Edit: Trảm Phong
Vài ngày sau khi Vân Khanh sinh hài tử, thân nhân Bạch gia liền đến thăm nàng, lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng nàng gầy gò đau lòng thẳng lau nước mắt.
Nhất là nghe nói lúc Vân Khanh sinh cửu tử nhất sinh, lại càng trực tiếp đỏ mắt vành mắt. Lôi kéo tay nàng hồi lâu cũng không chịu buông tay.
Trong lòng Vân Khanh hết sức ấm áp, đối với lão phu nhân lại càng thập phần có kiên nhẫn, cuối cùng dụ dỗ lão phu nhân vui vẻ ra mặt, nói thẳng chờ ra tháng sẽ đi thăm lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng sợ trì hoãn Vân Khanh nghỉ ngơi, cho nên cũng không dám ở lại lâu, cùng Phong Hân Duyệt trở về Bạch gia.
Phong Hân Duyệt dắt díu lão phu nhân mặt mày đều là vui vẻ, hiển nhiên cùng lão phu nhân chung đụng thập phần sung sướng. Vân Khanh nhìn cũng hết sức vui vẻ.
Bạch Thanh Tiêu đi trễ nhất, hắn nhìn Vân Khanh sắc mặt từ từ khôi phục, hơi có chút muốn nói lại thôi.
“Đại ca có phải có chuyện muốn nói với ta hay không?”
“Không có.” Bạch Thanh Tiêu khẽ cười một tiếng, mặt mày nhu hòa, “Khanh nhi muội nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có một số việc đi trước.”
Vốn là muốn nói cho Vân Khanh một chút biến cố trong triều mấy ngày nay, nhưng nghĩ nàng không nhất định thích nghe, Phong Lam Cẩn cũng không mang chuyện phiền lòng này đến làm cho nàng hao tâm tổn trí, hắn cần gì phải để cho nàng nghe trong lòng không thoải mái.
Nàng không biết, qua mấy ngày nay, trong triều vì Phong Lam Cẩn đã xảy ra nhiều biến hóa lớn.
Vốn hai chân hắn khỏi hẳn cũng đã là biến hóa lớn, trong khoảng thời gian này ở trong triều lại càng bộc lộ tài năng, tổ phụ cũng có chút sầu lo.
Mà Phong Lam Cẩn trả thù trực tiếp lại bén nhọn.
Tình hình chiến đấu giữa Quân Mạc cùng Quân Ngạo lại càng trực diện, hai người gặp mặt cũng chính là tràng diện khói lửa, biến hóa trong chuyện này hắn cũng biết rõ cùng Phong Lam Cẩn không thoát được liên quan.
Bởi vì đoạn thời gian trước thuộc hạ tử trung của Quân Mạc cùng phụ thân Phương Du Phương Nhân lâm triều một lời không hợp trực tiếp hỏi tổ tông đối phương, con trai Phương Nhân, cũng chính là ca ca Phương Du cũng là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, ngày ngày đều ở Lãm Nguyệt Lâu tiêu sái khoái hoạt. Thuộc hạ tử trung kia của Quân Mạc cũng là võ quan, tính tình lỗ mãng. Ngày đó tại Lãm Nguyệt Lâu cùng Phương Húc xảy ra tranh chấp, thế nhưng ở trước công chúng, dưới con mắt bao người đem Phương Húc đánh tới chết.
Bởi vì sự kiện này, Quân Mạc cùng Quân Ngạo triệt triệt để để xé rách da mặt.
Phương Nhân vừa biết được con gái nổi điên mất sớm, hôm nay lại đau mất ái tử, cả người giống như điên, ở trong triều gắt gao buộc tội đám người Quân Mạc, thế tất yếu thay ái tử báo thù.
Hắn là cậu ruột Quân Ngạo, Quân Ngạo tự nhiên không thể bỏ mặc hắn, cũng muốn thừa dịp này có thể đánh ngược lại Quân Mạc. Mà tướng lãnh kia của Quân Mạc là kẻ tử trung, Quân Mạc không thể nào giao hắn ra ngoài để cho thuộc hạ đi theo hắn thất vọng đau khổ. Cho nên hai phe nhân mã hôm nay thế như nước với lửa, phân biệt rõ ràng.
Phong Lam Cẩn liền bàng quan, tọa sơn quan hổ đấu.
Khánh Viễn Đế mỗi ngày vì chuyện này phiền não, nghe tổ phụ nói trước đó vài ngày còn ở trên triều đình trước mặt mọi người mắng chửi đầu lĩnh hai phe nhân mã, đánh năm mươi đại bản lại không thể làm cho người hai bên sống yên ổn, càng ám đấu hết sức lợi hại.
Trên triều đình có người bo bo giữ mình ngồi nhìn, cũng có kẻ nhân cơ hội đầu nhập trận doanh khác, tóm lại trên triều đình hiện nay nổi lên mưa gió, dù là một sự cố nho nhỏ đều sẽ bị phóng đại vô hạn, các quan viên làm việc cũng càng dè dặt.
Bạch Thanh Tiêu khẽ cười ôm con lớn nhất của Vân Khanh, không có đem những chuyện này làm phiền nàng, trêu chọc tiểu hài tử cười nói.
“Đứa bé này quả nhiên là cực kỳ đáng yêu.”
Tiểu hài tử mỗi ngày một cái bộ dáng, nay ngũ quan cũng dần dần nảy nở, cực kỳ giống Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh nghe được Bạch Thanh Tiêu khen con trai mình, so với khen mình còn vui vẻ hơn, ở Phong gia có hiện tượng trọng nữ khinh nam a, nàng phát hiện, Tiếu Tiếu ở trong mấy hài tử được sủng ái nhất, mà ngay cả tiểu Ưu cũng thích chơi với Tiếu Tiếu, đối với mấy đệ đệ ngược lại không có bao nhiêu cảm giác thân cận.
Kỳ thật không có nguyên nhân gì, mà do mấy tên tiểu tử kia càng lớn lại càng trầm mặc, ngày thường không khóc không nháo, ngược lại rất hiểu chuyện, nhưng đối với Tiếu Tiếu thích cười thích nháo, cũng không được yêu thích bằng.
Cho nên a, lúc này nghe được Bạch Thanh Tiêu khen con trai mình, nàng cười tủm tỉm cho hắn một cái ánh mắt “Vẫn là đại ca có nhãn lực”, lại hưng phấn khen ngợi, “Đó là tự nhiên, cũng không nhìn là con trai của ai a, không phải là ta khoe khoang a, mấy hài tử này lão Đại vô cùng chững chạc, còn nhỏ tuổi đã bất cẩu ngôn tiếu, cũng có lúc giả bộ người lớn, đáng yêu cực kỳ. Lão Nhị là một đứa bé lanh lợi, cả ngày mặc dù cũng không ầm ĩ không làm khó, nhưng với ai cũng cười tủm tỉm, hôm kia tiểu Ưu đi trên đường mua về một cái trống bỏi, vốn định trêu chọc Tiếu Tiếu, nhưng tiểu gia hỏa này lại thừa dịp người ta không chú ý, há mồm đi gặm cái trống kia, ai nha, huynh không biết bộ dạng tiểu Ưu lúc ấy có bao buồn bực.”
“Thế lão Tam?” Bạch Thanh Tiêu nghe được buồn cười, mở miệng hỏi.
Nhắc tới lão Tam Vân Khanh liền buồn bực, nàng buồn bực thấp giọng rên rỉ, “Lão Tam cũng không biết đến tột cùng giống ai, cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, mập nhất đúng là tiểu tử kia.”
“Sao vẫn còn gọi lão Đại lão Nhị lão Tam.” Bạch Thanh Tiêu đùa với lão Đại, cau mày nói, “Còn chưa có đặt biệt danh a?”
Vân Khanh đầu gục xuống.
“Nghĩ rất nhiều, cũng chưa có hợp ý, từ từ chọn đi.”
“Ta đây cái làm cậu ngược lại có chủ ý, ngươi nghe một chút như thế nào?”
“Đại ca nói mau.”
“Ta cũng có một cái ý tưởng. Không bằng gọi Phong Vân thế nào?”
“Phong Vân… Phong Vân…” Vân Khanh nỉ non cái tên này, lại có loại cảm giác sầu triền miên.
“Tên rất hay!” Bên ngoài Phong Lam Cẩn bật cười lớn, bước dài đi vào phòng, “Lão Nhị liền kêu Phong Vân.” Có dòng họ của hắn cùng nàng, hoàn toàn ấm áp.
“Vậy lão Đại và lão Tam đây?”
“Mấy ngày nay ta quan sát một chút, lão Đại chững chạc liền kêu Phong Bàn, lão Tam sao, nhìn hết sức nhu thuận, liền kêu Phong Hi đi.”
Phong Bàn, Phong Vân, Phong Hi.
Vân Khanh yên lặng nỉ non vài tiếng, cũng cảm thấy rất tốt.
Như thế, tên ba huynh đệ cứ như vậy nhẹ nhàng linh hoạt định xuống.
Phương Bắc tháng chạp hết sức lạnh, mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, Vân Khanh lại đang ở cữ, chẳng thể giúp được gì, trong lòng nàng có chút áy náy, vốn là hôn lễ của Phong Hân Duyệt nàng cũng không có giúp đỡ nổi, hôm nay đặt mua hàng tết lại là Mạc Ngôn hao tâm tổn trí.
Mạc Ngôn đặt mua đồ Tết cho Phong gia đều hơn hai mươi năm, tự nhiên không quan tâm, nhìn Vân Khanh gấp rút muốn giúp, có tâm ý này nàng cũng đã thập phần vui vẻ.
Thời điểm lễ mừng năm mới, đã hai mươi tám tháng chạp.
Hai mươi tám, tẩy lôi thôi.
Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đang tắm rửa cho mấy hài tử.
Trong cung thái giám lại đến đây truyền chỉ.
Là đại nội tổng quản Toàn Phúc.
Toàn Phúc trực tiếp đến Thanh Trúc viên, lại kinh động một phen, Phong Lam Cẩn sai người làm bày xong hương án, lại để cho Tử Khâm đi báo cho cha mẹ, sau đó liền bắt đầu tiếp chỉ.
Toàn Phúc lưu loát cầm thánh chỉ niệm một đống lớn, Phong Lam Cẩn nghe khóe môi cười lạnh không ngừng, trong thánh chỉ nói trong nói ngoài đều là bảo hắn đêm 30 dẫn nội nhân (vợ) đi nội cung giao tế.
Trong thánh chỉ cố ý thêm một câu như vậy, làm cho người hết sức tức giận.
“Tướng gia, đây chính là thiên đại ban ân đấy, phu nhân đầu năm thay mặt Phong gia đi nội cung tham gia niên yến, đây chính là thiên đại thể diện, tướng gia còn không tiếp chỉ sao?” Toàn Phúc dương dương tự đắc nâng thánh chỉ trong tay, cười vô cùng giả tạo.
Phía sau hắn đi theo một đám Cấm Vệ Quân, Cấm Vệ Quân mặt trầm như nước, không giống như là đến hộ vệ Toàn Phúc, lại giống như là chỉ cần hắn không tiếp chỉ liền lập tức dùng tội danh kháng chỉ áp đi.
trong con ngươi Phong Lam Cẩn chợt lóe lãnh mang, đứng dậy lĩnh ý chỉ.
Hảo ý? Rõ ràng biết Khanh nhi vừa sinh non còn chưa ra tháng, lại để cho bọn họ tiến cung tham kiến niên yến, đây có thật sự là thiên đại “Phúc khí!”
Lại nghiêm nghị cười một tiếng đối với Toàn Phúc, “Toàn Phúc tổng quản, thay Phong Lam Cẩn đa tạ hảo ý của bệ hạ. Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, còn phải phiền toái tổng quản đại nhân thay Phong Lam Cẩn bái niên vấn an bệ hạ.”
Toàn Phúc sợ Phong Lam Cẩn không chịu tiếp chỉ, đến lúc đó hắn xúi quẩy theo.
Hôm nay nhìn Phong Lam Cẩn thập phần nhượng bộ, vì vậy cười tủm tỉm hỏi thăm, “Tướng gia muốn nô tài nói cho bệ hạ cái gì?”
“Ngô…” Hắn lơ đãng nói, “Hãy cùng bệ hạ nói thần thần thập phần cảm động và nhớ nhung hồng ân hậu đức của bệ hạ, thần cũng vạn phần sợ hãi. Cảm động và nhớ nhung bệ hạ long ân mênh mông cuồn cuộn, tặng bệ hạ một đồ vật từ quá khứ.”
Nói xong từ bên hông móc ra một miếng ngọc giao cho Toàn Phúc, nhìn Toàn Phúc đầy mặt khó hiểu, bộ dáng định đặt câu hỏi, Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, trong con ngươi một mảnh thanh lãnh, “Toàn Phúc tổng quản không cần hỏi nhiều, bệ hạ nhìn thấy vật này tự nhiên sẽ hiểu Phong Lam Cẩn muốn nói cái gì.”
Con ngươi Toàn Phúc chợt lóe, khẽ mỉm cười quả nhiên không hề đặt câu hỏi.
“Vậy nô tài xin được cáo từ.”
“Chờ chút.” Phong Lam Cẩn khoan thai ở sau lưng Toàn Phúc chậm rãi nói, “Toàn Phúc tổng quản chớ có quên nói cho bệ hạ, nói bốn hài nhi của Phong Lam Cẩn vì sinh non thân thể hết sức suy yếu, khả năng không cách nào hưởng thụ long ân của bệ hạ, không thể mang đến niên yến cho bệ hạ nhìn.”
Hắn nói lời này thập phần bất kính, Toàn Phúc vừa nghe liền thay đổi sắc mặt.
“Tướng gia nói lời này chỉ sợ nô tài không dám bẩm báo chi tiết cho bệ hạ. Bệ hạ có viết chỉ ý rõ ràng, muốn tướng gia mang một nhà lớn nhỏ đi nội cung dự tiệc, chẳng lẽ tướng gia muốn kháng chỉ hay sao?!”
“Kháng chỉ?” Phong Lam Cẩn cười khẽ, “Tổng quản gán tội danh này làm cho Phong Lam Cẩn thập phần sợ hãi!” Trong miệng hắn nói lời sợ hãi trên mặt vẫn một bộ không đếm xỉa tới như cũ, khóe môi còn gắp tia cười lạnh, “Tổng quản chỉ cần truyên đạt nguyên câu cho bệ hạ là được.”
Nghe lời Phong Lam Cẩn nói, mặc dù là mùa đông, nhưng cũng là giữa trưa, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây. Nhưng Toàn Phúc đứng ở trong viện đầy Thanh Trúc chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Thậm chí có loại cảm giác bất an mưa gió nổi lên.
Hắn không dám nhiều lời, vội vã mang theo một đám Cấm Vệ Quân ra khỏi Phong gia.
Trở lại cung, Toàn Phúc đem lời Phong Lam Cẩn nói một chữ không đổi truyền đạt lại cho Khánh Viễn Đế.
Sau khi nói xong cũng không dám nhìn vẻ mặt Khánh Viễn Đế, chỉ cảm thấy hàn khí trong đại điện đột nhiên vọt lên. Làm hắn lạnh cả người, trán đều rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khánh Viễn Đế mặt không chút thay đổi, thanh âm nghe không ra hỉ nộ, “Hắn còn nói gì?”
Toàn Phúc trên mặt có mồ hôi cũng không dám lau, cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Tướng gia không có nói gì khác, lại để cho nô tài mang đến một chuyện vật cho bệ hạ.”
“Lấy ra!”
Run run rẩy rẩy từ trong lòng móc ra miếng ngọc, đưa cho Khánh Viễn Đế. Trong nháy mắt nhìn thấy miếng ngọc kia, mặt Khánh Viễn Đế biến đổi tại chỗ, hắn hô hấp có chút dồn dập, lại giận quá thành cười, “Tốt, tốt, tốt! Khá lắm Phong Lam Cẩn!”
Hồi lâu chưa từng thấy qua Khánh Viễn Đế thất thố như thế, Toàn Phúc cũng không dám khuyên, cái gì cũng không dám nói. Chỉ có thể thối lui đến sau lưng Khánh Viễn Đế giảm thấp sự hiện hữu của mình.
“Toàn Phúc!”
“Nô tài ở đây!”
“Lại đi Phong gia truyền khẩu dụ của trẫm!” Thần sắc Khánh Viễn Đế bình tĩnh lại, đáy mắt vẫn có ánh lửa đang nhảy nhảy, hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất đang áp chế lửa giận của mình, thanh âm trầm trầm, “Nói trẫm cảm động và nhớ nhung Phong Lam Cẩn, mấy hài tử còn tuổi còn bé, cho nên đặc biệt để hắn không cần mang hài tử tiến cung!” (TP: Vãi cả ‘cảm động và nhớ nhung’)
Toàn Phúc ngạc nhiên một hồi, bệ hạ thế nhưng thật thành toàn Phong Lam Cẩn đại nghịch bất đạo?! Trong lòng hắn căng thẳng, lại không dám nói lời nào, chỉ nhẹ giọng ứng một câu, “Vâng, bệ hạ!”
Nói xong lập tức từ trong đại điện lui ra ngoài.
Vừa đóng kín cửa chính đại điện liền nghe thấy giữa đại điện truyền đến một hồi thanh âm răng rắc giòn vang, da mặt Toàn Phúc căng thẳng. Lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Vừa định xuất cung liền nhìn thấy Mai phi nương nương một thân cung trang váy dài đi đến.
Toàn Phúc vội vàng lộ vẻ tươi cười nịnh bợ chạy lên.
“Ai u, Mai phi nương nương đến đây.” Hắn vừa cười vừa nói, “Nương nương vạn phúc kim an.”
Mai phi trang dung hết sức diêm dúa, mắt tô một tầng phấn màu tím yêu mị, nhìn không ra tướng mạo cũ. Tư thái nàng có lồi có lõm,
Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, là loại hình tất cả nam nhân đều sẽ thích.
Ánh mắt của nàng hơi xếch lên, mang theo một tia mị thái.
Nhìn bộ dáng Toàn Phúc quỳ gối liền che miệng cười khẽ, “Toàn Phúc Đại tổng quản đây là sao, trước kia nhìn thấy bản cung cũng không ân cần như vậy.” Lúc nàng nói chuyện mị nhãn lưu chuyển, mắt xếch hẹp dài đảo một cái cơ hồ có thể làm linh hồn nhỏ bé rời đi. Thanh âm mềm mại nhu nhuyễn, làm cho người nghe xương cốt đều mềm.
Sống lưng Toàn Phúc thẳng lên, dùng sức bấm bắp đùi của mình một cái mới không thất thố. Âm thầm kinh hãi, không trách được bệ hạ sủng ái nàng như thế, cô gái như vậy quả thực sinh hạ ra chính là để cho nam nhân hung hăng chà đạp. Hắn miễn cưỡng kéo môi cười một tiếng, chỉ chỉ đại điện, thấp giọng nói, “Ngày hôm nay tâm tình Bệ hạ không tốt lắm, nương nương mau đi khuyên nhủ đi, coi chừng bệ hạ nóng tính.”
Con ngươi Mai phi hẹp dài chợt lóe, khẽ cười nói, “Vậy tổng quản đại nhân cũng phải nói cho tiểu nữ tử bệ hạ là vì sao nổi giận, ta mới có thể khuyên nhủ đúng cách.”
Toàn Phúc không dám nhìn bộ dáng Mai phi diêm dúa mị hoặc, khóe miệng chỉ cứng ngắc nói, “Cụ thể nô tài cũng không rõ lắm, chỉ biết là vì thừa tướng đại nhân.”
Con ngươi Mai phi lập tức ngưng tụ.
Nàng như cười như không nhìn mây trời ngũ sắc, cúi đầu nỉ non, “Thế… Sao…”