Edit: Trảm Phong
“Lãnh thị, nếu như ngươi đem chứng cớ Lưu thị phạm tội giao ra đây, ta có thể cho ngươi chết bớt đau nhức một chút!”
Lãnh má má cuộn thành một đoàn, nức nở nghẹn ngào trên mặt đất, Vân Khanh kề sát vào xem mới nhìn thấy gò má bà ta sưng đỏ một mảnh, bất quá cái cằm đã mạnh khỏe, tối thiểu nói chuyện không thành vấn đề.
“… Lão nô nói những lời kia bất quá là vì trả thù đại phu nhân đem lỗi lầm toàn bộ đều đẩy tới trên người ta, ta luôn luôn một lòng cùng đại phu nhân, làm sao có thể lưu lại chứng cớ phạm tội của bà ta, đây không phải là ngay cả đường lui của mình cũng phá hỏng sao?” Lãnh má má nói chuyện có chút mệt mỏi, sau khi nhận thức thủ đoạn của Vân Thường bà ta cũng không dám cầu xin có thể lưu lại một mệnh nữa, nửa câu cũng không dám giấu giếm, chỉ cầu Vân Thường có thể cho bà ta thống khoái.
Sắc mặt Vân Thường hung hăng biến đổi, “Ngươi nói là ngươi căn bản cũng không có chứng cớ chứng minh Lưu thị đã từng sát hại những người kia?”
Lãnh má má sợ hãi gật đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn Vân Thường, sợ hắn một giây sau sẽ xông lại làm cho bà ta nhận hết thống khổ, bà ta buồn bã nói, “Đại phu nhân mặc dù là người xung động chút, nhưng làm việc lại giọt nước cũng không lọt, những năm gần đây người biết rõ chân tướng một ít chuyện đều bị bà ta trong tối ngoài sáng loại trừ sạch sẽ, nếu muốn tìm chứng cớ nào có dễ dàng như vậy.” Bà ta xuyên thấu qua ánh nến u ám nhìn ra Vân Thường biến sắc, đáy mắt thoáng hiện lên dấu vết thị huyết, vội vàng trả lời, “Ta mặc dù không có chứng cớ phạm tội của đại phu nhân, nhưng là Lâm má má có, bà ta nhất định có!”
Lãnh má má run rẩy thanh tuyến, “Thời gian Lâm má má đi theo đại phu nhân so với ta dài hơn, hơn nữa bà ta làm người khéo đưa đẩy, cho tới bây giờ đều không phải là tâm phúc của đại phu nhân, một người thông minh như vậy, tất nhiên lưu lại một tay cho mình, trong tay bà ta nhất định là có chứng cớ phạm tội của đại phu nhân!”
“Còn có cái manh mối gì?!”
“Còn có…” trên mặt Lãnh thị đều là mồ hôi lạnh, tứ chi đều không thể nhúc nhích, mặt thê thảm tái nhợt hồi tưởng đến những người đại phu nhân hại qua, nhưng là càng nghĩ đầu óc càng thành một mảnh hỗn loạn cùng trống rỗng. Bà ta thảm mặt tái nhợt nhìn xem sắc mặt Vân Thường càng ngày càng bất thiện, trong đầu đột hiện linh quang, “… A! Ta nghĩ tới, ta nghĩ tới!”
“Nói!”
“Lão gia có nhớ một đứa nha hoàn gọi Lục Vu bên cạnh Đại di nương trước kia hay không. Năm đó đại phu nhân mưu hại Đại di nương đã từng bị Lục Vu bắt gặp, đại phu nhân tại chỗ liền động sát tâm, chỉ là Lục Vu cũng là người thông minh, sau ngày đó liền chạy ra Vân phủ, đại phu nhân phái sát thủ ra ngoài đều không tìm được nàng, nếu là… Nếu là lão gia có thể phái người tìm được nàng, nàng khẳng định cũng có có thể chứng minh đại phu nhân phạm tội…” Lãnh thị mặt vàng như giấy, nhìn sắc mặt Vân Thường không có chuyển biến tốt đẹp, bà ta đột nhiên khóc thảm nói, “… Lão gia, lão nô thật sự chỉ biết như vậy, cầu xin ngài cho nô tỳ thống khoái đi…”
“Cho ngươi thống khoái?” Vân Thường chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt hắn không có một tia tình cảm nhìn Lãnh thị, trong mắt thoáng hiện lên một tia trầm thống, tiếng nói ám ách, “Lúc trước thời điểm ngươi hại thê nhi ta có thể tưởng tượng qua sẽ có hôm nay?” Hắn đột nhiên nói, chân lại một cước đá bay Lãnh thị, thân thể Lãnh thị như lá rụng run rẩy trong gió, thoáng cái đụng vào tấm thép trầm trọng, cả tiểu hắc ốc đều phát ra một hồi oanh minh mãnh liệt, đinh tai nhức óc.
Lãnh thị bị đả thương phế phủ cùng nội tạng, phun ra một búng máu, đau ngay cả rên rỉ cũng không thể.
“Có từng nghe qua một loại hình phạt. Gọi là kết án?” Vân Thường chậm rãi đến gần Lãnh thị, trên mặt thoáng hiện lên thị huyết âm ngoan.
Lãnh má má vốn phục trên mặt đất thân thể không có động tĩnh, nghe lời này thế nhưng mãnh liệt run rẩy, tứ chi bà ta cũng không thể động, chỉ có thể “Ô ô” gào thét, “… Không cần phải…”
Vân Thường khinh thường nhìn lại bà ta, từ một góc âm u lấy ra một bộ thập tự giá cùng mười mấy cái đinh dài ngắn, còn có một thiết chùy lớn.
Vân Khanh để cho Chu má má giữ ở ngoài cửa, nàng vốn từ trong địa ngục bò ra, cái hình pháp gì đều ở trong phạm vi tinh thần nàng thừa nhận, nhưng Chu má má dù sao cũng là thường nhân, đối diện với mấy cái này khẳng định không chịu nổi.
Nhưng mà, Chu má má cũng là người tính tình quật cường, bà biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng chính là quật cường không chịu rời đi, giọng nói kiên định trước nay chưa có, “Tiểu thư, lão nô không thể đích thân giết đại phu nhân thay phu nhân cùng thiếu gia báo thù, hôm nay tất muốn nhìn tận mắt lão gia đích thân tự tay đâm nanh vuốt đại phu nhân, coi như… Người coi như là thành toàn ta đi.”
Vân Khanh ai thán một tiếng, cái gì cũng không có nói. Lại nói tới, ấn tượng của nàng đối với mẫu thân còn không có sâu như Chu má má, nàng dù biết mẫu thân yêu nàng, nhưng dù sao thời gian chung đụng có hạn, Bạch U Lan lại là tại thời điểm nàng ba bốn tuổi rời đi nhân thế. Nàng đối với Bạch U Lan kỳ thật cũng không có tình nghĩa mẹ con quá mức thâm hậu. Bất quá nàng biết rõ mẫu thân yêu nàng, cho nên muốn thay mẫu thân báo thù, như vậy là được rồi.
Vân Khanh không khuyên nhiều, ngay cả nàng đều muốn nhìn tận mắt Lãnh thị chết, Chu má má cùng mẫu thân tình cảm hai mươi ba mươi năm, khẳng định cũng đối với bà ta hận thấu xương.
“Không cần phải…”
Vân Thường không chút nào để ý cầu xin tha thứ, cầm lấy cái thập tự giá kia cắm trên mặt đất, sau đó đem hai tay Lãnh thị mở ra xích vào trên thập tự giá.
Kết án, danh như ý nghĩa, chính là cầm lấy đinh đem một người sống đóng ở trên thập tự giá, hơn nữa đóng vào đâu mà không đau chết, bất quá mặc dù đau đổ máu cũng rất ít, đến cuối cùng hai ba mươi cây đinh đều dùng hết rồi, người có thể còn sống.
Toàn thân là máu treo ở trên thập tự giá, trường cảnh kia… Có thể sinh sinh dọa chết một nam tử trưởng thành!
Vân Thường cầm lấy thiết chùy, hắn chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng là lúc này làm lại tương đối thành thạo, không biết ở trong lòng thực hành bao nhiêu lần mới có thể đạt tới trình độ như vậy. Vân Khanh cảm giác được thân thể Chu má má bên cạnh hết sức căng thẳng, tính an ủi vỗ cánh tay của bà.
Một chùy nghiêm trọng xen lẫn rú thảm cơ hồ muốn xé rách cổ họng, bà tử canh giữ ngoài cửa tiểu hắc ốc liếc mắt nhìn nhau mạnh mẽ rùng mình một cái.
“A a a – -” Lãnh thị hô đau cuống họng cũng rách, dây thanh cũng hư hao, đinh sắt xuyên thấu xương cốt, đâm xuyên qua thân thể, đầu đinh bén nhọn liên tục xuyên thấu thập tự giá dưới người bà ta. Bà ta ngay cả kêu đều kêu không được, sau mỗi lần ngất đi lại lần nữa bị đau đớn bén nhọn tỉnh lại, tới tới lui lui phản phản phục phục…
Sắc mặt Chu má má trắng bệch, lại trừng to mắt gắt gao nhìn một màn này, bà khẩn trương hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay vô ý thức đâm rách lòng bàn tay cũng không phát giác.
Vân Khanh nghe âm thanh nức nở nghẹn ngào như dã thú nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thấy một màn như vậy nàng chợt nhớ tới ở tiền thế trước khi nàng chết phải nhận thống khổ, khi đó tứ chi nàng cũng sinh sinh bị bẻ gãy, độc dược kia vào phế phủ, phát ra tiếng hủ thực (ăn mòn) hưng phấn, nàng đến bây giờ đều không quên được.
Đáy mắt nàng một mảnh đỏ máu, gắt gao nhìn Lãnh thị đã không có ý thức, con ngươi của bà ta đã tan rã, giữa hắc ốc, chỉ có âm thanh đinh găm vào xương có thể nghe rõ ràng, hồi âm kia ngột ngạt nện ở lòng mỗi người, thật lâu không tiêu tan…
Lãnh thị đã kêu không ra tiếng, toàn thân bà ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cả người giống như là mới vớt ra từ trong nước, mồ hôi tinh mặn ngâm miệng vết thương làm cho bà ta thừa nhận hành hạ càng thêm thống khổ. Bà ta hô hút cũng đã không thể nghe thấy, chỉ có thể từ mỗi một lần cái đinh đánh xuống có thể nhìn ra thân thể của bà ta khẽ chấn động, chứng minh bà ta còn sống.
Hai mươi sáu cây đinh đóng xong Lãnh thị vẫn còn sống như cũ, khóe mắt chảy ra vài giọt huyết lệ, bởi vì thống khổ quá sâu, bà ta kêu không lên tiếng chỉ có thể trừng to mắt thừa nhận, khóe mắt bởi vì không chịu nổi đau đớn đã vỡ ra, giọt giọt huyết lệ kia giống như là sám hối sai lầm bà ta đã từng phạm phải.
Chu má má không chịu nổi kinh hãi như vậy, rốt cục vẫn phải hôn mê bất tỉnh, Vân Khanh vươn tay lên đỡ Chu má má, nàng nhíu mày nhìn Lãnh thị cả người vẫn run rẩy như cũ, biết rõ bà ta đã vào trạng thái sắp chết, ngửi ngửi trong không khí truyền đến vị rỉ sắt cùng mùi máu tươi nồng đậm, dưới chân của bà ta sớm đã chảy đầy một vũng lớn máu tươi, thật không biết trên người một người đến tột cùng có bao nhiêu máu có thể chảy như vậy.
“Phụ thân, kỳ thật hành hạ bà ta cũng sẽ không làm cho trong lòng người nhẹ nhàng chút nào.” Vân Khanh nhàn nhạt nhìn Vân Thường, sắc mặt của hắn vẫn âm u như cũ, thời điểm nhìn người phảng phất nhiều hơn sát ý điên cuồng, thời điểm ánh mắt chạm đến Vân Khanh thế nhưng cũng có một chút thấu xương, một hồi lâu sau lý trí khôi phục hắn mới chậm rãi rời ánh mắt, đối với lời Vân Khanh nói hoảng như không nghe thấy.
“Ta không biết vì cái gì người yêu mẫu thân như vậy lại đối với ta tàn nhẫn như thế, cũng không biết người làm như vậy đến tột cùng có cái đạo lý gì, càng không biết người yêu mẫu thân sâu như thế tại sao lại cưới vô số thê thiếp, ta chỉ biết là, nếu mẫu thân thật sự yêu người giống như ta nghe nói, chứng kiến bộ dáng người lúc này nhất định sẽ chết không nhắm mắt!” Nàng tận lực nhấn mạnh bốn chữ chết không nhắm mắt kia, quả nhiên thấy thân thể Vân Thường khẽ chấn động, Vân Khanh nói tiếp, “Ta cũng không phản đối chuyện dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ cừu nhân, nhưng tối thiểu nhất là thời điểm hành hạ bọn họ ta có thể có được khoái cảm mới là đáng giá. Mà mẫu thân, bà cần kỳ thật không là người hận thù đố kị, bà cần là công bình!”
Vân Khanh nói đến thế, nàng nhìn Vân Thường một hồi lâu, lại nhìn một chút Lãnh thị trên mặt đất đã không một tiếng động, lạnh lùng dời đi ánh mắt từ trên người bà ta, cuối cùng mới đỡ Chu má má chậm rãi rời đi.
Mới vừa từ tiểu hắc ốc đi ra con mắt Vân Khanh bị đâm đau, lại quật cường như cũ ngẩng đầu nhìn mặt trời sáng chói, nàng mê muội một hồi, chờ đợi mê muội qua đi liền cảm giác được nhiệt độ ánh mặt trời phát ra.
Nàng cùng Vân Thường có chút khác nhau, nàng hận sẽ báo thù mà không từ thủ đoạn nào, nhưng là một ít tia ấm áp trong lòng lại chưa bao giờ biến mất. Mà Vân Thường… Nội tâm của hắn sớm đã bị cừu hận ăn mòn, chỉ xem thủ đoạn tra tấn Lãnh thị liền có thể biết, cừu hận trong lòng hắn sớm đã đem hắn bao phủ.
Vân Khanh nhẹ nhàng thở dài, bất kể như thế nào, hiện tại lại giải quyết một kẻ! Chết một Lãnh thị, sẽ có vô số người có thể nhắm mắt!
Đỡ Chu má má trở về viện tử, dọc theo đường đi cự tuyệt tất cả mọi người trợ giúp, nàng trở về vào trong viện thấy Tử Khâm mới đem Chu má má hôn mê bất tỉnh giao vào trong tay của nàng.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?” Tử Khâm thấy Vân Khanh kinh hãi, trên mặt Vân Khanh mang theo mệt mỏi rõ ràng, mà sắc mặt Chu má má lại càng một tia huyết sắc cũng không có, xem ra giống như là chịu kích thích cực lớn. Tử Khâm biết tính tình tiểu thư nhà mình, vô luận phát sinh chuyện gì cũng có thể trước núi Thái Sơn sụp đổ mà không biến sắc, vừa rồi đại phu nhân bị đạo thánh chỉ kia cứu, sắc mặt của nàng cũng không có khó coi như vậy.
Tử Khâm không biết, trải qua chuyện tình Lãnh thị vừa rồi, nàng nghĩ tới chính mình kiếp trước, trí nhớ của kiếp trước nàng cả đời này cũng không muốn đụng chạm, mà một khắc vừa rồi lại giống như hồng thủy mãnh thú tùy ý phóng tới tứ chi toàn thân nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, mệt đến ngay cả nháy mắt mấy cái đều cảm thấy khó khăn.
“Ta đi nghỉ ngơi một chút, không nên quấy rầy ta…” Đem Chu má má giao vào trong tay Tử Khâm, Vân Khanh thản nhiên nói, “Chu má má quá mệt mỏi, ngươi đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tử Khâm thấy sắc mặt Vân Khanh khó coi cũng không dám hỏi nhiều, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Khanh dựa cột từng bước một đi vào trong nhà, vừa chạm đến giường lớn thân thể nàng liền nghiêng một cái, ngược lại ở trên giường bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng không có một ai đột nhiên lóe ra một nam tử tử y cẩm bào, hắn nhìn bộ dáng Vân Khanh đáy mắt thoáng hiện lên một tia thương tiếc cùng đau lòng, ngón tay như điện điểm huyệt ngủ của nàng, động tác dịu dàng thoát giầy thêu cùng áo ngoài của nàng, giúp nàng tinh tế dịch tốt góc chăn, kéo rèm cửa sổ liền nhanh chóng lách mình rời đi, phảng phất như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua.
Vân Khanh vào sáng sớm ngày thứ hai mới tỉnh lại, một khắc thanh tỉnh kia nàng hơi sững sờ, mở cửa sổ ra có dương quang gai mắt xuyên thấu rèm cửa sổ chiếu vào trong giường, Vân Khanh ngồi ở trên giường sững sờ chốc lát, lúc này mới nhàn nhạt đứng dậy.
Vén lên màn cửa sổ, chân không giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch, dưới chân truyền đến cảm giác mát làm cho đầu óc nàng thoáng thanh tỉnh một chút. Vân Khanh nhìn chính mình chỉ mặc áo đơn, trong lòng thoáng thở dài, xem ra tối hôm qua Tử Khâm vẫn không yên lòng mình cho nên mới vào trong phòng xem nàng.
Trong phòng tựa hồ có hạnh hương nhàn nhạt quen thuộc, Vân Khanh hơi sững sờ lập tức cười khổ lắc lắc đầu, xem ra mình thật sự có hảo cảm đối với Phong Tuyệt Trần… Dựa vào khứu giác hư ảo liền thoáng cái liên tưởng đến hắn.
Dùng sức kéo cửa phòng ra, ánh mặt trời phía sau tiếp trước tràn vào, nàng bị kia ánh sáng chói mắt đâm khẽ nheo mắt.
“Tiểu thư…” Nghe được thanh âm Tử Khâm từ trên ghế thêu đứng lên, nàng từ sáng sớm ngày hôm nay đã an vị bên cửa thêu hà bao chờ Vân Khanh tỉnh lại, tối hôm qua Vân Khanh bảo nàng không nên quấy rầy, nàng xem bộ dáng tiểu thư liền thật sự không dám vào nhà, lúc này thấy Vân Khanh hoàn hảo vô khuyết xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa sắc mặt cũng đỏ thắm hơn tối hôm qua chút ít, lúc này mới yên tâm. Đem hà bao trong tay đặt ở trong rổ thêu, Tử Khâm thấy Vân Khanh chân không, mi tâm hơi nhíu, “Tiểu thư, mặc dù đã đến mùa hè, nhưng trên mặt đất rất lạnh, người như vậy sẽ cảm lạnh.”
Nói xong, nàng đã nhanh chóng vào phòng, thay Vân Khanh cầm một đôi giày thêu mềm mại đi cho Vân Khanh, vừa mặc vừa càu nhàu, “Tiểu thư, người là tiểu thư khuê các, bộ dáng như vậy là không đúng, có cô gái nào lại chân không ra khỏi phòng, nếu bị người thấy danh tiếng tiểu thư có thể sẽ bị phá hủy…”
Vân Khanh nhàn nhạt giật nhẹ khóe môi, nhếch môi cười, “Tử Khâm a, ngươi thật sự là càng ngày càng dài dòng…”
Ngày giờ Tử Khâm đi theo Vân Khanh cũng không ngắn, nhìn ra Vân Khanh lúc này là nói giỡn, nàng làm bộ dạng hung ác, nghịch ngợm le lưỡi, “Nô tỳ cũng là vì tiểu thư tốt!”
“Chu má má tỉnh chưa?”
Tử Khâm nghe vậy liền nhíu lông mày, nhìn Vân Khanh muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Tử Khâm ấp úng nói.”Tỉnh là tỉnh, nhưng chẳng biết tại sao tinh thần Chu má má rất hoảng hốt, hơn nữa sắc mặt rất khó nhìn.” Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, “Tiểu thư. Có muốn giúp Chu má má thỉnh một đại phu xem cho bà hay không?”
Vân Khanh than khẽ, “Không cần, Chu má má là tâm bệnh, tự mình nghĩ thông liền không sao, ngày hôm nay đừng để cho Chu má má làm việc, ngươi đi bảo bà nghỉ ngơi thật tốt, nói ta cho bà nghỉ một ngày.”
“Vâng. Tiểu thư!” Tử Khâm nhanh chóng đáp một tiếng, nàng từ nhà trong xuất ra xiêm y mặc cho Vân Khanh, “Tiểu thư, người từ tối qua đến bây giờ đều chưa dùng cơm, có muốn Tử Khâm đi phòng bếp bảo đầu bếp làm một chút hay không? Ta phân phó bọn họ hầm cho tiểu thư một chén cháo loãng, tiểu thư có muốn uống một chút hay không?”
Vân Khanh lắc lắc đầu, “Ta hiện tại không có khẩu vị!”
“Tiểu thư – – ”
“Chuyện gì vội vàng hấp tấp vậy?” Tử Khâm cau lại đầu mày nhìn xem, nàng biết rõ tiểu thư luôn luôn không thích ồn ào, cho nên giọng nói mang chút trách cứ, “Vội vàng hấp tấp như vậy làm cái gì, xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Bổng Chùy trắng bệch không thấy một tia huyết sắc, nàng kịch liệt thở hổn hển, một hồi lâu mới thở lại bình thường, trong ngôn từ còn mang theo hoảng sợ.
“Vừa rồi nô tỳ nghe nói lão gia đem Lãnh má má đưa đến trong sân đại phu nhân.”
“Lãnh má má không phải là bị lão gia khóa trong tiểu hắc ốc sao?” Tử Khâm không hiểu nói, sắc mặt lập tức khẽ biến, “Chẳng lẽ là vì thánh chỉ bệ hạ đến, cho nên lão gia chẳng những tha đại phu nhân, ngay sau đó còn đem Lãnh má má cũng tha thứ rồi?”
“Không! Không phải thế!”
“Vậy đến tột cùng là thế nào, ngươi nói mau a?”
“Lãnh má má bị kết án, bị hai mươi sáu cây đinh đóng ở trên thập tự giá, là bị Đại tổng quản bên cạnh lão gia mang vào trong sân đại phu nhân a.” Gương mặt Bổng Chùy xinh đẹp trắng bệch một mảnh, “Thật là đáng sợ… Lãnh má má toàn thân là máu, con mắt đều từ hốc mắt rơi xuống, đại phu nhân nhìn thấy thi thể của bà ta liền bị dọa hôn mê bất tỉnh, ngay cả một vài người trong quý phủ chứng kiến thi thể cũng không sai biệt lắm đều bị dọa ngất, không bị ngất thì sắc mặt cũng khó xem cực kỳ.”
Sắc mặt Tử Khâm cũng tái đi, nghe thấy cũng biết trường cảnh kia có bao nhiêu đáng sợ, cũng khó trách sẽ thất kinh như vậy. Tử Khâm quay đầu nhìn thoáng qua Vân Khanh, đã thấy trên mặt nàng không gợn sóng, một đôi con ngươi tĩnh mịch chỉ ở thời điểm nghe đại phu nhân hôn mê càng thêm u ám chút ít.
Nhìn thấy Vân Khanh như vậy, tâm Tử Khâm đột nhiên liền định xuống.
Lão gia làm như vậy… Là muốn cho đại phu nhân một cái cảnh cáo đi!
Chỉ sợ đại phu nhân sẽ trong đoạn thời gian dài bị cơn ác mộng quấn thân…
“Đi!”
“Tiểu thư, đi nơi nào?”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, đáy mắt lại một mảnh rét lạnh, “Mẫu thân ngất, ta đây làm nữ nhi tự nhiên là muốn đi thăm. Tử Khâm, đem Bạch cẩm lần trước bệ hạ ban thưởng lấy ra đưa đi cho mẫu thân, lần này vấn an bệnh nhân cũng không thể đi tay không nha.”
Nhãn châu Tử Khâm xoay động, lại cười nói, “Vâng, tiểu thư!” Đi xem bệnh nhân thế nhưng tặng Bạch cẩm, đây không phải là nguyền rủa đại phu nhân chết sao? Bất quá chuyện tình làm cho đại phu nhân thêm xúi quẩy như vậy, Tử Khâm rất thích ý đi làm.
Rất nhanh đã đến viện tử đại phu nhân, viện tử đại phu nhân cùng ồn ào trước kia bất đồng, hôm nay rõ ràng an tĩnh hơn vài phần. Thấy Vân Khanh đã đến một phòng người làm đều hơi sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ tới Vân Khanh sẽ vào lúc này đến thăm đại phu nhân.
Nghĩ tới hôm qua Vân Khanh cùng đại phu nhân so cây kim với cọng râu, ngày hôm nay lại có thể mỉm cười đến thăm đại phu nhân, tất cả trong lòng mọi người đều rùng mình một cái, thanh âm mang theo vài phần sợ hãi, cung kính thi lễ một cái, “Đại tiểu thư…”
“Đi vào thông báo một tiếng, nói Vân Khanh đến thăm mẫu thân.”
Nha đầu tiền viện gấp rút đáp một tiếng, nhanh chóng đi vào trong nhà bẩm báo. Sau một lúc lâu nha đầu mới trù trừ từng bước một đi tới, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, thanh tuyến khẩn trương đến phát run.
“Đại tiểu thư, phu nhân nói buồn ngủ…” Nàng khẩn trương nói năng lộn xộn, chờ sau khi nói xong mới giật mình mình nói sai lời rồi, kinh hô một tiếng, một cái tát không chút do dự tát đến trên mặt mình, “Nô tỳ nói sai, là Lâm má má nói cho nô tỳ phu nhân đã buồn ngủ.”
Vân Khanh lại không để ý tới tiểu nha đầu nữa, nàng mỉm cười nhìn tiểu nha đầu, thản nhiên nói, “Ta biết rõ mẫu thân không ngủ, nguyên một đám các ngươi làm cái gì vậy, sợ ta làm chi? Mẫu thân sinh bệnh, ta làm con tới thăm có gì không ổn sao?”
Tiểu nha hoàn không dám nhìn Vân Khanh, ấp úng không dám nhiều lời.
Vân Khanh mang theo Tử Khâm cùng một đường không người dám cản vào buồng trong.
Buồng trong, Lâm má má thấy ba người Vân Khanh, lông mày không để lại dấu vết nhảy một chút, bà ta nhanh chóng lách mình đi ra, hành lễ với Vân Khanh lúc này mới thản nhiên nói, “Đại tiểu thư, người làm sao tới rồi?”
Mi tâm Vân Khanh nhíu một cái, “Lâm má má đây là nói lời gì, mẫu thân ta sinh bệnh, ta tới thăm chẳng lẽ là sai rồi, sao nguyên một đám phòng ta phòng lợi hại như vậy? Ta một cô gái yếu đuối cũng sẽ không ăn thịt người.”
Lâm má má nghĩ thầm, ngươi thật sự sẽ không ăn thịt người, nhưng là sẽ hại người. Những thứ búp bê nhân ngẫu kia cũng không biết là ai không để lại dấu vết đặt ở trong sân đại phu nhân mà không bị phát hiện.
Trên mặt bà ta không lộ thanh sắc, khó xử nói.”Đại tiểu thư, phu nhân vừa rồi bị kinh hãi, hiện tại Nhị tiểu thư đang chiếu cố, cầu xin người không cần phải vào lúc này, lại kích thích phu nhân.”
“Lâm má má!” Nụ cười trên mặt Vân Khanh cởi ra, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, “Ta luôn luôn kính trọng bà là người hiểu chuyện, hi vọng bà đừng để cho ta xông vào thì tốt rồi.”
Lâm má má biến sắc, than nhẹ một tiếng, không nói một lời nghiêng thân thể.
Vân Khanh mang theo Tử Khâm hòa hoãn chậm rãi dạo bước vào phòng trong, trong phòng vốn là không gian thu hẹp nhưng chỉ có đại phu nhân cùng Vân Vận mà trở nên cực kỳ rộng rãi. Con mắt Vân Khanh khẽ híp lại một cái mang theo vài phần lãnh trào vui vẻ, thời điểm trước kia nàng vội tới thỉnh an đại phu nhân, trong nhà này luôn chất đầy người, nhưng bây giờ ngoại trừ Vân Vận một người cũng không có… Cảm giác này thật đúng là… Không tệ!
Thấy Vân Khanh, sắc mặt Vân Vận đột nhiên biến đổi, đã không có ngoại nhân bên cạnh, nàng ta cũng lười ngụy trang, một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Vân Khanh, “Cút ra ngoài!”
“A – -” Vân Khanh cũng lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi tính là cái thứ gì, bảo ta cút ta liền cút?” Thân thể Vân Khanh khom xuống cùng ngồi bên mép giường ánh mắt ngang hàng Vân Vận, đáy mắt lóe ra lãnh mang âm ngoan, “Vân Vận, ngươi còn tưởng rằng ngươi là Vân gia Nhị tiểu thư kinh thành đệ nhất mỹ nhân được tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay sao? Xem một chút tình cảnh ngươi hôm nay đi, ngươi cùng mẫu thân ngươi bây giờ là chuột chạy qua đường người người kêu đánh, người trong phủ đều hận không thể ăn thịt gặm xương uống máu, ngươi cho rằng hiện tại Vân phủ này lời nói của ngươi có tác dụng hay là lời nói của ta có tác dụng, hử?” Chữ “Hử” cuối cùng là từ cánh mũi hừ ra ngoài, ý tứ khiêu khích hàm xúc mười phần.
Sắc mặt Vân Vận hung hăng biến đổi, nàng bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, tức giận nói, “Vân Khanh, ngươi không cần phải khinh người quá đáng!”
“Khi dễ ngươi? Ta chính là khi dễ ngươi thì đã sao? Chỉ cần ta có năng lực ai dám nói ta nửa câu không phải?” Vân Khanh nhàn nhạt đứng thẳng người, mỉm cười nhìn sắc mặt Vân Vận chậm rãi trở nên xanh mét, nhàn nhạt vuốt vuốt tóc mai trên trán, ưu nhã mà lười biếng cười nói, “Làm sao vậy? Những lời này Nhị muội muội nên thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ mới phải nha, trước kia ngươi cùng mẫu thân ngươi không đều làm như thế này sao? Lúc trước thời điểm ức hiếp người khác làm sao ngươi cũng không có nghĩ tới cái từ khinh người quá đáng này đây?”
Vân Vận nghẹn lại trong lòng, hôm nay nàng cùng mẫu thân xem như tính sai, chẳng những mất danh tiếng không nói còn đổ binh gãy tướng. Hôm nay phụ thân đã minh xác ra lệnh, hết thảy sự vật trong phủ tạm thời giao cho Ngũ di nương quản lý, đây rõ ràng là thu quyền của mẫu thân, mẫu thân mặc dù không có bị hưu, nhưng tình cảnh hiện tại so với bị hưu cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hơi nheo ánh mắt lại, Vân Vận hung ác nói, “Vân Khanh, ngươi bất quá nhất thời gặp may mắn thôi, việc ngươi làm hôm nay đối với ta cùng mẫu thân ta ngươi vững vàng nhớ kỹ, cuối cùng có một ngày ta sẽ dâng tặng trả lại gấp mấy chục lần mấy trăm lần cho ngươi!”
Vân Khanh giễu cợt, “Vân Vận, nói ngươi không có tiến triển ngươi thật đúng là không có tiến triển, ta nếu đã có thể ép ngươi một ngày liền có thể ép được ngươi cả đời, lúc này đây nên là ta nói mẹ con các ngươi là hai kẻ có vận may mới phải, nếu không các ngươi hôm nay có thể là phụ nhân bị vứt bỏ hạ đường, lại nói tới các ngươi nên cảm tạ đạo thánh chỉ một ít mới phải a, bất quá một đạo thánh chỉ cứu được các ngươi một ngày, ngươi đừng cho là có thể cứu được các ngươi cả đời. Hại chết nhiều người như vậy, nên có giác ngộ phải chết mới đúng!”
Nhìn đại phu nhân nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, bà ta nghe lời Vân Khanh nói bởi vì quá mức tức giận, trên hai gò má dâng lên một tia ửng hồng không bình thường, một đôi mắt sung huyết, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Vân Khanh, lại một chữ đều nói không nên lời.
Vân Khanh vịn lấy ngón tay đại phu nhân, cười nhạt một tiếng nói, “Mẫu thân làm sao? Cũng đừng trúng gió a, mẫu thân bất quá mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nếu bị trúng gió sẽ làm người cười đến rụng răng, phải bảo trọng thật tốt nha.” Nói xong nàng cười nhạt một tiếng, từ trong tay Tử Khâm nhận lấy thất Bạch Cẩm, đáy mắt thoáng ánh lên lạnh lẽo, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười ngọt ngào, nàng mỉm cười đem Bạch Cẩm trong tay đặt ở đầu giường đại phu nhân, “Mẫu thân, ngày đó ta bị bệ hạ phong làm Hiếu Đồng công chúa, bệ hạ ban thưởng đồ làm cho người thấy mà thèm hồi lâu đi, xem ta lần này nhiều hào phóng, đem tơ lụa tốt như vậy đều đưa tới cho người, nếu làm một món y phục chôn theo người chết thì tuyệt. Khanh nhi nhìn hồi lâu, vải vóc này tơ lụa mềm mại, chắc là cực kỳ hợp ý mẫu thân, hôm nay Khanh nhi liền đem vải này đưa cho mẫu thân, Chúc mẫu thân sớm mấy ngày này có đồ mặc, được hay không?”
Hô hấp Đại phu nhân dồn dập, sắc mặt đỏ lên, giữa cổ họng phát ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ không rõ, hiển nhiên là tức tới cực điểm.
“Vân Khanh, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Vân Vận rốt cuộc chịu không được mất đi phong độ Nhị tiểu thư, nàng ta hung hăng đem vải vóc hướng trên đầu Vân Khanh đập tới, tức giận nói, “Mẹ con chúng ta không yêu thích ngươi tới giả mèo khóc chuột, ngươi hôm nay đem mẹ con chúng ta đẩy tới chỗ này, hôm nay còn nguyền rủa mẫu thân ta qua đời, ngươi mới là kẻ đáng chết nhất!”
Sau lưng có động tĩnh mơ hồ truyền đến, Vân Khanh đứng cách Vân Vận không xa, lúc nàng nhìn thấy Vân Vận tay giơ lên dưới chân theo bản năng muốn né tránh, nhưng là thời điểm nghe được tiếng bước chân nhạt nhẽo truyền đến lại bị Vân Vận nện xuống.
Bạch Cẩm cứng nhắc, nàng bị nện thân thể khẽ nghiêng một cái, mạnh mẽ ngã xuống đât.
“Tiểu thư – -” Tử Khâm kinh hô. Vội đỡ Vân Khanh dậy, nàng vừa định tức giận mắng lên, tay Vân Khanh dưới tay áo dài nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, ánh mắt Tử Khâm chợt lóe, tức giận nói, “Nhị tiểu thư, người làm cái gì vậy, đại tiểu thư hảo ý không so đo đủ loại chuyện đại phu nhân làm dĩ vãng đến thăm đại phu nhân, người sao có thể ra tay đả thương người? Đại tiểu thư đều không so đo chuyện tình dĩ vãng, các ngươi như thế nào còn có thể khi dễ người như vậy?”
Vân Vận lạnh lùng cười một tiếng, “Ta khi dễ nàng? Ta hận không thể ăn thịt nàng, nàng đem ta cùng mẫu thân làm hại thê thảm như thế, có một ngày ta nhất định bắt nàng chết không có chỗ chôn.”
“Tình cảnh người cùng đại phu nhân hôm nay là do các ngươi làm nhiều việc ác mới gây thành quả đắng, cùng đại tiểu thư có quan hệ gì? Hôm nay cũng là lão gia hạ lệnh đem đại phu nhân giam lại, lão phu nhân đều ngầm cho phép, chẳng lẽ người cũng hận thấu bọn họ hay sao?”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, Tử Khâm quả nhiên là… Trẻ con dễ dạy!
“Người đã từng khi dễ qua ta cùng mẫu thân, sau này một người ta đều sẽ không bỏ qua!” Vân Vận hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy đã sớm nghẹt thở, nàng lạnh lùng nhìn Vân Khanh, châm chọc nói, “Vân Khanh, ngươi đừng quên, ta còn có cậu, ngươi cho rằng ngươi ức hiếp ta cùng mẫu thân, cậu ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Hắn bây giờ là Lại bộ thượng thư đứng đắn, là thượng cấp trực tiếp phụ thân lệ thuộc, chỉ cần hắn ở trên triều đình tùy ý làm vài điều mờ ám chức quan của phụ thân sẽ khó giữ được. Đến lúc đó liền không tới phiên hắn hưu mẫu thân ta, cho dù kết quả cuối cùng là cùng cách, đến lúc đó mẫu thân ta vẫn là biểu tiểu thư cao quý nhất Lưu gia, ta cũng vậy vẫn là biểu tiểu thư tôn quý Lưu gia, mà ngươi… cái gì đều không phải!” Nàng trong lúc nhất thời không lựa lời nói, vì vãn hồi một tia mặt mũi cuối cùng trước mặt Vân Khanh, thậm chí ngay cả lời bất kể hậu quả như vậy đều nói ra.
Nếu đặt ở bình thường, Vân Vận tất nhiên sẽ không nói không dùng đến não như vậy, chỉ là hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng từ một Nhị tiểu thư dòng chính nữ được Vân gia sủng ái biến thành tình huống như bây giờ không người nào hỏi thăm tất cả đều là do Vân Khanh ban tặng, nàng đối với Vân Khanh sớm đã oán hận chất chứa đã lâu, giờ phút này chỉ hy vọng có thể ở trong lời nói làm đau nhói nàng.
Vân Vận lạnh lùng nhìn Vân Khanh, chỉ thấy trên trán nàng bị Bạch Cẩm ném ra một vết đỏ lớn, trên gò má còn một dấu vết mờ mờ kéo lê, trong lòng nàng thống khoái một hồi, hận không thể làm Vân Khanh phá tướng mới tốt, như vậy cả đời đều không ai thèm lấy. Nhưng mà, nàng bừa bãi cười còn chưa hiển lộ, liền thấy đáy mắt Vân Khanh lộ ra một chút tươi cười đắc ý, trong lòng nàng hung hăng trầm xuống, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Cái ý nghĩ này vừa rơi xuống, cửa chính trong phòng đã bị người một cước hung hăng đá văng ra, trước cửa xuất hiện là bộ mặt lão phu nhân tức giận cùng Lâm má má diện sắc sợ hãi. Sắc mặt Vân Vận trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đột nhiên quỳ trên mặt đất cúi đầu kêu một tiếng, “… Tổ mẫu…”
“Đồ hỗn trướng!” Lão phu nhân tay chống quải trượng, bà hơi thở không đều, vung quải trượng liền đổ ập xuống hướng Vân Vận quất tới, Vân Vận vội vàng dùng cánh tay ngăn trở gương mặt cùng đầu, thanh âm vội vàng, “Tổ mẫu, người đừng để Vân Khanh lừa, nàng mới vừa rồi là cố ý chọc giận ta để cho ta không lựa lời nói, nàng là cố ý muốn châm ngòi quan hệ ta cùng người a.” Vân Vận cảm giác được lão phu nhân vung tay có chút dừng lại, vội vàng lấy tay bắt lấy quải trượng đỏ sậm, nàng căm tức nhìn Vân Khanh, trong mắt lại ngậm nước mắt ủy khuất, “Tổ mẫu, người cẩn thận ngẫm lại, những ngày qua tới nay, không phải là mỗi lần quý phủ chúng ta gặp chuyện không may nàng cũng sẽ ở đó, có phải mỗi một câu nói nàng đều làm sâu hơn mâu thuẫn của chúng ta hay không. Tổ mẫu, chẳng lẽ người đã quên sao? Cháu gái người thương yêu nhất chính là ta a, trước kia ta cùng tổ mẫu thân cận không có gì giấu nhau, nhưng là kể từ sau khi Vân Khanh tính tình đại biến tổ mẫu liền đối với ta cùng mẫu thân xa cách. Dù cho mẫu thân thật sự có sai, nhưng Vận nhi cũng là vô tội nha, huống chi coi như mẫu thân sai rồi, nhưng bà cuối cùng cũng là mẫu thân ta, lúc này thân thể bà không tốt, bên cạnh lại không có một người nào, không có một nô tài nào có thể sai sử, chẳng lẽ Vận nhi đến bên cạnh mẫu thân tận hiếu đạo cũng không được sao?”
Vân Vận khóc lê hoa đái vũ, thần sắc ưu tư, nhìn thấy khuôn mặt lão phu nhân có chút động, một đôi con ngươi thoáng đục ngầu ở trong hốc mắt tĩnh mịch đông lạnh không biết suy nghĩ cái gì, nàng vội vã tiếp tục nói, “Hơn nữa Vận nhi vừa rồi chỉ là phẫn nộ mới nói những lời kia, kỳ thật những thứ kia cũng không phải là bản ý Vận nhi, tổ mẫu, mẫu thân sơ ý lơ là, Vận nhi có thể nói là tổ mẫu một tay nuôi nấng lớn lên, chẳng lẽ tính tình Vận nhi là cái gì tổ mẫu còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ đơn giản là vì nghe mấy câu của Vân Khanh tổ mẫu liền đem tình cảm của tổ tôn chúng ta bóp chết sao?”
Lão phu nhân chậm rãi thu hồi quải trượng, ánh mắt nhìn Vân Khanh lập tức liền nhiều vài phần đông lạnh cùng thăm dò.
Vân Khanh lại cái gì cũng chưa nói, chỉ nhàn nhạt vuốt ve một tia vết máu trên mặt bị phá vỡ.
Ánh mắt lão phu nhân tại chỗ liền lóe lóe, nếu là dựa theo lời Vân Vận, Vân Khanh bị nàng đập trúng đều là diễn trò thôi, căn bản là không thể nào nói nổi. Một nữ tử trọng yếu nhất bất quá chính là dung mạo, nàng một nữ nhi đợi gả, nếu là lúc này không cẩn thận hủy dung mạo, tương lai cơ hồ nhất định có thể không có ngày tốt lành.
Một cô gái còn có hơn bốn tháng liền phải xuất giá, nhịn hơn mười năm đãi ngộ không phải người thường cũng không có phản kháng, làm sao có thể sẽ ở mấy tháng thời gian cuối cùng tại nhà mẹ đẻ làm chuyện nguy hiểm có thể sẽ hủy dung đi hãm hại một người muội muội?
Này quá không hợp với lẽ thường!
“Nhị tiểu thư… Người tại sao có thể nói như vậy?” Tử Khâm vẻ mặt tức giận, “Đại tiểu thư hảo ý cầm thượng hạng Bạch Cẩm bệ hạ ban thưởng đến thăm đại phu nhân, thất Bạch Cẩm này là vải vóc đại tiểu thư yêu mến nhất, mấy lần nghĩ đưa đến Lãm Nguyệt các làm vài bộ quần áo đều không bỏ được, hôm nay thấy đại phu nhân bị bệnh đặc biệt bỏ những thứ yêu thích để thăm đại phu nhân, hi vọng trong lòng đại phu nhân có thể dễ chịu hơn chút ít. Nàng một người bị hại cũng không có đi truy cứu sai lầm của Nhị tiểu thư cùng đại phu nhân, còn lấy ơn báo oán đến thăm đại phu nhân, lòng dạ như vậy có mấy người làm được, nhưng là Nhị tiểu thư lại đem hết thảy mọi chuyện hôm nay gặp phải đều đẩy đến trên người đại tiểu thư. Nàng sao mà vô tội? Hơn nữa hôm qua xảy ra chuyện gì thật sự do đại tiểu thư sao? Nếu như nô tỳ không có nhớ lầm, rõ ràng là đại phu nhân mang theo Vô Duyên đại sư đi đến trong sân đại tiểu thư bắt đồ bẩn mới có thể dẫn phát một loạt chuyện tình, chuyện như vậy căn bản cũng không có thể dự liệu, chẳng lẽ người nghĩ rằng tiểu thư nhà ta là thần, đem mọi cử động của người cùng đại phu nhân tính rõ ràng rành mạch như long bàn tay sao?”
Vân Khanh lại hơi nhếch môi, không nói lời nào.
Lão phu nhân thấy vậy lại càng tin lời Tử Khâm nói, so với Vân Vận đầy mặt nước mắt lê hoa đái vũ, vết thương trên mặt Vân Khanh cùng vẻ mặt quật cường cũng làm cho lão phu nhân càng thêm động dung.
Nhìn lại một chút đáy mắt Vân Vận lóe ra sự tàn nhẫn, mi tâm lão phu nhân nhíu một cái, “Ngươi cái nghịch nữ này, câm miệng cho ta! Tỷ tỷ của ngươi có hảo ý tới thăm ngươi, ngươi không biết tốt xấu không biết cảm ơn thì cũng thôi, hôm nay còn một mực cắn ngược lại nàng. Mở miệng một tiếng Vân Khanh, những năm này lễ nghi ngươi học đều đi nơi nào? Ta thấy ngươi cũng cùng mẫu thân ngươi đều giống nhau, đầu óc đều không rõ ràng lắm, xem ra cũng nên tỉnh lại thật tốt mới phải.” Lão phu nhân tức giận nói, “Từ ngày hôm nay ngươi cùng với mẫu thân ngươi đợi ở trong viện này, không có lệnh của ta ai cũng không thể bước ra xa nhà này một bước, diện bích tư quá thật tốt vì mẫu thân ngươi sám hối chuộc tội đi!”
Nghĩ đến đại phu nhân hại chết của bà không biết bao nhiêu tôn tử, sắc mặt lão phu nhân càng khó coi, hung hăng giật một cái quải trượng gỗ lim trong tay nàng, không nói lời nào xoay người rời đi.
Đi theo lão phu nhân Lâm má má thấy vậy liền khẽ lắc đầu, trong mắt đầy thâm ý, lại than khẽ dìu lấy lão phu nhân liền đi ra khỏi viện tử.
Vân Vận từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp của nàng lạnh như băng âm ngoan sát nhân, giọng nói nàng âm trầm lạnh lùng vô cùng, “Vân Khanh, ngươi quả nhiên đủ ngoan độc!”
Vì hãm hại nàng, thậm chí ngay cả dung nhan cô gái quan tâm nhất đều không để ý!
Vân Khanh lại khẽ mỉm cười, nàng dùng ngón tay mảnh khảnh ở trên má nhẹ nhàng quẹt một cái, chút ít vết máu này nhuộm trên ngọc thủ xanh nhạt càng lộ vẻ chói mắt, nàng nhếch khóe mắt, cười lạnh nhìn Vân Vận, “Ngươi cùng mẫu thân ngươi còn không đáng phải ta hủy dung để đối phó!” Nói xong nàng lại nhu thuận cười một tiếng, dùng khăn lau chút máu trên tay, khoan thai nói, “Ta còn có thể không biết phân lượng một bố ra sao sao? Từ lúc ngươi động thủ sẽ dùng tay nâng vải vóc, trên mặt mũi này tổn thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng là không cần tới hai ngày có thể khỏi hẳn, hơn nữa một chút vết sẹo cũng sẽ không lưu lại. Tặc tặc, một cái vết thương nho nhỏ đem thân tình tổ tôn hai người các ngươi đánh cho một phần không lưu, ta là nên nói cái gọi là tình cảm của các ngươi quá mức giả tạo, hay là nên nói bị thương lúc này đây quá đáng giá đây?!”
Hai tay Vân Vận nắm chặt, đại phu nhân trên giường cũng sớm đã bị tức thở không nổi, Vân Khanh thấy đột nhiên sung sướng bật cười, nàng chậm rãi khom lưng nhặt lên thất Bạch Cẩm màu trắng bạc trên mặt đất, dịu dàng ôm vào trong ngực, thở dài nói, “Ai, nếu Nhị muội muội cùng mẫu thân đã không thích phần đại lễ của ta đây như vậy, vậy đành ta lấy về, vải vóc tốt như vậy thật sự là tơ lụa nha, làm thành quần áo mùa hè mặc lên người tất nhiên sẽ hết sức thoải mái mát mẻ.” Vân Khanh ôm vải vóc mang theo Tử Khâm định ra cửa, nàng sờ sờ trên trán có chút sưng, lại mỉm cười nhìn thoáng qua đại phu nhân hôn mê bất tỉnh, ôn nhu cười một tiếng nói với Vân Vận, “Ai nha nha, Nhị muội muội đừng quên giúp mẫu thân thỉnh đại phu xem một chút nha, tức đến té xỉu không thể qua loa được nha, ha ha…”
“Vân Khanh!”
Vân Khanh không kiên nhẫn hơi nhíu mày, “Ta nghe được, Nhị muội muội cầu xin ngươi đừng lớn tiếng như vậy, nếu đem mẫu thân làm tỉnh lại liền không tốt lắm, hảo hảo ở trong viện này cầu xin phật vì chuyện tình mẹ con các ngươi đã làm sám hối đi, những ngày qua chính là Ngũ di nương tạm quản gia, ta sẽ cùng Ngũ di nương nói để cho nàng chiếu cố cái ăn của ngươi cùng mẫu thân ‘thật tốt’!”
Trên mặt Vân Vận khuynh quốc khuynh thành lần đầu hiện ra âm lãnh cùng trên mặt Vân Khanh giống nhau như đúc, nàng lạnh lùng nhếch môi cười, giữa hai đầu lông mày một mảnh hung ác nham hiểm, “Ngươi… nhớ rõ hành vi việc làm hôm nay thật tốt cho ta! Trừ phi ta chết! Nếu không nhất định làm cho ngươi trả giá đắt!”
Vân Khanh thu liễm nụ cười trên mặt, ánh mắt tĩnh mịch sâu không thấy đáy, “Chỉ sợ – – ngươi không có cơ hội này!”
Ra khỏi viện tử của đại phu nhân, Vân Khanh ngửa đầu nhìn xem bầu trời bao la sáng rỡ, tâm tình đột nhiên rất tốt.
Tử Khâm có chút không đồng ý nhìn Vân Khanh, cau mày nói, “Tiểu thư, người lần này thật sự là quá mạo hiểm, đại phu nhân đại thế đã mất người cần gì lại đi mạo hiểm nguy hiểm bị thương đi đối phó họ?” Nhìn xem vết thương tinh tế trên mặt nàng kia, miệng vết thương thật sự rất nhỏ, như là một sợi tóc không nghe lời dính ở trên mặt, chợt nhìn còn nhìn không rõ lắm, nhưng là trong nháy mắt Nhị tiểu thư đem vải đập tới đó, còn có một ít tiếng vang ngột ngạt thật đúng là làm cho người rất lo lắng, Tử Khâm liền nói lên.
Vân Khanh ngửa đầu cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp, khẽ mỉm cười nói, “Chỉ có thoáng cái đem mẹ con bọn họ tất cả đều thu thập, người sau lưng bọn họ mới có thể ló đầu ra, chúng ta mới có thể tiêu diệt từng bộ phận a!”
“A?” Tử Khâm trợn to hai mắt, hơi có chút khó hiểu.
Vân Khanh khẽ mỉm cười, đem vải vóc trong tay nhét vào trong ngực Tử Khâm, nghĩ tới sáng sớm hôm nay ở trong phòng nghe thấy được hạnh hương, ánh mắt nàng trong nháy mắt có mê ly, cũng rất mau liền khôi phục thanh minh, nhìn Tử Khâm cười nói.
“Ngươi nha đầu này thật đúng là nói đúng, chúng ta thật đúng là muốn đi Lãm Nguyệt các một chuyến đây!” Vân Khanh như có điều suy nghĩ nói.