Edit: Trảm Phong
Trong phòng ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn chủ gia đình Phong Nhiễm Mặc.
Đã thấy Phong Nhiễm Mặc ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao, trên gương mặt tuấn tú nho nhã khiêm tốn không có một tia phản ứng, hắn trầm mặt nhìn Phong Lan Nguyệt quỳ thẳng tắp trong đại sảnh, cảm thấy một mảnh phức tạp, trên mặt cũng không hiện thanh sắc, nhìn khuôn mặt thê tử sầu lo, ánh mắt Phong Nhiễm Mặc trầm tư.
Hắn trầm trầm nhìn Phong Lan Nguyệt, không có để cho hắn đứng dậy, đột nhiên liền nhớ lại mười lăm năm trước thời điểm hắn mới vừa sinh ra, đứa bé nho nhỏ mặt mày xanh xao, vừa gầy vừa nhỏ, hắn và Mạc Ngôn hao hết tâm tư mới để cho hắn bình an lớn lên… Tròng mắt của hắn lấp lánh.
“Ngươi nghĩ thông suốt?”
Ngụ ý là không phản đối!? Con ngươi Phong Lan Nguyệt sáng ngời.
“Con trai nghĩ thập phần rõ ràng.” Hắn ngẩng đầu ánh mắt kiên nghị nhìn cha mẹ, bả vai thiếu niên có chút mảnh khảnh gầy yếu lại thẳng tắp, hắn gằn từng chữ một, “Nam nhi chí ở bốn phương, hài nhi không thể cả đời dựa vào phụ thân cùng Đại ca, nếu thật là như vậy, hài nhi cũng không xứng làm con trai phụ thân, lại càng không xứng làm em trai đại ca!”
Phong Nhiễm Mặc trầm mặt nhíu mày nhìn hắn, không khí trong đại sảnh lập tức căng thẳng.
“Không được, làm sao ngươi có thể đi ra ngoài, ngươi không thể đi ra ngoài!” ánh mắt Mạc Ngôn hoảng loạn, nhìn Phong Nhiễm Mặc không có ý tứ phản đối thì càng thêm cấp, nàng từ trên ghế đứng lên đi đến bên người Phong Lan Nguyệt, “Ngươi đứng lên, Phong gia chúng ta còn nuôi không được ngươi sao, ngươi nghĩ những thứ này làm cái gì, cha ngươi cùng đại ca ngươi có thể bảo hộ ngươi cả đời…” Nàng lôi kéo cánh tay Phong Lan Nguyệt nghĩ túm hắn đứng dậy, nhưng thân hình Phong Lan Nguyệt lại vẫn không nhúc nhích.
“Nương…” Thanh âm của hắn có ý tứ cầu khẩn, con ngươi nhìn thẳng Mạc Ngôn, lần đầu tiên xuất hiện thống khổ, Mạc Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Phong Lan Nguyệt như thế, không khỏi hơi sững sờ hai tròng mắt ửng hồng, không tự giác buông lỏng ra cánh tay của hắn.
“Nương, ta biết mình đang làm cái gì. Người cứ yên tâm đi.” Phong Lan Nguyệt kiên trì quỳ trên mặt đất, hắn cúi đầu, thanh âm lại càng thấp khó nghe, “… Nương, ta không hiểu… Thuở nhỏ người đối với Đại ca cùng Nhị ca đều thập phần nghiêm khắc, nhưng đối với ta lại bỏ mặc, ta vốn nghĩ ta là con út cho nên người mới chiều chuộng ta như thế, nhưng…” Phong Lan Nguyệt cúi đầu không có nói thêm gì nữa, có giọt nước như châu nhỏ xuống trên mặt đất đại sảnh.
Mạc Ngôn cả kinh lui về sau một bước, đè nén bất an trong lòng, hoảng loạn quay đầu đi chỗ khác, “Ngươi nói loạn cái gì đó, mẫu thân cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi có biết hay không? Phong gia và đại ca ngươi có thể gặp chuyện không may, Nhị ca ngươi có thể gặp chuyện không may, mà ngay cả tỷ tỷ của ngươi cũng có thể gặp chuyện không may, nhưng ngươi không được. Chuyện này không thể thương lượng, ngươi nhất định phải lưu lại trong phủ, vạn nhất ngươi bị thương, ngươi bảo nương làm sao bây giờ?” (TP: thân thế chú út này rất đặc biệt nhé!)
“Nương, ta cũng muốn gánh vác mọi chuyện cùng đại ca, những năm gần đây Đại ca ở trong cung cửu tử nhất sinh bao nhiêu lần, đầu vai huynh ấy nâng gánh nặng, hài nhi nhìn đều không đành lòng, chẳng lẽ người thật sự muốn cho Đại ca mệt chết sao? Người có biết trong triều mọi người là nói Đại ca thế nào hay không?”
Vành mắt Mạc Ngôn đỏ ửng mím thật chặt môi.
Nàng đời này thực xin lỗi con lớn nhất, những năm gần đây nàng cũng biết, nếu không có con lớn nhất đau khổ chống đỡ, không có cơ trí mưu lược cùng ám độ trần thương của hắn, Phong gia bọn họ có lẽ sớm đã bị diệt tộc. Sinh hoạt trong phủ bọn họ một mảnh an nhàn, nhưng Cẩn nhi ở trong hoàng cung bước bước nguy cơ, người trong hoàng thất có ai dễ đối phó, mỗi một người đều khôn khéo như hồ ly, cùng người như vậy đấu đá, phải không chỉ là dũng khí, còn có kiên trì,nghị lực cùng trí tuệ. Nhưng là…
“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa, ta không muốn biết!” Người trong triều đình truyền bá Cẩn nhi thế nào, chuyện như vậy không nói nàng cũng có thể đoán được vài phần.
Phong Lan Nguyệt khổ sở lắc lắc đầu, “Nương, mọi người trong triều nói ca ca nham hiểm, hoặc chính là nụ cười chứa dao, Đại ca đối với mỗi người đều ôn hòa giống nhau, nhưng những năm gần đây người nhìn thấy huynh ấy có hảo hữu chí giao đến trong phủ bái phỏng chưa? Đại ca thật sự rất vất vả, ta muốn giúp huynh ấy!”
Phong Lam Cẩn động dung, “Lan Nguyệt, đệ không cần như vậy, đệ còn nhỏ, có một số việc không cần đệ hao tâm tổn trí.”
Phong Lan Nguyệt vẫn cười khổ như cũ, “Đại ca, ta không nhỏ, thời điểm huynh bằng tuổi ta cũng đã là trọng thần trong triều, cho dù nhìn khắp triều đại này, thiếu niên mười lăm tuổi cũng đã là người trưởng thành rồi, nam tử cùng tuổi ta và Nhị ca đều bắt đầu thành thân, nào có nhỏ? Đại ca, huynh mang ta đi đi, huynh cùng phụ thân cũng không thể bảo vệ ta cả đời, ta sớm muộn cũng có một ngày thoát ly cánh chim của hai người, đến lúc đó nếu tự mình không có bản lãnh, sao có thể sinh tồn được.”
Phong Lam Cẩn trầm mặc.
Câu nói sau cùng của tiểu đệ xúc động đáy lòng hắn.
Xác thực, hắn lại có năng lực, cũng chỉ là một người, những năm gần đây mặc dù bảo hộ Phong gia không xảy ra chuyện gì, vậy cũng chỉ có thể bảo vệ người nhà không chịu tổn thương trên thân thể thôi, lại không thể bảo vệ bọn họ không bị chính trị dính dấp!
Nhớ tới kinh nghiệm Nhị đệ tại trong quân doanh, thời điểm hắn đem Nhị đệ đưa ra ngoài để cho Thanh Yểm âm thầm bảo vệ hắn, Thanh Yểm mấy lần truyền đến tin tức đều nói Nhị đệ thập phần dụng công, hôm nay đã thăng lên quân tiên phong, kết quả như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn…
Phong Lam Cẩn liền ngẩng đầu nhìn phụ thân, đúng lúc ánh mắt Phong Nhiễm Mặc quét tới, tầm mắt hai người chạm nhau, có mấy lời không cần phải nói dĩ nhiên liền sáng tỏ.
Hắn đẩy xe lăn đi đến bên cạnh Mạc Ngôn thân thể đang run lên nhè nhẹ, nhẹ nhàng cầm tay nàng có chút lạnh buốt.
Âm thầm nháy mắt với Hân Duyệt, Phong Hân Duyệt nhận được ánh mắt, lập tức lôi kéo Tiểu Vô Ưu bắt tay kia Mạc Ngôn.
“… Nương.” Phong Lam Cẩn cân nhắc một chút tìm từ, mới thấp giọng nói, “Tiểu đệ nói không phải không có lý, người cũng không muốn về sau hắn có chuyện gì lớn nhỏ liền tới tìm ta đi, như vậy dù là tiểu đệ không phiền toái, ta cũng sẽ phiền.” Hắn cố ý dùng giọng điệu tương đối nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa, “Tiểu đệ xác thực cũng không còn là tiểu hài tử, nếu không mưu tốt tiền đồ, về sau ngay cả lấy vợ cũng khó khăn a, người xem hiện ở trong phủ có bà mối đến vì hai người đệ đệ hứa hôn không? Không phải là ngại em trai không có công danh sao.”
“Cẩn nhi…” Mạc Ngôn không dám tin nhìn hắn, thật sự là không nghĩ tới Phong Lam Cẩn thế nhưng lại đồng ý Phong Lan Nguyệt khẩn cầu, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, hai tròng mắt đều run rẩy, “Ngươi biết rất rõ ràng… Ngươi rõ ràng cái gì cũng biết…”
Con ngươi Phong Lam Cẩn chợt lóe, nhìn Phong Hân Duyệt cùng Phong Vô Ưu đáy mắt lộ ra nghi hoặc, lập tức quyết đoán cắt đứt chủ đề của Mạc Ngôn, “Nương!”
Lời của hắn có chút nặng, Mạc Ngôn nghe liền phản ứng lại, nàng gắt gao mím môi không nói gì thêm.
Đáy mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia áy náy, thả mềm thanh âm, “Tiểu đệ vĩnh viễn đều là hài tử phủ chúng ta thương yêu nhất, nhưng ta không thể bảo đảm vạn nhất có ngày nào đó xảy ra chuyện gì ngay cả ta cũng không cách nào khống chế, đến lúc đó nếu em trai không có cái bản lãnh bàng thân, chẳng phải là mặc người chém giết?”
Lời này của hắn cùng vừa rồi khuyên nhủ không có gì khác nhau, nhưng là trong lòng Mạc Ngôn có tâm sự, nghe được lời của hắn tự nhiên nghĩ tới phương diện khác, nàng nhíu đầu lông mày rơi vào trầm tư.
Sẽ có một ngày như vậy sao… thân phận Lan Nguyệt…
Nàng lắc mạnh đầu, sẽ không, sẽ không!
Nhưng trong lòng có một thanh âm xông ra: vạn nhất thì sao, ngươi không sợ vạn nhất sao…
Nhìn vẻ mặt mẫu thân hơi có buông lỏng, Phong Hân Duyệt vội vàng giúp tiểu đệ nói chuyện, “Nương, Đại ca nói có đạo lý a, người suy nghĩ một chút xem, nếu như Nhị đệ cùng Tam đệ mỗi người đều đến tuổi tác đại ca mới thành thân, vậy còn có thể đụng tới cô nương tốt sao? Cô gái tốt vừa độ tuổi sớm đã lập gia đình, ai sẽ chờ con trai của người? Còn dư lại đều là gái lỡ thì không ai thèm lấy, nhất định là có bệnh không tiện nói ra, hoặc chính là người quái dị không ai thèm lấy, đến lúc đó a, người khóc cũng không có nước mắt. Càng chớ hy vọng ôm tôn tử rồi?”
“Hừ, vậy đại ca ngươi không phải là cưới được đại tẩu ngươi rồi à?” Tâm tình Mạc Ngôn hơi tốt đôi chút, “Chẳng lẽ đại tẩu ngươi là cô gái xấu, hay là có bệnh không tiện nói ra?”
Trong con ngươi Phong Hân Duyệt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, nàng ôm lấy cánh tay Mạc Ngôn sôi nổi làm nũng, “Trên đời này có mấy cô nương như đại tẩu ta a, ta cảm thấy được, đại tẩu đến lúc này còn chưa lập gia đình hoàn toàn là vì duyên phận với Đại ca a, người xem, những năm này bệ hạ cũng vì Đại ca ấn định vài hôn sự đi, nhưng Đại ca chính là chết cũng không đồng ý, đại tẩu thì sao, nàng điều kiện tốt như vậy nếu muốn lập gia đình mà nói người cầu hôn còn không đem ngưỡng cửa Vân gia đạp bằng? Nhưng hết lần này tới lần khác hai người ai cũng đều không tìm được người thích hợp, kéo liền kéo cho tới bây giờ, đúng lúc bệ hạ tứ hôn, hai người lại xem hợp nhãn, chuyện này chính là trời đã định trước sao. Cho nên nói a, con dâu như đại tẩu người có một thì phải nắm chắc.”
Đáy mắt Mạc Ngôn có vài phần vui vẻ, trừng Phong Hân Duyệt, “Ngươi nha đầu này!” Trong lời nói sủng ái vô hạn.
Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc còn có Phong Lan Nguyệt liếc nhau một cái, ba nam tử đều thở phào nhẹ nhõm.
Phong Hân Duyệt xoa bóp cánh tay Mạc Ngôn nháy mắt cho Mạc Ngôn, nàng thấp giọng rỉ tai, “Nương, tiểu đệ còn quỳ đó, quỳ một hồi lâu, đợi lát nữa đầu gối sẽ bị thương nha, nếu không ta đi tìm Hà Tất Thắng đòi chút thuốc trị thương nha?”
Mạc Ngôn hừ hừ hai tiếng, tay áo phất một cái, một bộ khai ân, nhưng không có cho Phong Lan Nguyệt chút ánh mắt, “Được rồi, đứng lên đi, để cho người khác nhìn thấy lại nói ta ngược đãi con trai.”
“… Nương.” Phong Lan Nguyệt vốn định đứng dậy, nghe được câu nói sau cùng của Mạc Ngôn lại cười khổ quỳ xuống, “Là con trai bất hiếu.”
“Được rồi được rồi, mau dậy đi, nhìn đều chướng mắt.” Mạc Ngôn lúc lắc ống tay áo, lại cẩn thận dặn dò Phong Lam Cẩn, “Đệ đệ ngươi ta liền giao cho ngươi, chờ các ngươi từ Giang Nam trở lại, nếu trên người Lan Nguyệt có một vết thương, ngươi liền chờ đó cho nương.” Trong lời nói đều là quan tâm không che dấu chút nào.
Phong Lam Cẩn cười nói, “Nương, ta làm sao nghe được người chỉ quan tâm tiểu đệ, không quan tâm ta đây.”
“Ừ hừ!” Mạc Ngôn lé mắt liếc hắn, một bộ “Đừng cho là ta cái gì cũng không biết”, “Ngươi không phải là đem Khanh nhi cũng mang theo sao, có Khanh nhi chiếu cố ngươi, ta có cái gì mà lo lắng.”
Phong Lam Cẩn sững sờ.
Lập tức đáy mắt lướt qua thần sắc ôn nhu…