Edit: Trảm Phong
Xế chiều hôm đó Phong Lam Cẩn liền mang theo Vân Khanh đi Hình bộ đại lao.
Từ trên xe ngựa nhảy xuống, Tử Khâm lập tức chống dù giấy lên, Vân Khanh cách màn mưa bồng bềnh nhìn Hình bộ đại lao cách đó không xa, con mắt nheo lại, nàng tiếp nhận xe lăn trong tay Mặc Huyền cùng Tử Khâm che dù giấy, nhẹ nhàng vừa đi vừa đẩy xe lăn.
“Chàng chừng nào thì đả thông những khớp xương này?” (ý nói các thủ tục quanh co để vào đại lao)
“Trong hai ngày nay thôi.”
Phong Lam Cẩn mỉm cười, không có giải thích nhiều.
Vốn định sau cung yến sẽ mang nàng tới, chỉ là không biết lúc ấy sẽ xuất hiện sai lầm, cho nên mới chờ tới bây giờ, nhất là khi thấy nàng tỉnh lại có chút thay đổi, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, hắn lại thấy rõ. Vân Vận chết làm cho tâm kết của nàng giải khai rất nhiều, cả người phảng phất như là sương mù bị gió thổi tan, lộ ra tư thái vốn có.
Thay đổi như vậy hắn thập phần vui vẻ chứng kiến, cho nên càng hi vọng nội tâm nàng có thể hoàn toàn mở ra, không hề nhớ chuyện lúc trước.
Trước cửa Đại lao thủ vệ nhìn thấy Phong Lam Cẩn đến cũng không ngoài ý muốn, chỉ cung kính chạy tới, sau đó chỉ đường cho hai người Phong Lam Cẩn.
“Đại nhân mời theo tiểu nhân đến.”
Phong Lam Cẩn gật gật đầu được Vân Khanh đẩy vào cửa địa lao, bọn người Tử Khâm cùng Mặc Huyền thủ ở ngoài cửa.
Trong địa lao âm u dị thường ẩm ướt, dũng đạo hôn ám, trên vách tường màu xám đốt vài ngọn đèn nhỏ, hơi thở rữa nát tanh tưởi chạm mặt đến. Một đoàn màu xám tro trên hành lang hôn ám “Vèo – -” một tiếng nhảy qua.
“Khàn – -” đồng tử Vân Khanh co rụt lại, hít một hơi lãnh khí, bàn tay đẩy xe lăn khẽ dùng sức, đầu ngón tay hơi đau.
Trường hợp như vậy quá mức quen thuộc, hương vị như vậy nàng lại càng quen thuộc.
Năm đó lãnh cung âm trầm ẩm ướt… Khắp nơi gián cùng chuột bò loạn…
Vân Khanh nhắm mắt lại.
“Đừng sợ.” Phong Lam Cẩn lầm tưởng Vân Khanh là sợ chuột, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ảo não, hắn đã quên trong đại lao sẽ luôn có một vài đồ ngổn ngang như vậy, chuột vẫn tương đối bình thường, bởi vì nhà tù hôn ám ẩm ướt, đằng sau lan can đơn sơ mộc mạc, trong phòng giam đều chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, cửa sổ cao cao, cơ hồ ngang bằng nóc nhà, ngày thường gió rất khó thổi vào, mà chỗ như thế này tiểu động vật rất ưa chuộng, cho nên có đôi khi thậm chí còn thấy đỉa cùng rắn độc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Phong Lam Cẩn liền chú ý dưới chân, để ngừa xuất hiện cái gì khác.
Viên trông coi nhà tù nhìn thấy liền chảy mồ hôi lạnh, hắn len lén nhìn vẻ mặt Phong Lam Cẩn, thấy hắn không có nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm, hắn giải thích, “Trong phòng giam ngày thường có quét dọn, chỉ là tướng gia cũng biết, nếu đã nhốt ở Hình bộ đại lao đều là hạng người phát rồ cùng hung cực ác, tổng vệ sinh cũng không có ai đi vào, chính là phòng ngừa những người này trốn thoát.”
Phong Lam Cẩn gật gật đầu, binh sĩ trông coi Hình bộ đại lao cũng không nhiều, mà phạm nhân thậm chí mười người ở trong một phòng giam, cho nên khó tránh khỏi phải cẩn thận một chút.
Dũng đạo rất dài, Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đi tới chỉ có thể nghe được xe lăn ma sát mặt đất phát ra trận trận trầm đục, phạm nhân trong phòng giam mặc dù nhiều, nhưng nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh một thân hoa phục, mỗi người đều động thân thể dùng ánh mắt hoặc đề phòng hoặc cảnh giác hoặc tò mò nhìn hai người, lại không có một ai phát ra tiếng vang.
Người phú quý bình thường cũng không thể nào tùy ý ra vào Hình bộ đại lao, bởi vì trong đại lao Hình bộ phần lớn phạm nhân đều là loại hình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên dù cho có tiền cũng không nhất định có thể đi vào, ai biết ngươi tiến vào có phải cùng người trong lao có dính dấp hay không? Cho nên đại đa số mọi người đối với Hình bộ đại lao là nhìn xa xa thôi, trong lòng cũng sẽ có một chút kính sợ, mà hai người trước mắt toàn thân khí thế tôn quý hỗn nhiên thiên thành, đối với dơ bẩn cùng đơn sơ trong lao làm như không thấy, còn có người trông coi nhà tù đến vì bọn họ dẫn đường, đã có thể chứng minh hai người trước mắt không chỉ là có tiền, còn rất có quyền lợi. Trong phòng giam có người xiêm y lam lũ có nhãn lực con ngươi khẽ nheo lại, thầm nghĩ hai người Phong Lam Cẩn đến nhà tù có mục đích.
Phong Lam Cẩn tự nhiên không có bận tâm những người này nghĩ gì, hắn trầm mặt được Vân Khanh đẩy lên phía trước, chờ đi đến cuối dũng đạo rốt cục người dẫn đường phía trước dừng lại.
Cuối dũng đạo là một hình thất đơn giản, thoáng so với dũng đạo nhiều hơn vài chén đèn dầu, nhìn qua hơi sáng hơn một chút, trên vách tường đeo đầy các chủng loại hình cụ, trong đó giá gỗ chữ thập đóng ở trên vách tường lại càng dị thường rõ ràng.
Vân Khanh dừng bước lại nhìn thập tự giá kia, đột nhiên nhớ tới Lãnh thị bên cạnh Đại phu nhân trước kia, lúc trước bà ta bị Vân Thường đóng đinh ở trên thập tự giá.
Bên cạnh Thập tự giá là một cái bàn vuông nho nhỏ đơn sơ, trên mặt bàn đặt một bình gốm sứ màu hồng xám tro đựng rượu trắng, hương vị rượu rất nồng, cùng các loại hương vị hỗn hợp trong phòng giam một chỗ, cực kỳ buồn nôn.
Nhìn thấy ngục tốt dẫn đường, hai tiểu ngục tốt ánh mắt sáng lên, cười nói, “Ai? Lão ca ca cũng tới, mau tới uống một chén đi, đây là nhà lão Trương chuyên môn đi Kinh Khê đường mua được, thật sự là tuyệt diệu.” Nói xong hai tiểu ngục tốt liền bưng một chén rượu đụng một cái, đổ vào miệng. Ngục tốt dẫn đường nhìn thấy sắc mặt liền trắng bệch.
Hai tiểu ngục tốt không đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh để vào mắt chút nào, bởi vì nếu đã đi tới Hình bộ đại lao tất nhiên hoặc là đến kính nhờ Hình bộ làm việc, hoặc chính là đến xử lý sạch một số người, cho nên nhất định sẽ phải cầu cạnh bọn họ, hơn nữa còn phải cầu xin bọn họ bảo thủ bí mật, bình thường còn có thể cho một khoản khen thưởng phi thường phong phú.
Ngục tốt dẫn đường lớn tiếng quát đối với hai tiểu ngục tốt, “Hai người khốn kiếp các ngươi còn không mau tham kiến thừa tướng đại nhân!” Ý tứ cảnh cáo mười phần hàm xúc, âm thầm nháy mắt với hai tiểu ngục tốt.
Hai tiểu ngục tốt tay run lên, rượu trong chén đổ cũng không biết. Thân thể bọn họ dừng lại, vẻ không sợ hãi vừa rồi đã biến mất không thấy gì nữa, con mắt hai người mở to, trong ánh mắt phát ra thần sắc không thể tin nhìn ngục tốt dẫn đường vẻ mặt khẩn trương sắc mặt trắng bệch, thân thể hai người run lên liền vội vã đẩy chén rượu lăn lông lốc quỳ xuống mặt đất.
“Thuộc hạ tham kiến thừa tướng đại nhân.”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm trầm, nhẹ nhàng ma sát tay vịn xe lăn, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, hắn tĩnh lặng không nói gì.
Bởi vậy trong phòng giam liền xuất hiện yên tĩnh đè nén ngắn ngủi.
Ba ngục tốt hai gò má rét run, trên trán chảy ra mồ hôi cơ hồ muốn nhỏ vào trong mắt, lại động cũng không dám động thủ đi lau sạch.
Một hồi lâu sau, Phong Lam Cẩn phất phất cánh tay, thản nhiên nói, “Đứng dậy đi. Đợi lát nữa mỗi người đi nhận mười hèo, nói là ta phân phó.”
“Đa tạ tướng gia tha mạng.”
Hai người lúc này mới dám dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh buốt trên mặt.
“Đi vào trong phòng giam nhốt phu nhân Binh bộ Thượng thư Lưu thị áp ra.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hai ngục tốt vội vàng thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng lui xuống, cũng không dám hỏi vì sao Phong Lam Cẩn muốn gặp Lưu thị.
Hai người rất nhanh liền mang đến Lưu thị người mặc tù phục màu trắng, Lưu thị bị hai ngục tốt mang đi hướng này, bà ta dùng sức giãy giụa, nhìn cái thập tự giá cực đại đáy mắt lộ ra cảm giác sợ hãi sâu sắc.
“Không cần, các ngươi thả ta ra, thả ta ra!” Đồng tử Lưu thị đột nhiên co lại, liều mạng thét to, “Các ngươi không thể tra tấn ta, ta là em gái ruột Lại bộ thượng thư, nữ nhi của ta sắp gả cho thái tử điện hạ, lập tức sẽ làm thái tử phi, các ngươi dám tra tấn ta, thái tử điện hạ sẽ giết các ngươi, nhất định sẽ!”
Đổi lại ngày thường, hai ngục tốt đã sớm mắt lạnh tức giận mắng mỏ, động thủ tra tấn, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng Lưu thị rối bù, vừa rồi suýt nữa phun ra tiengs quát lạnh sinh sinh bị nuốt đến trong cổ họng, hai người bọn họ cũng không biết thừa tướng đại nhân đến tột cùng gọi Lưu thị có mục đích gì, bởi vậy trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Hai người đem Lưu thị kéo trên mặt đất, cúi đầu thu liễm con mắt, “Tướng gia, người tới.” Động tác đem Lưu thị thả trên mặt đất vô cùng coi chừng, bởi vì hai người đột nhiên nhớ tới, hôn lễ thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn truyền khắp cả kinh thành, thừa tướng phu nhân kia đến Phong gia không phải là nữ nhi Lưu thị trước mắt này? Mặc dù không phải là con gái ruột nhưng dù sao cũng nuôi nàng một hồi, chẳng lẽ thừa tướng đại nhân là đặc biệt đến chiếu cố Lưu thị?
Nghĩ tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều có vài phần sợ hãi, bởi vì, giờ phút này trên người Lưu thị có thể nói là vết thương chồng chất, một thân tù phục màu trắng sớm đã nhuộm thành màu vàng buồn nôn, màu vàng trên người cũng không biết đến tột cùng là nhuộm cái gì dơ bẩn, tù phục kia có thể nói đã không thể che đậy thân thể, trên người từng đạo vết roi đánh nát, nhìn thấy mà giật mình, trên người bà ta có đất nhuộm đen còn có màu vàng buồn nôn, hơn nữa máu đỏ huyết sắc, sớm đã làm cho bà ta nhìn chật vật không chịu nổi.
Mà tóc của bà ta cũng không biết bao lâu chưa có rửa, dính rầu rĩ một luồng một luồng chung một chỗ, đứng gần còn có thể ngửi được trên người bà ta tản mát ra mùi vị rữa nát tanh tưởi.
Đang khi hai ngục tốt thấp thỏm không yên ổn sợ Phong Lam Cẩn sẽ trị bọn họ tội, Phong Lam Cẩn đột nhiên quơ quơ ống tay áo, “Các ngươi lui xuống trước đi đi.” Dừng một chút hắn lại nói, “Đem cửa gỗ kéo lên.”
Hình phòng nho nhỏ hòa cùng nhà tù, nhưng cũng có thể trở thành một không gian độc lập, bởi vì có một cái cửa gỗ trầm trọng, có thể ngăn cách cùng không gian phía ngoài.
Thiết kế như vậy cũng là có nguyên nhân.
Nếu trong phòng giam phạm nhân không nghe lời có thể đem bản cửa đẩy ra, sau đó kéo một phạm nhân trước mặt một đám phạm nhân tra tấn, có thể đưa đến tác dụng kinh sợ những người khác.
“Vâng, tướng gia!” Ba ngục tốt liếc mắt nhìn nhau vội vàng thở phào nhẹ nhõm lui xuống.
Lúc này Lưu thị mới nhìn thấy Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn, Vân Khanh mang theo lạnh lùng châm biếm nhìn Lưu thị khắp người chật vật, bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn nàng ánh mắt hoảng sợ, đột nhiên cười cười.
Nụ cười kia giống như Tu La bên trong Diêm la điện đi ra, mang theo khắp người sát khí, thân thể Lưu thị đột nhiên không thể ngăn chặn run lên.
Liền nghe thấy bên tai thanh âm tựa như ác ma ở trên không hình phòng lay động bồi hồi không tiêu tan. Lộ ra nhiều loại hình cụ giữa hình phòng cùng bàn ủi nóng hổi trong hỏa lò, càng lộ vẻ âm trầm kinh khủng.
“… Lưu thị, chúng ta rốt cục có thể triệt triệt để để tính một hồi…”