Edit: Trảm Phong
Triệu Tiền một chút cũng không lo lắng dân chúng chung quanh sẽ đem chuyện tiết lộ ra ngoài, trừ phi bọn họ đều không muốn sống.
Bọn quan binh đều là người của Triệu Tiền, tự nhiên sẽ không làm trái với mệnh lệnh của hắn, bởi vậy một đám đao kiếm trong tay đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh tầng tầng vây lại.
Bóng đêm làm nổi bật mặt mày Phong Lam Cẩn so với mũi đao phản xạ hàn quang còn lạnh hơn băng.
“Triệu Tiền, ngươi quả nhiên không nhịn được.”
“Đều là các ngươi bức ta.” Đáy mắt Triệu Tiền bắn ra sát ý lành lạnh, từ trong vòng vây lui ra ngoài, đề phòng nhìn Phong Lam Cẩn, thối lui đến bên người Hách thúc, vừa rồi võ công Phong Lam Cẩn hắn thấy được, cho nên hắn mới sẽ không cầm tính mạng của mình đùa giỡn.
“Động thủ!” Chờ thối lui đến địa điểm an toàn, bàn tay Triệu Tiền vừa động, lạnh lùng nói.
“Cha, bắt sống bọn họ, ta muốn làm cho tên hỗn đản kia trả giá thật lớn, lại dám đánh trọng thương ta.” Triệu Hách mờ ám bò tới, ánh mắt hung ác nham hiểm lại dâm uế. Đôi mắt hắn đều rơi vào trên người Vân Khanh, cười gian nói, “Hắn không phải để ý Vân công tử kia sao? Vậy ta sẽ chơi hắn (VK), để cho hắn(PLC) nhìn tận mắt hắn bị ta đè ở dưới thân cầu xin tha thứ!”
Triệu Tiền hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Hách, nhưng không có phản bác lời của hắn.
Ngược lại quát lạnh với bọn quan binh, “Bắt sống.”
Triệu Hách đầu heo lập tức cười ngoan lệ, lộ ra bộ mặt vô cùng thê thảm, dưới ánh đèn bóng đêm có vẻ càng dữ tợn đáng sợ.
Dân chúng lúc này yên tĩnh như ve mùa đông, có người không muốn gây chuyện đã len lén thu quầy hàng dè dặt chạy đi. Ánh mắt lại tiếc hận nhìn Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh.
Giận mà không dám nói gì.
Hai người xuất sắc như vậy… Đáng tiếc!
Phong Lam Cẩn nhìn đám quan binh bao vây xung quanh, ánh mắt càng phát ra u ám lạnh như băng.
Hắn nhẹ nhàng giữ chặt hai tay Vân Khanh, thấp giọng ở bên tai nàng nói, “Khanh nhi, có sợ hay không?”
Vân Khanh liếc xéo hắn, ánh mắt kia phảng phất đang cười hắn vì sao nói lời buồn cười như vậy.
Phong Lam Cẩn nhịn không được cười lên.
Ánh mắt sủng ái nhìn nàng, “Xem ra lần này thật sự muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.” Nói xong, hắn ôn nhu cười một tiếng với nàng, “Đợi lát nữa ôm chặt ta.”
“Tốt.”
Nàng không chút do dự lại vô điều kiện tín nhiệm làm cho trong lòng hắn mềm nhũn, khóe môi vui vẻ càng phát ra nhu hòa.
Nắm eo thon nàng mảnh khảnh, Phong Lam Cẩn ôm chặt nàng, hắn vứt bỏ trường tiên trong tay, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm chỉ rộng có hai ngón tay, thân kiếm như tuyết dày đặc gai bạc, cùng lúc đó, ánh mắt Phong Lam Cẩn cũng thay đổi như kiếm sắc bén tràn đầy sát khí.
Đây là lần đầu tiên Vân Khanh trông thấy Phong Lam Cẩn sử dụng binh khí.
Chỉ thấy cổ tay hắn run lên, trường kiếm ở trong tay biến thành từng đạo kiếm hoa, động tác hắn nhanh như tia chớp, ngón tay khẽ nhúc nhích chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh kiếm quang. Bên tai cũng chỉ có thể nghe được trường kiếm làm dậy lên tiếng gió, ngẫu nhiên có một hai đao kiếm chạm vào phát ra tia lửa.
Cơ hồ chính là trong nháy mắt.
Phong Lam Cẩn ôm eo thon Vân Khanh rất nhanh chớp động thân hình.
“Phốc phốc phốc – – ”
Vài thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, nhưng trong màn đêm yên lặng như tờ có vẻ hết sức chói tai.
Đó là âm thanh máu chảy phun ra.
Một chiêu!
Chỉ dùng một chiêu!
Mười hai quan binh liền trong một chiêu mất mạng!
Hơn nữa đều là một kiếm phong hầu!
Hắn ra động tác rất nhanh, thế cho nên thời điểm người cuối cùng bỏ mạng dưới nhuyễn kiếm, người thứ nhất bị kiếm đâm mới phản ứng tới, cổ đúng lúc phun ra máu tươi ấm áp, bọn họ khiếp sợ trợn to hai mắt, sờ cổ ướt át đầy tay, đưa tay đến trước mắt mới nhìn thấy tay đầy máu.
“Khanh khách…”
Nơi cổ họng vặn vẹo là âm thanh cuối cùng đời này bọn họ nghe được.
“Bùm – -” mười hai quan binh tất cả đều trợn to hai mắt, sau đó ánh mắt dần dần tan rã, ngay cả tiếng thét chói tai cũng không có ra, liền thình thịch bùm té trên mặt đất.
Bay lên đầy trời bụi đất.
Trong nháy mắt, mấy trăm người trên đường cái thậm chí ngay cả hô hấp đều không thể nghe thấy.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Phong Lam Cẩn, mỗi người chỉ có thể nghe được trái tim của mình “Rầm rầm rầm” nhảy lên.
Phong Lam Cẩn sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một vệt mờ cười, lúc này mọi người lại nhìn nụ cười kia, mất đi vừa rồi ôn tồn tao nhã, mất đi vừa rồi khiêm tốn hữu lễ, cười dung thế như vậy nhưng giống như Tu La từ trong địa ngục bò ra, xa xa lại mỏng lạnh.
Tất cả mọi người mắt lộ ra kinh hãi kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, cùng “Sát thần” trước mắt này duy trì khoảng cách tự nhận là an toàn.
Hai người Triệu Tiền cùng Triệu Hách trực tiếp bị dọa sợ choáng váng, nhất là Triệu Hách, nhìn mười hai quan binh chết thảm, bị hù dọa đặt mông ngồi trên mặt đất…
Cước bộ Phong Lam Cẩn giật giật.
Bên kia thân thể Hách thúc lập tức căng thẳng, chỉ là trên mặt lại tràn đầy cảm giác khẩn trương.
Nếu như vừa mới bắt đầu hắn cảm giác mình còn có năng lực cùng Phong Lam Cẩn liều mạng mà nói, như vậy giờ phút này liền hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ này, hắn cũng có thể giết mười hai quan binh, nhưng tuyệt đối không thể nào nhẹ nhàng bừa bãi như Phong Lam Cẩn, phảng phất như đang đạp tuyết du ngoạn.
Người ngoài nghề nhìn không ra, nhưng người luyện võ cũng biết, vừa rồi Phong Lam Cẩn bước chân vững vàng, rõ ràng là bộ dạng thành thạo.
Hắn nhìn cước bộ Phong Lam Cẩn vừa động, sợi dây trong lòng lập tức căng lên.
Thầm giật mình, trên giang hồ khi nào thì có nhân vật số một như vậy, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết…
“Ngươi đứng lại!”
Triệu Tiền trừng to mắt nhìn hai người Phong Lam Cẩn, thực không nghĩ tới võ công của đối phương cao như thế, mười quan binh vây lại lại bị một chiêu của hắn giết chết, giờ khắc này Triệu Tiền nhìn hai tròng mắt Phong Lam Cẩn không có nhiệt độ, trong lòng rốt cục dâng lên cảm giác sợ hãi nồng đậm.
“Các ngươi cũng biết mưu sát mệnh quan triều đình là cái tội danh gì?!”
“A – -” Phong Lam Cẩn cười lạnh, “Triệu đại nhân hiện tại biết rõ dùng luật pháp để ước thúc chúng ta sao?” Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, “Triệu Tiền, ngươi thật to gan, thật cho là đại viện pháp lệnh là nhà ngươi mở, ngươi muốn như thế nào liền như thế đó hay sao?!”
“Ngươi…”
“Hôm nay bản công tử đem lời đặt xuống chỗ này, nếu không phục cứ việc đi Lãm Nguyệt Lâu tìm ta trả thù, Phong Tuyệt Trần ta còn không sợ ngươi một thứ sử nho nhỏ.” Dứt lời, Phong Lam Cẩn hướng dân chúng chắp chắp tay, “Tại hạ hoàng thương Phong Tuyệt Trần, nghe nói nạn châu chấu Giang Nam nghiêm trọng đặc biệt đến Giang Nam xem xét, Phong Tuyệt Trần cùng các vị phụ lão bảo đảm, lương thực nhà khác đều tăng giá, nhưng lương giá Phong gia vĩnh viễn không tăng, tại hạ mặc dù chỉ là một thương nhân nhưng cũng có lương tâm, sẽ không mê muội lương tâm vì lợi nhuận lừa tiền mồ hôi nước mắt các vị phụ lão. Lúc này triều đình cũng phái thừa tướng đại nhân tới Giang Nam cứu nạn thiên tai, thừa tướng đại nhân khoan dung lương thiện tất nhiên cũng sẽ không khiến các vị phụ lão thất vọng.”
“A, nguyên lai là Giang Nam thủ phủ Phong Tuyệt Trần!”
“Lão Thiên, Phong Tuyệt Trần thế nhưng đích thân đến Giang Nam. Bất quá nghe nói Phong Tuyệt Trần là người Giang Nam, hôm nay đến Giang Nam cũng không kỳ quái.”
Còn có người lệ nóng doanh tròng, “Hôm nay lương giá quý như hoàng kim, Phong công tử thế nhưng không mưu món lợi kếch sù, người tốt mà…”
Còn có người nghi vấn.
“Công tử, lời ấy của ngài thật là sao?”
Phong Lam Cẩn mỉm cười trả lời, “Có phải thật vậy hay không các vị đến trong tiệm mễ lương Phong gia hỏi liền biết. Phong mỗ trước vẫn ở trong kinh thành, lúc này nghe nói Giang Nam lương giá tăng lên trên phạm vi lớn, cũng có thương gia đến trong tiệm uy hiếp chưởng quỹ uy bức lợi dụ, bức bách mễ lương Phong mỗ cũng theo bọn họ cùng tăng giá giành món lợi kếch sù, nhưng Phong mỗ cho tới bây giờ cũng sẽ không vì lợi nhuận cướp tiền dân chúng vất vả. Cho nên tự nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng những thương nhân kia lại không hợp tác, còn tìm người đi đập phá cửa hàng Phong mỗ. Lúc này Phong mỗ trở lại Giang Nam, có một bộ phận nguyên nhân chính là muốn đem cửa hàng bị nện hỏng khai trương lại, đến lúc đó còn hi vọng các vị phụ lão có thể vào xem.”
Phong Lam Cẩn dừng một chút lại tiếp tục nói, “Chỉ là Phong mỗ lương thực có hạn chỉ sợ không thể ứng phó nhu cầu Giang Nam phụ lão, cho nên đã cùng thừa tướng đại nhân thương nghị một chút, tướng gia đã ban bố mệnh lệnh, làm cho giá cả lương thực của chúng thương gia ba ngày sau khôi phục giá ban đầu, cho nên ở chỗ này kính xin các vị phụ lão chứng kiến, nếu ba ngày sau có cửa tiệm mễ lương giá cả vẫn tăng lên như cũ, các vị phụ lão không cần khách khí, trực tiếp đến phủ thứ sử tìm thừa tướng đại nhân, tướng gia sẽ vì các vị phụ lão làm chủ.”
“Lão Thiên rốt cục mở mắt a…”
“Các vị các hương thân, chúng ta mau chút ít đi Phong gia cửa hàng đi mua lương thực, bằng không đợi lát nữa sẽ bị cướp bóc không còn.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhanh đi.”
“Phong công tử, đại ân đại đức của ngài, dân chúng Giang Nam chúng ta vĩnh không dám quên, còn có thừa tướng đại nhân, đa tạ thừa tướng đại nhân vì thảo dân làm chủ.” Nói xong dân chúng định quỳ xuống dập đầu.
Phong Lam Cẩn vội vàng ngăn cản lại, “Các vị không cần như thế, Phong mỗ cũng từng nghèo rớt mồng tơi, khi đó cũng có người hảo tâm trợ giúp Phong mỗ, nếu không cũng sẽ không có Phong Tuyệt Trần hôm nay.”
Một câu nói kia đã kéo gần khoảng cách cùng dân chúng.
Vừa rồi Phong Lam Cẩn giết người kinh sợ Triệu Tiền tự nhiên bị bọn họ quên mất.
Bây giờ Phong Lam Cẩn chính là người tốt trong lòng bọn họ, cùng Tu La giết người kia hoàn toàn không liên quan.
Trái lại, Triệu Tiền bị tức sắc mặt tái xanh, bất quá hắn tức giận thì tức giận, lại hoàn toàn không dám đem Phong Lam Cẩn hoặc nói là Phong Tuyệt Trần làm gì, nói cho cùng Phong Tuyệt Trần ở Giang Nam tay trắng dựng nghiệp, mặc dù về sau lên kinh thành, nội tình lại đều ở Giang Nam, hoàng thương cũng không thấp.
Đến đây một Phong Lam Cẩn còn chưa đủ giờ lại thêm một Phong Tuyệt Trần! Hơn nữa hai người này rõ ràng là một nhóm, điều này làm cho Triệu Tiền lần đầu cảm giác được chuyện khó giải quyết.
Hắn có thể bất động thanh sắc giải quyết Phong Lam Cẩn ở trong phủ của hắn, nhưng có thể xử lý sạch thần long thấy đầu không thấy đuôi Phong Tuyệt Trần sao?!
Này căn bản cũng không khả năng.
Bởi vậy hắn lập tức thu liễm âm trầm, tươi cười, “Phong công tử quả nhiên là người tốt vì dân mưu phúc, xem ra chuyện vừa rồi có nhiều hiểu lầm, Phong công tử người đại nghĩa bực này làm sao có thể hành hung đánh người bên đường? Tất nhiên là thằng con bất hiếu của ta làm chuyện tình chọc giận Phong công tử. Công tử, ngươi xem như này tốt không, tại hạ làm cho khuyển tử tạ tội, sau này Phong công tử nếu có chỗ cần bản quan giúp, bản quan quyết không từ chối, ý công tử như thế nào?”
Phong Lam Cẩn căn bản cũng không muốn một lần tiêu diệt Triệu Tiền, nếu không đã sớm dạy dỗ hắn. Bởi vậy hắn trầm ngâm phảng phất như là đang do dự.
Ánh mắt dân chúng nhìn Triệu Tiền khinh bỉ mang theo cười nhạo.
Vân Khanh lại khẽ mỉm cười, nàng tự nhiên biết rõ ý Phong Lam Cẩn, bởi vậy làm bộ làm tịch khuyên lơn, “Đại ca, ta thấy chuyện nói không chừng có lẽ thật sự có hiểu lầm, hơn nữa thừa tướng mệnh lệnh với các đại nhân đã ban bố ra ngoài, chúng ta không ngại nhân cơ hội này xem tâm ý Triệu đại nhân cùng chúng ta hoà giải?”
Phong Lam Cẩn trầm mặc như trước, sắc mặt có chút chuyển biến tốt.
Thấy vậy, Hách thúc im lặng không nói đột nhiên mở miệng, “Phong công tử, chúng ta đều là một lòng vì dân chúng suy nghĩ, đã như vậy sao không hảo hảo hợp tác.”
Phong Lam Cẩn nhìn Hách thúc thật sâu, cảm xúc khác thường trong mắt chợt lóe lên, hắn vuốt cằm, “Vậy bản công tử sẽ mở to hai mắt nhìn thành ý Triệu đại nhân.”
Nghe vậy, Triệu Tiền hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể nói thế nào, chỉ cần sự tình còn có đường sống hòa hoãn là tốt rồi.
Triệu Hách tâm bất cam tình bất nguyện rồi lại sợ sát khí của Phong Lam Cẩn vừa rồi giết người, nói xin lỗi với Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh, chỉ là lúc nghe phụ thân nói Vân Khanh hiện tại cư ngụ ở quý phủ bọn họ, ánh mắt không tự chủ lóe lên. Mơ hồ có thể thấy một tia hung ác khác thường cùng hào quang bỉ ổi.
Chỉ là hắn bất quá là một tiểu nhân vật, ánh mắt Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đều đặt ở trên người Triệu Tiền, thế cho nên cũng không phát giác.
Thay đổi một thân trang phục trở lại phủ thứ sử đã là đêm khuya giờ Tý, hai người cùng lúc ra cửa thế nào, lặng lẽ không tiếng động trở về phủ thứ sử như thế đó.
Triệu Tiền từ lúc ở trên đường nhìn thấy Vân Thanh trở về trong phủ liền lập tức phái người hỏi thủ vệ, lại phát hiện căn bản cũng không có ghi chép Vân Thanh xuất hành, càng không có người chứng kiến hắn đã từng ra cửa.
Đương ngọn đèn nhà chính trắc phòng sáng lên Triệu Tiền cuối cùng đã hiểu, ánh mắt cũng hoàn toàn tối xuống.
Có thể xuất nhập phủ thứ sử như vào chốn không người như vậy, hoặc là Vân Thanh thân mang tuyệt kỹ, hoặc là Phong Tuyệt Trần dẫn hắn đi ra ngoài rồi trở lại.
Vô luận là loại nguyên nhân nào, đối với hắn mà nói đều là một loại khiêu khích.
Hắn chấm mực bút lông sói, ở dưới ánh nến trên giấy Tuyên Thành hung hăng viết mấy chữ.
Phong Lam Cẩn
Vân Thanh ( Vân Khanh đến Giang Nam dùng tên giả Vân Thanh)
Viết xong hắn lại đem bút lông chấm mực đậm, sau đó ở trên hai cái tên hung hăng gạch dấu “X”…