Edit: Trảm Phong
Hiền phi ở bên kia tính kế người đến thống khoái, chỗ Quý phi Phong Hiểu Ưu lại ấm áp hoà thuận vui vẻ, Phong Hiểu Ưu cùng đại tẩu nhà mình quan hệ có thể nói so với thân tỷ muội còn tốt hơn, nàng mặc dù thân là Quý phi, nhưng hành vi của mình lại không thể tự khống chế, vào cung gần hai mươi năm nàng cũng bất quá mới trở về nhà mẹ đẻ ba lượt mà thôi, trong cung yến hội mặc dù nhiều, nhưng là Đại ca nhà mình bảo vệ đại tẩu nàng quá rõ ràng, vì không để cho đại tẩu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, yến hội trong cung hắn có thể đẩy cũng sẽ thoái thác.
Cho nên, hai người đã lâu đều chưa từng gặp mặt. Hôm nay vừa thấy mặt tự nhiên là thân cận vô cùng, Phong Hân Duyệt hắc hắc cười nhìn mẫu thân của mình cùng cô cô, ở trong Vô Ưu cung cũng không có quy củ gì, nàng ngồi ở trên sập dài đá chân ăn điểm tâm.
Thật may là trong Vô Ưu cung đều là tâm phúc của Phong Hiểu Ưu, nàng cũng không sợ bị người nhìn đến, bất quá dù sao cũng là người trong nhà tâm sự nói chuyện, bởi vậy nàng liền phất phất tay để cho các cung nhân đều lui xuống.
“Đại tẩu, tẩu ngày hôm nay sao cũng tới tham gia cái yến hội bỏ đi này, ta nhớ được tẩu vô cùng chán ghét cái này.” Trọng yếu hơn là, Đại ca làm sao cho phép nàng tiến cung mạo hiểm?
Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn trên hai gò má có chút xinh xắn nổi lên một tia thần sắc tự hào cùng kiêu ngạo, “Đương nhiên vì con dâu ta, muội không biết a, con dâu ta thật đúng là nhu thuận hiểu chuyện. Ngày hôm nay ta tới đây chống đỡ tràng diện cho nàng đấy, bất quá ta thật đúng là chán ghét bộ dạng dối trá của mấy nữ nhân này, nguyên một đám cực kỳ chán ghét ta, hết lần này tới lần khác trên mặt lại là một bộ dạng nịnh bợ, hừ, không phải là ghen ghét ta sống tốt. Một đám trong ngoài bất nhất thật ghê tởm.”
Bởi vì Phong Hiểu Ưu tên cùng Phong Vô Ưu tên khá giống, cho nên Mạc Ngôn vẫn luôn gọi Phong Hiểu Ưu là tiểu Ưu. Hai người các nàng tại thời điểm không có người ngoài chưa bao giờ trọng nghi thức xã giao, đều gọi thẳng họ tên. Mạc Ngôn cùng trước khi nàng xuất giá phảng phất một ít biến hóa cũng không có làm cho trong lòng Phong Hiểu Ưu ấm áp, đồng thời lại là đau xót, kỳ thật nàng làm sao không hâm mộ.
Chỉ sợ cả triều đình này phàm là nữ tử cũng không có ai không hâm mộ Mạc Ngôn. Đại ca đem nàng làm trân bảo, cũng không để nàng chịu nửa phần ủy khuất, trong phủ càng không nhiều chuyện ngổn ngang chọc cho nàng thương tâm, sinh ra mấy hài tử mỗi người đều hiếu thuận, con lớn nhất lại là thiếu niên thừa tướng tuổi trẻ tài cao… Đồng thời chính nàng lại là một nhất phẩm phu nhân, thân phận như vậy, địa vị như vậy lại có gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy, chỉ sợ dù là hoàng hậu đều hâm mộ nàng.
“Đại tẩu, nếu không thích, sau này cũng đừng có đến hoàng cung, trong nội cung quá hỗn loạn, nguy hiểm, tẩu là nữ chủ nhân Phong gia chúng ta, nhớ lấy tuyệt đối phải bảo vệ tốt chính mình, chớ có làm cho Đại ca cùng Cẩn nhi lo lắng.”
“Muội yên tâm, ta đều hiểu.” Mạc Ngôn cũng không ngốc, chỉ là bình thường không thích tính kế người khác, không muốn che giấu ý nghĩ của mình thôi, nàng cũng là cô gái trong đại gia tộc ra ngoài, nếu là một ít tâm cơ cũng không có đã không thể sống đến bây giờ. Lúc này nghe được Phong Hiểu Ưu nói như vậy, nhớ tới Phong Nhiễm Mặc trong nhà, môi nàng không tự giác vẽ ra một nụ cười thản nhiên, “Coi như là vì đại ca muội ta cũng sẽ bảo vệ mình.”
Nàng mặc dù rất ít quản sự trong phủ, nhưng người trong phủ còn chưa có dám hố nàng. Vì cái gì?! Bởi vì hai cái trụ cột trong nhà Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn đều coi nàng như chí bảo, Phong Nhiễm Mặc tự nhiên không cần nhiều lời, hận không thể đem Mạc Ngôn nhu tiến trong cốt nhục vĩnh viễn không chia lìa mới tốt, mà Phong Lam Cẩn đối với nương hắn lại càng dung túng, mọi việc chỉ cần Mạc Ngôn thích, hắn liền tìm cách vì nàng lấy được.
Khi còn bé, hắn bệnh nặng trong người hai chân lại tàn tật, tính tình rất là không tốt, thường xuyên làm Mạc Ngôn phát giận, thậm chí từng có một đoạn thời gian quan hệ giữa Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc rất là căng thẳng, cũng là vì như thế.
Sau này hiểu chuyện, Phong Lam Cẩn liền không còn làm cho Mạc Ngôn chịu bất kỳ ủy khuất nào. Lúc đệ đệ muội muội còn nhỏ còn giúp nàng bảo bọc đệ đệ muội muội lớn lên, có chút nguyên do trong đó chính là vì thế.
Cho nên, không chỉ là Hiền phi, quá nhiều người biết rõ hai nam tử Phong gia xem trọng Mạc Ngôn cỡ nào, cho nên nếu Mạc Ngôn rơi vào trong tay họ, Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn liền chỉ có nước tước vũ khí đầu hàng.
Bất quá cũng là bởi vì phần coi trọng này, cho nên Khánh Viễn Đế vẫn luôn không dám ra tay đối với Mạc Ngôn, bởi vì, chính là sợ chọc giận Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc, nếu thật muốn liều cá chết lưới rách, bất quá là lưỡng bại câu thương mà thôi, Khánh Viễn Đế cũng sẽ không để loại chuyện như vậy phát sinh.
Cho nên, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không động bất cứ người nào của Phong gia. Người Phong gia quá trọng tình cảm, có đôi khi Phong Hiểu Ưu cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, trọng tình cảm liền ý nghĩa có uy hiếp, một khi bị bắt lấy uy hiếp, vậy thì cách tử kỳ không xa…
Phong Hiểu Ưu yên lặng một lát mới chậm rãi nói, “Đại tẩu, hiện nay tình huống trong cung rất không ổn định, tẩu hẳn cũng từ chỗ Đại ca nghe được một chút tin tức, Ngũ hoàng tử Quân Mạc hai ngày này sẽ từ biên quan trở lại, hắn mà về, trong lòng Hiền phi nhất định là sẽ không yên tâm, cho dù là vì vững chắc địa vị thái tử, nàng ta khẳng định cũng sẽ làm một ít chuyện, ta sợ mọi người không cẩn thận cuốn vào chuyện này. Quân Ngạo cùng Quân Mạc ai đều không phải là chủ nhân dễ đối phó, mọi sự gần đây phải coi chừng, nếu không có chuyện gì ngàn vạn không cần qua lại trong cung, nếu có phi tử thiết yến, có thể đẩy thì thoái thác. Nghĩ cũng biết, Thục phi đến lúc đó tất nhiên sẽ vì Quân Mạc mở tiệc đón gió tẩy trần, nói là đón gió tẩy trần, còn không phải là muốn mời một số người đến lôi kéo một chút, nếu là đến yến tiệc của nàng ta chỉ sợ cũng bị nữ nhân Phương Ngữ Yên kia hiểu lầm cùng ghi hận, cho nên đại tẩu gần đây phải phân phó người trong phủ thận trọng từ lời nói đến việc làm. Thời điểm mẫn cảm này ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì mới tốt.”
Hai tay nàng đặt ở trên mặt bàn vê khăn, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục trầm giọng nói, “Đại tẩu, ta biết rõ tẩu thích Vân Khanh, nhưng nữ tử Vân Khanh này cũng không thể không phòng, ta ở trong cung nhiều năm như vậy âm mưu quỷ kế thấy nhiều lắm, vạn nhất… Ta là nói vạn nhất, vạn nhất nàng là gian tế thái tử phái đi, mọi người tín nhiệm nàng như vậy, chẳng phải là đem Phong gia đẩy vào trong hố lửa sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Ngôn liền nhạt xuống.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, cầm tay Phong Hiểu Ưu, chăm chú nhìn nàng, “Tiểu Ưu, ta biết rõ muội làm hết thảy cũng là vì Phong gia suy nghĩ, nhưng là ta chỉ có thể nói cho muội biết, Khanh nhi là con dâu của ta, ta rất tin tưởng nàng, không chỉ như vậy, đại ca muội cùng Cẩn nhi cũng rất tin tưởng nàng. Muội có thể nói tâm tư ta thô nhìn người không rõ, nhưng là Cẩn nhi cùng đại ca muội đều trà trộn ở trong quan trường bao nhiêu năm, làm sao có thể để gian tế lẫn vào quý phủ của chúng ta, muội cho dù không tin Khanh nhi, cũng nên tin tưởng Đại ca muội cùng Cẩn nhi mới phải.”
Phong Hiểu Ưu hơi sững sờ, con ngươi chuyển biến mấy lần, rốt cục khe khẽ thở dài một hơi, nàng cười khổ nói, “Ngược lại là ta chui vào ngõ cụt.” Cũng bởi vì thân phận trước kia của Vân Khanh, cho nên nàng đối với Vân Khanh vẫn luôn không thể không phòng, dù sao trước đây Vân Khanh đã từng khăng khăng một mực đối với Quân Ngạo như vậy, yêu một người, làm sao có thể nói không thương liền không thương, trừ phi bên trong là có âm mưu!
Cho nên nàng mới có thể vẫn luôn phòng bị Vân Khanh.
Nàng thở dài đem trọc khí phun ra, trên mặt lúc này thả lỏng rất nhiều, nàng như thế nào đã quên, Đại ca cùng Cẩn nhi cũng không phải là ngồi không a, nếu Vân Khanh thật là tâm hoài bất quỹ Cẩn nhi cùng nàng chung giường chung gối làm sao có thể không phát hiện được, đây là nói quan tâm sẽ bị loạn!
“Tiểu Ưu, những năm này ủy khuất muội…” Mạc Ngôn nhìn Phong Hiểu Ưu những năm gần đây không gặp mặt trên mặt hơi có chút mệt mỏi, há có thể không biết nàng ở trong cung sinh hoạt gian khổ, cô gái Phong gia vẫn luôn như vậy, bị hoàng đế nghi kỵ, cả đời đều không chiếm được chồng mình khuynh tâm đối đãi, cho nên bọn họ mới có thể nhạy cảm mới có thể phòng bị khắp nơi. Đơn giản là vì trong cung quá mức hắc ám, các nàng… đã quen đối đãi người như vậy a!
Nếu có khả năng, ai không nghĩ sống thanh bạch đơn giản, cùng người yêu bạch đầu giai lão, dù không có tiền vàng danh lợi, đó cũng là tốt.
Chỉ là nữ nhi Phong gia đã nhất định phải bi ai, bởi vì các nàng nhất định phải vào cung, cho nên tất cả tình cảm đều chỉ có thể ẩn dấu toàn bộ. Cũng tỷ như tiểu Ưu, lúc nàng chưa vào cung rõ ràng có nam tử tình đầu ý hợp, nhưng vì gia tộc, không thể không vào cung làm phi, hoặc là nên nói là vào cung làm con tin, hoàng đế cũng chỉ có đem một người Phong gia nắm ở trong lòng bàn tay mới sẽ không luống cuống.
Phong Hiểu Ưu sửng sốt, nàng cúi đầu đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, cũng trong nháy mắt ngẩng đầu lên biến mất, ngược lại biến thành nụ cười dịu dàng hiền hòa, nàng cũng xoa lên mu bàn tay Mạc Ngôn, hốc mắt lại hơi có chút đỏ, “Đại tẩu, chỉ cần Phong gia tốt, chỉ mọi người đều tốt…”
Hốc mắt Mạc Ngôn cũng đỏ hồng.
Bên kia Phong Hân Duyệt ăn điểm tâm cũng không cảm giác được điểm tâm ngon miệng, nàng ho nhẹ một tiếng, cố gắng đem không khí trong phòng làm cho sinh động một chút, nhìn hai nữ tử đều nhìn nàng, nàng có chút thẹn thùng vuốt vuốt mái tóc, “Ách, nương, cô cô, đại tẩu ta rất lợi hại, thời điểm tẩu ấy ở nhà mẹ đẻ đã đem Đại phu nhân kéo đổ, tẩu ấy nhất định là nữ chủ nhân ưu tú nhất Phong gia chúng ta, nhất định cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Phong gia chúng ta, chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may a.”
Phong Hiểu Ưu lắc đầu than nhẹ, quả nhiên vẫn là quá trẻ tuổi a, nguy cơ đã ở trước mắt lại còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Quân Ngạo cho tới bây giờ còn chưa cưới chính phi, hắn chờ là ai?!
Nếu nói trước kia là vì thế lực sau lưng Vân Khanh, Bạch gia không chào đón Vân Khanh làm Quân Ngạo cùng Hiền phi bỏ qua viên cờ Vân Khanh này, nhưng là điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ không tìm người khác thay thế a.
Mà người kia… Phong Hiểu Ưu khẽ cau mày lại, mặc dù nàng không muốn nghĩ như vậy, lúc này cũng không thể không nghĩ, nữ nhi Phong gia đều là nàng dâu hoàng thất, hôm nay Hân Duyệt cũng đã đến tuổi thành thân, vị trí chính phi của Quân Ngạo lại đúng lúc trống… Nàng sợ Hiền phi cùng Quân Ngạo đánh chính là cái tính toán này a.
Hết lần này tới lần khác nha đầu kia một ít giác ngộ cũng không có, cũng không có biện pháp nghĩ đối sách vì chính mình giải lo. Ai! Phong Hiểu Ưu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, chỉ sợ nàng một ít ý tưởng cũng không có ý chứ.
Bất quá… con ngươi Phong Hiểu Ưu run lên, nàng đã rơi vào tình cảnh lúng túng như hôm nay, cho nên coi như là liều mạng này, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để cho Hân Duyệt tái diễn đường xưa của nàng.
Yến hội hôm nay có lẽ là cơ hội!
Nghĩ như vậy Phong Hiểu Ưu cười, nàng cười nói, “Yến hội cũng sắp bắt đầu, ta cũng hồi lâu chưa cùng một đám người náo nhiệt một chút, đại tẩu, Hân Duyệt, đợi lát nữa ta và các ngươi cùng đi chứ.”
Phong Hân Duyệt cùng Mạc Ngôn đều có chút kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, Phong Hân Duyệt vỗ tay cổ vũ nói, “Cô cô, người sớm nên đi ra ngoài theo chúng ta náo nhiệt một chút, tính tình người chính là quá buồn bực, suốt ngày như vậy không phải là có chuyện thì sẽ là buồn chết người, đợi lát nữa Hân Duyệt mang theo người đi dạo tứ phía.”
Phong Hiểu Ưu bật cười, nghe lời này giống như Hân Duyệt so với nàng còn quen thuộc hoàng cung hơn.
Nàng lập tức gọi nữ quan tới thay nàng trang điểm ăn mặc, dù sao cũng là cung yến, một đám quý phu nhân đều ở đó, nàng cũng không nên mặc quá trắng trong thuần khiết, làm như vậy không chừng ngày hôm sau sẽ truyền ra các loại lời nói quý phi thất sủng, bệ hạ ra tay đối phó Phong gia.
Nàng đi ra ngoài cũng là tốt, có nàng ở đó, chắc hẳn Hiền phi cũng không dám làm chuyện xấu quá bừa bãi, cũng có thể để cho nàng thuận tiện nhìn một chút Vân Khanh kia đến cùng có tốt đúng như trong miệng đại tẩu cùng Hân Duyệt nói hay không.
Nàng ngược lại hơi có chút mong đợi.
Cung yến là giờ Tỵ bắt đầu, mấy người tới sớm, cho nên thời gian cũng rất dư dả, biết rõ yến hội ngày hôm nay quy mô cũng rất lớn, Phong Hiểu Ưu liền mặc quý phi chính trang, cung trang ửng đỏ sắc, làn váy uốn lượn, quần áo mùa hè cổ áo không cao không thấp, đúng lúc lộ ra cổ nàng thon dài trắng nõn, khuôn mặt nàng tương đối nhu hòa, phụ trợ bộ quần áo này cùng vẽ trang dung hơi có chút đậm đặc, nàng mặt lạnh không nói gì, toàn thân tự có một phen uy nghi. Điểm này Phương Ngữ Yên xuất thân không mấy cao quý vĩnh viễn đều không học được.
Chờ Phong Hiểu Ưu chuẩn bị xong thời gian cũng không còn nhiều lắm, Phong Hân Duyệt dùng khăn tay đem một chút điểm tâm đặt ở trong tay áo mang đi, nàng lau một chút mảnh vụn điểm tâm nơi khóe miệng, cười hì hì nói, “Trong nội cung điểm tâm ăn rất ngon, ta mang về một chút cho tiểu Ưu ăn.”
Mạc Ngôn cùng Phong Hiểu Ưu bất đắc dĩ cười cười, Mạc Ngôn cười phần lớn là sủng ái, Phong Hiểu Ưu cười lại nhiều vài phần sầu lo.
Tính tình đơn thuần như vậy a…
Quý phi xuất hành tự nhiên không phải phi tử bình thường có thể so sánh, cung nữ ma ma đi theo bên người nàng liền có hơn mười người, đoàn người tầng tầng lớp lớp từ Vô Ưu cung xuất phát thẳng hướng Ngự Hoa Viên.
Trong nháy mắt vừa xuất cửa cung, Phong Hiểu Ưu đưa tay kéo lại ống tay áo Mạc Ngôn, nàng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hơi khẩn cầu nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn hiểu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng, có thâm ý nói, “Muội yên tâm, hắn rất tốt, ta trở về cùng tướng công nói, để cho hắn tìm cơ hội cho hai người gặp mặt một lần.” “Hắn” này cũng không ai biết đến tột cùng là chỉ ai.
“Không!” Phong Hiểu Ưu vội mở miệng ngăn lại, giọng nói cơ hồ cũng coi là bén nhọn, nàng nhìn Mạc Ngôn thân thể hơi ngu ngơ, gấp rút thả giọng nói mềm nhũn, “Quá mạo hiểm, sơ sẩy một cái sẽ mang đến họa sát thân hắn, ta mười sáu năm nay đều nhịn được, còn sợ nhịn không được nữa sao.”
Mạc Ngôn nghe vậy than khẽ, một khắc kia xuất cửa cung nàng tự phát lùi sau Phong Hiểu Ưu nửa bước, cùng nàng cùng đi đến Ngự Hoa Viên.
Mà giờ khắc này, Vân Khanh lại nằm mơ cũng không nghĩ ra, nàng thế nhưng ở trong ngự hoa viên lần nữa đụng phải Quân Ly…