Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 6: Kỳ nữ tử



Edit: Trảm Phong

Nhìn Phong Lam Cẩn bộ dáng nghiêm túc, sắc mặt Vân Khanh cũng không khỏi trầm xuống, theo nàng hiểu biết về Phong Lam Cẩn, rất ít chuyện có thể làm cho hắn biến sắc, hôm nay lại nghiêm túc như vậy, hiển nhiên chuyện muốn nói kế tiếp là chuyện trọng đại.

Vân Khanh dần dần thu cười, sắc mặt ngưng trọng xuống.

Phong Lam Cẩn tựa hồ không biết từ đâu nói đến, một hồi lâu mới nhíu lông mày nhìn Vân Khanh, “Khanh nhi, nàng có biết tình huống Phong gia ta hôm nay?”

Vân Khanh rùng mình, nhíu mi một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Cao xử bất thắng hàn!”

Đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia tán thưởng, gật đầu nói, “Đúng là như thế! Nàng có biết tại sao lại như vậy? Phong gia ta bất quá là thời đại đều có thừa tướng mà thôi, địa phương khác lại không có thực quyền, tại sao lại làm cho Khánh Viễn Đế kiêng kỵ đến tình hình nhất định phải trừ khử?!”

Vân Khanh chậm rãi ngồi đến trên ghế dựa, biết rõ đây là một chuyện xưa tương đối dài cũng tương đối phức tạp! Thanh Loan cùng Thanh Yểm đều đã tự lách mình đến chỗ tối, nhìn chằm chằm động tĩnh Thanh Trúc viên, không để cho bất luận kẻ nào đến gần.

Nhìn bộ dáng ngưng trọng kia, Vân Khanh không khỏi cũng nhớ tới kiếp trước Quân Ngạo đối với Phong gia cũng kiêng kỵ như vậy, thậm chí là muốn trừ khử, lúc trước hắn cưới Phong Hân Duyệt hơn nữa nâng nàng thành quý phi, nguyên do trong đó cũng làm người ta miệt mài theo đuổi a.

Dùng Vân Khanh đối với Quân Ngạo hiểu rõ, chỉ cần là người hắn để ở trong lòng muốn diệt trừ là sẽ không thể nào sống sót, hắn giống như là một con rắn, sẽ ở thời điểm tất cả mọi người quên lãng hung hăng cho ngươi một phát cắn, nguy hiểm lại trí mạng. Chỉ cần là người hắn hung ác quyết tâm muốn trừ khử, cho tới bây giờ cũng khó có khả năng còn sống, năm đó nàng cũng không có chú ý tới những thứ này, coi như là biết rõ Quân Ngạo muốn đối phó Phong Lam Cẩn cũng sẽ không có cái cảm thụ đặc thù gì, cũng không biết kiếp trước hắn đến tột cùng có thành công không.

Sau khi nàng sống lại rất nhiều chuyện đều bị bỏ qua, bởi vì này tình huống đời này cùng đời trước rất không giống nhau, đời trước ngoại tổ mẫu nàng sau khi nàng vào cung chưa tới nửa năm liền đi về cõi tiên, mà hôm nay sớm đã qua cái ngày giờ kia, ngoại tổ mẫu vẫn sống hảo hảo như cũ. Còn có đại phu nhân kiếp trước cho tới bây giờ cũng không có ở trong phủ chán nản, hôm nay cũng không bị Vân Thường cấm chân? Còn có Vân Vận, kiếp trước nàng là sủng nhi xã hội thượng lưu kinh thành sùng bái nhất, hôm nay cũng không thất bại tại nho nhỏ Vân gia! Cả đời này rất nhiều chuyện đều có thay đổi, thậm chí ngay cả Phong Hân Duyệt cũng không có gả vào Hoàng gia, cho nên nàng theo bản năng liền bỏ quên rất nhiều vấn đề.

Tỷ như, kiếp trước Phong gia cũng đã bị Khánh Viễn Đế cùng Quân Ngạo coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thậm chí một lần Quân Ngạo còn phái rất nhiều người đi ám sát Phong Lam Cẩn cùng với người nhà, chỉ là mãi cũng không có thành công thôi, đời này mặc dù không có phát sinh chuyện như vậy, nhưng là Khánh Viễn Đế cùng Quân Ngạo kiêng kỵ Phong gia lại thật tồn tại.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh không khỏi rùng mình.

Kiếp trước nàng không biết kết cục Phong gia đến tột cùng là như thế nào, nhưng là đời này nàng tuyệt không thể cho phép Quân Ngạo phá hủy Phong gia.

Phong Lam Cẩn trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói, “Thủy Đế cùng tổ tiên Phong gia có sâu xa, lúc trước hai người bọn họ kết bái làm huynh đệ cùng nhau bắn hạ giang sơn, vốn là người ủng hộ tổ tiên xưng đế tương đối nhiều, mà ngay cả Thủy Đế đều ủng hộ tổ tiên đăng cơ, nhưng là lúc ấy tổ tiên đụng phải một kỳ nữ tử… Nàng kia đang là tổ tiên mẫu của ta, nàng…” Phong Lam Cẩn suy nghĩ một chút tìm từ, hai đầu lông mày mang theo ánh sáng sáng ngời cùng một tia tán thưởng, “Tổ tiên mẫu là một cô gái tương đối kỳ lạ, lúc đầu là nữ cải nam trang đi theo tổ tiên cùng Thủy Đế cùng nhau tranh đoạt giang sơn, cùng tổ tiên gặp được nàng còn có Thủy Đế, tổ tiên mẫu nhiều ý nghĩ kỳ lạ luôn làm cho người nhịn không được sợ hãi than, cho tới hôm nay trong thư phòng trong phủ ta cũng còn một chút bản chép tay nàng lưu lại, những thứ bản chép tay này vẫn luôn là truyền gia chi bảo của Phong gia ta, một chút ý tưởng bên trong nàng nhìn được sẽ nhịn không được sợ hãi than.”

“Về sau tổ tiên mẫu thân phận bại lộ, ngày giờ chung đụng nhiều, cơ hồ là đồng thời, tổ tiên cùng Thủy Đế đồng thời yêu tổ tiên mẫu của ta, Thủy Đế làm người phong lưu không kềm chế được, tổ tiên lại là người đại trí đại dũng, chỉ là đối với phương diện tình cảm lại dị thường… trong sáng, theo lý thuyết Thủy Đế có ưu thế tương đối mạnh, nhưng là cũng vì lúc trước bên cạnh Thủy Đế có vài phòng thị thiếp, cho nên tổ tiên mẫu chưa bao giờ đem hắn để vào mắt.”

Thật là một cô gái cá tính! Vân Khanh ở trong lòng khen. Chuyện tình nhiều năm trước, theo nàng biết, trăm năm trước còn không có triều đại này, lúc ấy là một bạo quân thống trị, bởi vì bạo quân thích gái đẹp, hàng năm đều từ dân gian hoặc là trong gia quyến một vài đại thần tuyển ra một vài thiếu nữ tuổi trẻ tràn ngập hậu cung, thế cho nên nhân số hậu cung nhiều thêm vô số oán nữ. Bởi vì thái độ hoàng đế đối với các cô gái quan viên còn có dân gian đưa đến, chuyện tình cường thưởng dân nữ thường xuyên phát sinh, lúc ấy các cô gái có thể nói không hề có  thân phận địa vị đáng nói, mà tổ tiên mẫu Phong Lam Cẩn thế nhưng có thể ở dưới tình huống như vậy gặp phải Thủy Đế cùng hắn tổ tiên phụ hai người nam tử khuynh tâm, có thể thấy được năng lực quyết đoán kia thậm chí còn có dũng khí đều là dị thường đáng khen.

Chỉ sợ còn xa xa không chỉ thế!

Liền nghe Phong Lam Cẩn mang theo một tia cảm khái tiếp tục nói, “Tổ tiên mẫu không hề nghi ngờ lựa chọn tổ tiên phụ ta chất phác, chỉ là nàng đưa ra một cái yêu cầu!”

“Yêu cầu gì?”

Phong Lam Cẩn thấp giọng cười một tiếng, “Nàng yêu cầu tổ tiên phụ ta cả cuộc đời không thể nạp thiếp, không thể có bất kỳ cô gái nào ngoài nàng ra!”

Lúc này Vân Khanh chỉ hận sinh không gặp thời, nếu không nhất định phải gặp cái kỳ nữ tử kia. Ở thời đại đó cô gái có thể đề xuất yêu cầu như vậy, hảo khí phách!

Hai đầu lông mày thoáng hiện lên một tia tán thưởng, Phong Lam Cẩn cười nói, “Nàng có thể đoán được lúc ấy tổ tiên phụ ta có bao nhiêu kinh ngạc đi, từ xưa đến nay cho tới bây giờ cũng không có cô gái nào dám đề xuất yêu cầu như thế. Trong lòng các cô gái không thích tướng công lần lượt nạp người mới, nhưng là ngoài mặt cũng sẽ làm một chút công phu mặt ngoài, dùng bày tỏ chính thất rộng lượng, mà nàng có hành vi như vậy có thể nói là nghịch thiên, còn có thể ở trên lưng thế tục đeo danh nhơ, khi đó rất nhiều người đều không để ý cười nàng, bất quá dưới tay nàng mang theo một chút binh tướng, bọn họ ngược lại rất ủng hộ. Nàng cùng tổ tiên phụ ta nói nhất sinh nhất thế nhất song nhân mới là quy túc nàng muốn, nếu không thà rằng dùng nam trang cả đời, da ngựa bọc thây cũng là chuyện tốt.”

Vân Khanh có thể nghĩ đến tổ tiên Phong Lam Cẩn lúc ấy khiếp sợ đến cỡ nào.

Cô gái đó thà rằng ngọc nát không làm ngói lành a… Đối với thứ không thuần túy gì đó thà rằng không muốn cũng không yêu thích tí xíu, cô gái này đích xác là kỳ nữ tử!

“Tổ tiên cũng là đại nam tử, vừa mới bắt đầu tự nhiên là không quá tình nguyện, bởi vì không có người nào có thể bảo đảm hứa hẹn như vậy, về sau hắn tỉnh táo suy nghĩ hai tháng, hai tháng sau hắn rốt cục đặt lễ đính hôn, bất chấp tất cả tướng lãnh phản đối, kiên quyết lựa chọn cưới tổ tiên mẫu làm vợ, thậm chí vì thế thoái thác ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay.”

Vân Khanh tâm lên cao, mặc dù biết rất rõ ràng kết cục, nhưng là nghe được lời Phong Lam Cẩn không có gì đặc thù miêu tả vẫn là nhịn không được vì kỳ nữ tử kia khẩn trương. Nghe được lời của hắn, Vân Khanh không khỏi có chút cảm khái cũng có chút tán thưởng, nàng thở phào nhẹ nhõm, như có điều suy nghĩ nói, “Tổ phụ chàng lúc trước có thể xuống quyết tâm như vậy cũng là hảo khí phách!”

Nam tử quân nhung nửa đời không phải là vì danh lợi song thu thiên cổ lưu danh sao? Không có người nam tử nào có thể đối mặt ngôi vị hoàng đế mà không động tâm, không chỉ là biểu tượng một loại quyền lợi, đó là vinh quang cũng là một loại khẳng định, nam nhi chí khí ngút trời vì cái gì không phải là như thế sao?! Đúng là thời điểm hắn đối diện với mấy cái này lại vẫn là lựa chọn một nữ tử, có thể thấy được tâm tính kiên định, không thể xuyên thủng!

“Về sau như thế nào?” Vân Khanh không khỏi hỏi, Phong Lam Cẩn nếu đã nói những thứ này liền khẳng định cùng tình cảnh Phong gia hiện nay có liên quan.

“Mới đầu các đại thần không đồng ý, bởi vì Thủy Đế tính tình nói như thế nào đây… Quá tham chơi, làm Tiêu Dao vương gia còn có thể, nhưng là làm hoàng đế mà nói liền có chút miễn cưỡng. Nhưng là bù không được tổ tiên kiên trì, về sau Thủy Đế thấy hai người tổ tiên cùng tổ tiên mẫu tình cảm sâu đậm vô cùng, bị bọn họ cảm động dứt khoát cải biến mình, dự định thành toàn bọn họ, tự mình tiếp nhận gánh nặng.” Phong Lam Cẩn thở dài một tiếng, nếu như Thủy Đế cùng tổ tiên biết rõ hiện tại Quân gia cùng Phong gia hôm nay đã là tình hình xung khắc như nước với lửa, không biết có cảm tưởng gì. Hắn nói tiếp, “Vốn là tổ tiên cùng tổ tiên mẫu dự định bình định thiên hạ liền ẩn cư rừng núi, chỉ là Thủy Đế không đồng ý, sinh sinh an bài cái vị trí thừa tướng cho tổ tiên, lúc ấy loạn trong giặc ngoài mặc dù dựng nước lại cũng không bình tĩnh lắm. Tổ tiên đối với Thủy Đế cũng thẹn trong lòng liền lưu lại, về sau Thủy Đế lên ngôi liền cưới muội muội tổ tiên làm hoàng hậu, từ đây về sau xem như kết một nghiệt nợ.”

“Nói như vậy không phải là tất cả đều vui vẻ sao? Tại sao lại phát triển cho tới tình hình như bây giờ vậy?”

Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói, “Chuyện đến chỗ này cũng chưa kết thúc, sau khi Thủy Đế lên ngôi quan hệ cùng tổ tiên vẫn thật là tốt, hắn vẫn luôn cho rằng ngôi vị hoàng đế là của tiên tổ cho nên hắn để lại một phong di chiếu. Di chiếu kia nói hắn không còn thì ngôi vị hoàng đế truyền cho hậu bối của tổ tiên cùng tổ tiên mẫu…”

Vân Khanh trong lòng cả kinh, ngón tay đột nhiên run lên.

Không trách được! Không trách được quan hệ Phong gia cùng hoàng thất sẽ cứng ngắc đến nước này! Có lẽ Thủy Đế là hảo ý, nhưng là loại hảo ý này của hắn lại mang đến họa sát thân cho Phong gia thậm chí là diệt tộc!

Nàng dè dặt, “Vậy di chiếu bị ai phát hiện.”

Nếu không phải bị phát hiện, Phong Lam Cẩn cũng sẽ không biết chuyện này.

“Là con lớn nhất của Thủy Đế, hắn là người tương đối cường thế, thuở nhỏ đã trở thành thái tử, đương nhiên cũng cho rằng ngôi vị hoàng đế hẳn là của hắn, chứng kiến di chiếu kia trong lòng hắn như thế nào nàng có thể hiểu, cho nên hắn phá hủy di chiếu.”

Vậy nội dung di chiếu lại như thế nào chảy ra?!

Giống như là xem hiểu nghi hoặc của Vân Khanh, Phong Lam Cẩn mang theo một tia thở dài, cẩm bào màu tím nhạt hơi động một chút, hắn nhẹ giọng nói, “Về sau tới thời điểm Thủy Đế gần băng hà, thái tử ở bên người thị tật, hộ tống tự nhiên có muội muội tổ tiên lúc đó là hoàng hậu nương nương, thậm chí còn có một đám hậu cung nữ quyến, kể cả các vị hoàng tử cùng đại thần đều ở hiện trường, Thủy Đế dùng hình thức khẩu dụ lần nữa lập lại nội dung trên thánh chỉ kia, sau đó cả đám người đứng ngoài xem ồ lên.”

Phong Lam Cẩn đắm chìm ở giữa cảnh tượng kinh tâm động phách đó, thanh âm có vẻ mang vài phần hương vị mờ ảo, “Nàng cũng có thể tưởng tượng đến tràng diện lúc đó là cái dạng gì, về sau vẫn là tổ tiên kiên quyết không đồng ý lúc này mới thoát xuống chuyện này, bất quá chuyện này từ đó đã là một bí mật không thể che dấu, sau khi Thủy Đế băng hà để lại thánh dụ, nếu là có một ngày hoàng đế Quân gia ngu ngốc vô đạo ham hưởng lạc, như vậy nam tử Phong gia có thể khởi nghĩa vũ trang mà thay thế.”

“Vậy thánh dụ lưu ở nơi nào?”

“Bị Thủy Đế ban cho Phong gia, liên tục nằm ở trong mật thất Phong gia!”

Vân Khanh hung hăng hít một hơi lãnh khí, không trách được! Sắc mặt nàng hơi hoảng hốt, lẩm bẩm nói, “Không trách được Quân Ngạo xem chàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hận không thể nhổ cho thống khoái, không trách được tất cả đại thần mỗi một người đều đem Quân Ngạo cùng chàng so sánh, thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy!”

Không có một người nào, không có một hoàng đế nào có thể chịu được khiêu khích như vậy, Thủy Đế cùng tổ tiên Phong Lam Cẩn quan hệ rất tốt, nhưng là hậu bối của hắn cũng không phải như thế, có thánh chỉ kia, dù là quan hệ thái tử cùng hậu bối Phong gia lại tốt thế nào đều sẽ sinh ra khoảng cách. Nằm nghiêng trên sạp há lại để cho người khác ngủ yên, dù là người Phong gia không có một ít ý niệm cùng hoàng đế tranh sạp trong đầu, trong lòng bọn họ cũng không thể không có gai.

“Thủy Đế còn xuống một đạo thánh chỉ cuối cùng, đời đời Phong đều phải có thừa tướng, dùng để giám sát hậu bối Quân gia, hơn nữa đời đời cô gái Phong gia nhất định phải làm hoàng hậu, trừ phi là Phong gia xác thực không có người nào có thể dùng, không có cô gái nào sinh ra, nếu không điều quy định này nhất định phải kéo dài xuống.” Mặt mày Phong Lam Cẩn trong nháy mắt lăng lệ, “Nhưng là đến thế hệ Khánh Viễn Đế hắn lại phong cô cô ta là quý phi!”

Vân Khanh cảm thấy căng thẳng, điều này nói rõ Khánh Viễn Đế đã bắt đầu bày ra phản kích…

Nếu không phải thế, hắn cũng sẽ không tuổi còn trẻ liền làm thừa tướng đi, chỉ sợ là vì đón lấy gánh nặng trên người cha hắn.

Nhịn không được than nhẹ một tiếng, “Nếu là tổ tiên chàng biết rõ chuyện sẽ diễn biến thành tình cảnh hôm nay, không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.”

“Tại một khắc kia thánh chỉ Thủy Đế hạ xuống, tổ tiên liền đoán được kết cục hôm nay. Bề trên từ trước đến nay vốn đa nghi, đế vương còn quá mức, tình huống hôm nay đã là tất nhiên. Tổ tiên lưu lại một tờ di thư, trên mặt chỉ viết hai chữ!”

“Chữ gì?” Vân Khanh hỏi tới.

“Dứt khoát!” Hai đầu lông mày Phong Lam Cẩn nâng lên vài phần kính nể, “Hắn nói hắn vĩnh viễn đều không hối hận quyết định ban đầu, hơn nữa từ đó chế định gia quy, nam nhi Phong gia từ đó nhất định chỉ thú một thê, nếu có người trái lệnh, trục xuất gia phả!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv