, nói lời không dễ nghe, người ta dựa vào cái gì đi giúp dân chúng Giang Nam? Còn không phải vì Giang Nam là nơi người ta tay trắng dựng nghiệp, cho nên đặc biệt có tình cảm, kết quả đến trong miệng của các ngươi thế nhưng thành tiểu nhân mê hoặc lòng người. Nếu quả thật thật tâm trợ giúp dân chúng chính là tiểu nhân, vậy các ngươi những thương nhân nghiền ép dân chúng lại xem là cái thứ gì?!”
Buổi nói chuyện nói tới một ít dân chúng đều xấu hổ cúi đầu.
Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ xác thực là có loại ý nghĩ “Phong Tuyệt Trần là phú thương, cho nên cho dù đưa tiền lại đây trợ giúp bọn họ cũng là phải”. Lúc này bị Thanh Loan nói một phen quả thực là xấu hổ không chịu nổi.
Đúng vậy, bạc của người ta cũng là do cực nhọc vất vả có được, dùng để trợ giúp bọn họ vốn là việc thiện nên làm, nhưng bọn họ lại vẫn nghĩ hắn như vậy…
Chưởng quỹ kia thấy Thanh Loan một câu bóc trần lời của hắn, không khỏi thẹn quá hoá giận.
“Ngươi là người từ nơi nào đến, không phải là Phong Tuyệt Trần phái ngươi tới a, nếu không sao lại chuyên môn vì người khác nói chuyện?” Chưởng quỹ hướng dân chúng hô lớn, “Các vị phụ lão không nên tin lời người này nói, người này lai lịch không rõ còn không biết là ai phái tới quấy rối đâu. Chủ nhà chúng ta nếu không phải không có biện pháp sao lại trộn lẫn gạo lức ở trong mễ lương, không sợ phụ lão chê cười, buổi sáng hôm nay ta ăn đều là những thứ lương thực này, cũng không dám lừa gạt phụ lão, về phần một thân xiêm y này đều là những năm trước đây mặc còn dư lại, tại hạ dầu gì cũng là một chưởng quỹ, nếu không mặc có thể diện một chút, vứt đi là thể diện cửa hàng nhà chúng ta…”
“Không biết xấu hổ, vẫn còn ở nơi này giựt giây chúng ta…”
“Đúng thế đúng thế, cách vách nhà chúng ta chính là nhà chưởng quỹ này, ngày ngày ăn cá ăn thịt, không biết xấu hổ ở chỗ này nói hắn ăn là gạo lức!”
“Các phụ lão, không cần phải nghe hỗn đản này nói nữa, hắn đang gạt chúng ta.”
Thanh âm phản đối bên tai không dứt.
Chưởng quỹ kia nghe sắc mặt âm trầm, xanh sang tím rồi chuyển trắng, cuối cùng rốt cục nhịn không được nổi cơn thịnh nộ.
Hắn nhìn chung quanh một lần, cầm lấy một cây gậy trên mặt đất, hung hăng đánh tới cửa chính, khôi phục hình tượng hung ác dĩ vãng.
“*** đều câm miệng cho lão tử!” Chưởng quỹ vẻ mặt hung tướng, nhìn dân chúng bị chấn nhiếp, cười lạnh nói, “Các ngươi là cái thứ gì? Ta nói cho các ngươi biết hiện tại bán đúng là những thứ mét này, các ngươi không hảo hảo xếp hàng mua gạo đợi lát nữa ngay cả mét như vậy cũng không có!”
Không thể không nói, uy hiếp như vậy đối với dân chúng quá hữu dụng.
Lâu dài bị quan phủ cùng thương nhân ức hiếp làm cho bọn họ tại thời điểm đối mặt với hung thần, tự nhiên lựa chọn khuất phục.
Giận mà không dám nói gì!
Nhưng có người ném xuống túi trống trơn trong tay, không thể nhịn được nữa nói, “Các ngươi khinh người quá đáng, ta muốn đi phủ thứ sử tìm thừa tướng đại nhân, tướng gia tự mình ra lệnh làm cho lương thực khôi phục giá cũ, nhưng các ngươi lừa gạt chúng ta như vậy, chúng ta muốn đi đòi thuyết pháp.”
“Hừ! Các ngươi cứ việc đi, ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết. Thừa tướng đại nhân lúc này nói không chừng đang dùng đồ ăn sáng cùng thứ sử đại nhân tâm sự đấy, các ngươi bất quá là một đám dân chúng nghèo khổ, thật cho là thừa tướng đại nhân sẽ gặp các ngươi? Hừ, cái gọi là làm chủ cho các ngươi là làm cho giá gạo khôi phục giá cũ, bất quá là làm cho các ngươi xem thôi. Thừa tướng đại nhân nếu thật là vì lợi ích của dân chúng, ngày đó hắn tới mang đến mấy chục vạn lượng bạc trắng vì sao không đưa cho dân chúng, để cho dân chúng vượt qua ngày tốt lành?” Chưởng quỹ lạnh lùng cười một tiếng, “Không chừng những thứ bạc kia sớm đã bị thừa tướng đại nhân tham ô, các ngươi bây giờ lại muốn đi xin tướng gia giúp đỡ, nói không chừng vừa nhìn thấy người liền lập tức đem các ngươi đuổi ra ngoài.”
Dân chúng trong nháy mắt lặng im.
Đúng vào lúc này, xa xa lại truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thanh âm hết sức nhẹ, nhưng kỳ dị là mỗi người đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Vân Khanh trong lòng vừa động, khóe môi liền mang theo một nụ cười mềm dẻo.
Phong Lam Cẩn ngồi lên xe lăn chậm rãi đi đến, đi theo phía sau chính là một đám quan binh, những người này đúng là quan binh đồng hành Khánh Viễn Đế phái tới cùng Phong Lam Cẩn, Khương Mạt giúp Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn, nhìn thấy chưởng quỹ kia vẻ mặt hung hãn hắn nhíu mày.
“Chưởng quỹ đích thực là rất biết lòng ta, thậm chí ngay cả ý tưởng của bản tướng gia đều mò rõ ràng rành mạch, vậy ngươi có biết được ý tưởng bản tướng sau này!” Phong Lam Cẩn nhìn thấy Vân Khanh, cho nàng một cái ánh mắt nhu hòa, giọng nói lập tức lạnh như băng lạnh lùng nói với chưởng quỹ kia, “Bản tướng hạ lệnh nguyên một đám các ngươi dám không để vào mắt, vậy cũng đừng trách bản tướng vô tình, lập tức cho gọi chủ nhà các ngươi đến, một khắc thời gian nữa nếu còn không ra, như vậy bản tướng sẽ phá hủy cửa hàng của các ngươi đem mễ lương đều phát ra cho dân chúng!”
“Tướng gia…” Chưởng quỹ kia không nghĩ tới Phong Lam Cẩn sẽ đích thân đi đến, còn mang theo một đoàn quan binh, bị hù dọa lập tức trắng mặt.
Phong Lam Cẩn mặt mày lạnh lẽo, “Các ngươi còn có chưa tới một khắc đồng hồ!”
Chưởng quỹ kia cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng phân phó tiểu nhị lập tức đi vào phủ tìm Đông gia.
Suốt một khắc thời gian.
Đông gia cửa hàng mới khoan thai mà đến, nhìn thấy Phong Lam Cẩn ngồi trên xe lăn, Đông gia tuổi già vuốt vuốt chòm râu dê, mâu quang dần hiện ra trận trận hung quang.
“Ai da, không biết thừa tướng đại nhân đại giá quang lâm, thảo dân tiếp giá chậm, mong đại nhân bao dung.” Hắn làm bộ làm tịch hành đại lễ, sau đó không đợi Phong Lam Cẩn nói gì liền tự đứng lên, nhìn một đám quan binh sau lưng Phong Lam Cẩn, lão giả kia lại vuốt vuốt chòm râu, cười nói, “Ai u, đại nhân ngài làm gì vậy, dẫn theo nhiều quan gia như vậy đi cửa hàng mét của thảo dân, có phải chưởng quỹ nhà thảo dân có chuyện không làm xong, cho nên chọc giận ngài a?”
Phong Lam Cẩn như cười như không nhìn lão giả kia, mâu quang sắc bén mà uy nghiêm.
Lão giả kia nhìn trong lòng giật mình, lại giả vờ làm như không nhìn thấy, hắn quay đầu đi chỗ khác, cười hơ hớ nói, “Đại nhân, thảo dân toàn bộ là dựa theo phân phó của ngài hành sự, lương giá cũng đều khôi phục giá cũ…”
“Phải không?” Phong Lam Cẩn chẳng nói đúng sai, ánh mắt lại nhìn về phía người thiếu niên bị chưởng quỹ vừa rồi tìm người đánh quay cuồng trên mặt đất. Mặc Huyền biết rõ tâm ý Phong Lam Cẩn, lắc mình một cái liền xẹt qua bên cạnh thiếu niên, lần nữa lách mình trở lại trong tay đã nhiều hơn một túi gạo. Phong Lam Cẩn từ trong tay Mặc Huyền tiếp nhận bao gạo, từ cuối bao gạo móc ra một nắm mét, nhìn có chút gạo lức đã sinh nấm mốc, hắn cười nhạt một tiếng, “Thì ra là ngươi chính là như vậy dựa theo sự phân phó đến chấp hành mệnh lệnh bản tướng.”
Lời nói kia nhàn nhạt lại làm cho lão giả giật mình.
Hắn đè nén sợ hãi trong lòng, dùng đối sách cùng thứ sử Triệu Tiền thương nghị tốt đến ứng phó Phong Lam Cẩn.
“Đại nhân…” Hắn lão lệ tung hoành, “Ngài có đìều không biết a…”
“Nếu ta đã không biết, vậy ngươi không ngại cặn kẽ nói một chút ngọn nguồn câu chuyện.”
“Thảo dân cũng là không có cách nào, đại nhân cũng biết Giang Nam hai năm qua thu hoạch vẫn luôn không tốt, trong nhà kho thảo dân sớm đã không còn bao nhiêu tồn lương, cho nên không có biện pháp mới đề cao giá gạo, lúc này đúng là thời điểm nạn châu chấu nghiêm trọng, mắt thấy sáu tháng cuối năm năm nay thu hoạch lại về không, thảo dân cũng muốn nuôi miệng mọi người a, nhưng là thảo dân cũng không dám lừa gạt dân chúng, mét trước kia bán đi đều là mét tốt, lúc này đại nhân làm cho giá gạo điều chỉnh trở lại, thảo dân thực không có biện pháp mới có thể trộn lẫn gạo lức vào.”
“Thực không dối gạt tướng gia, người nhà thảo dân ngày hôm nay ăn đều là những thứ này…”
“Phải không?” Phong Lam Cẩn lành lạnh cười nói.”Vậy không ngại làm cho bản tướng nghiệm một chút.”
Nghiệm? Như thế nào nghiệm?
Lão giả kia còn chưa kịp phản ứng, bụng chợt lạnh.
Hắn hoảng sợ cúi đầu, vừa hay nhìn thấy nam tử hắc y mặt đen đi theo bên cạnh Phong Lam Cẩn thu hồi đại đao.
Mà hắn lại cũng mất khí lực, trước mắt nở hoa.
“Các ngươi…” Khóe miệng của hắn phun ra đại lượng máu tươi, ngón tay run rẩy chỉ vào Phong Lam Cẩn cùng Mặc Huyền.
“Bản tướng chỉ là nghiệm lời các ngươi nói đến tột cùng là thật hay giả thôi.” Phong Lam Cẩn thản nhiên nói, “Mặc Huyền, đi nghiệm!”
Mặc Huyền mở bụng lão giả, mặt không chút thay đổi nhìn trong chốc lát liền đứng lên.
“Người này buổi sáng dùng là là cháo tổ yến còn có tôm hùm, cá yến cùng phật nhảy tường!”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn vẫn nhàn nhạt như cũ, “Xem ra lời ngươi nói là lừa gạt bản quan.”
Mặc Huyền xuất thủ thập phần tinh chuẩn, những lời này của Phong Lam Cẩn nói ra hắn mới thở dốc một tiếng, trừng to mắt, trước khi chết còn có thể nhìn thấy ruột trong bụng mình đều bị kéo ra ngoài…